Triệu Hoán Thần Binh

Chương 260: Nam nữ đều thông sát?

Trong lòng tất cả mọi người đều đang thề, cho dù không thể rời khỏi nơi này, cho dù là núi đao biển lửa, cũng sẽ không gọi gia hỏa này là tổ trưởng!

- Không có hứng thú. Đây là quyết định của giáo quan. Ngươi đi tìm giáo quan mà nói.

Nghiêm Sương nhún vai:

- Còn nưa, chiến hữu Vu Nhai, đừng gọi ta là đại tỷ. Tuổi ta nhỏ hơn ngươi. Tuy rằng ta sớm đã trải qua tất cả huấn luyện dành cho tinh binh, nhưng ta mười hai tuổi đã gia nhập tiểu đoàn Tinh Binh.

- A, biểu ca, đã xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai hóa đá. Thật không ngờ Nghiêm Sương còn nhỏ tuổi hơn so với mình. Thực lực của nàng...

Hắn còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ. Hóa ra bạn học Tiểu Dạ vừa ngủ một giấc, hiện tại mới tỉnh dậy. Ngày hôm nay, người thoải mái nhất chính là nàng.

...

Vu Nhai và Tiểu Dạ cũng đã nhịn đói suốt một ngày. Rất nhanh cũng có nhân viên đưa thức ăn ngon tới. So với đám người Nghiêm Sương, thậm chí còn phong phú hơn nhiều. Nhân viên công tác nói, đây là do kỵ sĩ giáo quan thưởng cho hắn. Đồng thời cũng đưa tới một mệnh lệnh. Phải ăn xong ở chỗ này sau đó mới có thể trở về nghỉ ngơi. Hơn nữa phải ăn hết mọi thứ, một cái cũng không thể để lại.

Mệnh lệnh kỳ quặc...

Vu Nhai tuy rằng còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lẽ nào bởi vì mình được làm tổ trưởng, nên những người này đều tỏ ra thù địch đối với mình sao? ‘

Hắn lắc đầu. Ăn trước rồi nói sau. Hắn ăn càng thoải mái, lại càng cảm giác được sự thù địch phía sau lưng càng lúc càng lớn. Sau đó từng tiếng kêu ùng ục truyền đến. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Nam sinh còn không có gì, nữ sinh sắc mặt đã đỏ ửng, hai mắt phun lửa, vừa thẹn vừa hận.

- Các ngươi không ăn sao?

Vu Tiểu Dạ là một hài tử hiền lành tốt bụng. Nàng nhìn mọi người hỏi.

- Bạn học Tiểu Dạ, bọn họ đều phạm sai lầm. Giáo quan để cho bọn họ tạm thời không ăn cơm, phải đứng yên.


Nghiêm Sương đã đi tới, thoáng cười nói. Sau đó nàng dẫn theo mấy học sinh của học viện nhỏ rời đi. Hiện tại bọn họ đều có thể đi về nghỉ ngơi.

Vu Tiểu Dạ miệng há hốc, nhìn thức ăn bên trong, lại nhìn ánh mắt căm phẫn của mọi người một chút. Đương nhiên, trong đó còn kèm theo sự chờ mong.

Những người này mặc dù trước khi vào học viện có nghèo đói chán nản thế nào, nhưng sau khi tiến vào nội viện, đại biểu cho thiên tài. Đã bao lâu bọn họ không lĩnh hội cảm giác bị đói bụng. Đặc biệt là nam sinh có ý đối với Tiểu Dạ, trong lòng không ngừng cầu khẩn.

- Biểu muội a, biểu ca ta cũng rất đói. Nếu như muội không ăn hết cho ta. Vừa rồi ta đã chạy rất nhiều vòng!

Vu Nhai hàm hồ nói, trong miệng không biết đã nhét bao nhiêu thứ. Tuy rằng hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng kỵ sĩ giáo quan có thể ra lệnh bắt phải ăn hết ở đây, còn để mình làm tổ trưởng tổ mười sáu, rõ ràng chính là muốn những người này căm thù mình.

Căm thù thì căm thù, Vu Nhai không quan tâm.

Thấy Tiểu Dạ mềm lòng, không biết vì sao, hắn không muốn Vu Tiểu Dạ đưa cơm cho người khác. Vậy không bằng tiện nghi chính mình. Dù sao đều là những kẻ nhìn mình đầy thù địch. Thêm một chút hay bớt một chút cũng không có vấn đề gì. Lại nói, kỵ sĩ giáo quan bảo bọn họ ăn không được thừa một miếng, ý tứ đã rất rõ ràng. Cũng không phải để cho bọn họ chia cho đám học sinh trước mắt này ăn. Phân lượng cũng không đủ.

Vu Tiểu Dạ cũng biết biểu ca hẳn là mệt muốn chết. Tuy rằng thông cảm cho những người trước mặt, nhưng trong lòng nàng vẫn đặt biểu ca ở vị trí thứ nhất. Nàng nhanh chóng đưa cơm hộp tới, để biểu ca chọn. Rau thịt bên trong lại rất phong phú.

- Ta muốn cái này, a...

Vu Nhai rất vô sỉ há miệng, muốn Vu Tiểu Dạ đút. Đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra. Ở nhà, tại phố Anh Hùng biểu ca cũng đã từng vô lại như vậy. Chỉ có điều ở chỗ này, bây giờ còn có rất nhiều người.

Nhưng biểu ca đã mở miệng, Vu Tiểu Dạ mềm lòng, gắp thứ Vu Nhai chỉ định đưa qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng ửng hồng. May là trời đã tối. Tuy rằng các Huyền Binh Giả đều có thể thấy rõ, nhưng dù sao cũng phải che giấu.

Đúng lúc này, Vu Nhai cũng gắp một cái nấm đen, món Vu Tiểu Dạ thích ăn nhất đưa tới. Hắn cũng không muốn Tiểu Dạ bị đói bụng.

Vu Tiểu Dạ bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn thật nhanh.

Dưới sự vô sỉ của Vu Nhai, hai người cứ ăn không coi ai ra gì.

- Họ Vu kia, ta muốn khiêu chiến với ngươi!


Cuối cùng có người không chịu đựng nổi, nhảy ra ngoài. Đó vẫn trước nam sinh hào hoa phong nhã kia. Bọn họ chỉ bị bắt đứng, bọn họ cũng không có bị trói lại.

- Ách, khiêu chiến, vì sao?

Vu Nhai ngây người nói.

- Vì tổ trưởng sao? Vậy không cần khiêu chiến. Lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với giáo quan. Chức tổ trưởng này cho ngươi làm. Đúng rồi, ngươi đừng lớn tiếng quá, nếu không sẽ ảnh hưởng tới ngày mai.

- Họ Vu kia, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Phạt thì phạt, phạt tới khi nào cũng không quan trọng, chỉ cần đánh ngươi nằm xuống là được!

Sau khi nam sinh hào hoa phong nhã nhảy ra, gần như tất cả mọi người cũng nhảy ra. Cho dù là nữ sinh cũng vậy. Vu Tiểu Dạ gì đó, các nàng không quản được. Các nàng chính là chịu không nổi sự vô lại của Vu Nhai. Đặc biệt là nữ sinh bị giáo quan châm chọc thành kỹ nữ.

- Các ngươi muốn làm gì?

Vu Nhai bị dọa giật mình.

- Họ Vu kia, ngươi hại chúng ta thảm như vậy, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Chịu chết đi!

- Có dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta hay không?

Mọi người điên cuồng kêu lên.

Mỗi người hai mắt đều đỏ bừng, đã bao vây Vu Nhai lại.

Vu Nhai phiền muộn. Hắn không phải chỉ cố ý biểu hiện chút tình cảm biểu ca và biểu muội sâu nặng ở trước mặt vài nam sinh có tình ý với Tiểu Dạ, khiến họ khó chịu thôi sao? Một người, hai người nhảy ra là rất bình thường. Nhưng có cần tất cả cùng tiến lên như vậy không? Là ta hại các ngươi thảm như vậy? Câu nói này nghĩa là gì vậy? Ta cái gì cũng không làm mà?

A, tại sao trông những nữ sinh này cũng muốn phun lửa như vậy. Lẽ nào Tiểu Dạ là nam nữ đều thông sát sao?

Tuy rằng Vu Nhai ở Lạc gia đã từng một mình đánh lại vô số người, nhưng khi đó là chém giết sinh tử, hoàn toàn khác so với tình huống hiện tại. Mặc dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng đánh không lại nhiều người như vậy liên thủ. Trừ khi lấy ra Thất Tinh Thần Kích, quét ngang ra ngoài.

Hắn vốn định đánh một hai người, lập uy một chút.

Có làm tổ trưởng hay không hắn không quan tâm, thậm chí còn có phản cảm. Nhưng hắn biết rõ giáo quan cho hắn làm ổ trưởng, vậy kế tiếp nhất định phải đánh. May mà mượn cơ hội này làm ầm ĩ lên, sau đó có thể thanh tĩnh một chút. Nhưng kết quả là náo loạn tới mức một đám đi ra, bởi vậy, tốt nhất vẫn là chạy trước.

- Giáo quan, tổ viên của các ngươi bạo loạn, mau chạy ra đây chấn áp!

Vu Nhai kêu lên một tiếng kỳ quái, kéo Vu Tiểu Dạ, vận dụng Phong Tung Bộ bay qua trên đầu mọi người, xông về phía bên trong doanh địa.