Triệu Hoán Thần Binh

Chương 259: Tấm lệnh bài thứ ba

Chỉ có điều nàng cũng không quấy rầy. Có lẽ biểu ca mệt sao? Biểu ca không nói lời nào, khiến nàng có chút không quen, nhưng vẫn hưởng thụ sự yên lặng hiếm có này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Người cuối cùng trên sơn đạo thứ nhất đã chạy xong. Bọn họ lúc chạy lúc nghỉ ngơi, kỵ sĩ giáo quan cũng không giới hạn thời gian chạy cho bọn họ. Bất kỳ ai cũng có thể chạy xong. Chẳng qua là sau khi tất cả mọi người chạy xong, còn có một người vẫn chưa chạy xong. Đó chính là Vu Nhai.

Hai người Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh cũng đã dừng lại. Thậm chí không ít người sau khi nghỉ ngơi đã có thể đứng lên. Nhưng Vu Nhai vẫn chưa chạy xong. Tốc độ của tiểu tử này không chậm mà.

- Đây là vòng thứ mấy?

Kỵ sĩ giáo quan biểu tình cổ quái nói.

- Ách, hình như vòng thứ 35.

Có người nói.

- Giáo quan, hắn đang làm gì vậy?

Có người cả giận nói. Đó chính là nam sinh đầu tiên đã đứng ra nói muốn chạy thay Vu Tiểu Dạ. Hiện tại rất nhiều người đều đang tức giận. Họ Vu kia đang diễu võ dương oai sao? Nếu không phải vì hắn, bọn họ đâu cần chạy mười vòng, đâu cần mệt chết như bây giờ, đâu cần bị kỵ sĩ giáo quan châm chọc. Không quan tâm là nam hay nữ, người của học viện Bắc Đấu đều cảm thấy căm hận Vu Nhai.

Điều đặc biệt hận nhất chính là Tiểu Dạ còn đang ở trên lưng hắn. Hắn đang quang minh chính đại chiếm tiện nghi!

- Hắn làm gì thì ta không biết. Ta chỉ biết là hắn mạnh hơn các ngươi.

Giáo quan đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó đưa một thứ cho Nghiêm Sương, nói:

- Chờ sau khi hắn dừng lại, đưa tấm lệnh bài này cho hắn. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là tổ trưởng tổ 16 của các ngươi!

- Cái gì...

Tất cả mọi người kêu lên.

- Không nghe rõ sao? Người chạy bộ phía trên kia sau này chính là tổ trưởng của các ngươi, bình thường sẽ làm việc giúp ta!

Giáo quan kỵ sĩ quát lớn một tiếng, sau đó chợt thu khí thế lại:

- Ta đi về nghỉ ngơi. Các ngươi, hắn chưa chạy xong, bất kỳ ai cũng không được rời đi nửa bước. Hừ hừ, tổ trưởng còn chưa rời khỏi, bất kỳ ai cũng không có tư cách rời khỏi. A, ngoại từ giáo quan ta.


- Giáo quan, ta không phục!

- Không phục? Được thôi, các ngươi cũng tới chạy 35 vòng đi!

Mọi người đều tức giận a, mắt trợn từng nhìn kỵ sĩ giáo quan rời khỏi, lại trợn mắt nhìn người còn đang chạy. Bọn họ chỉ có thể đứng. Vừa rồi, bọn họ chạy mười vòng còn chưa tiêu hóa hết, thật muốn tìm một chỗ ngủ. Nhưng hỗn đản đáng chết này…

Có vài thời điểm, trí tưởng tượng của nhân loại thật là đáng sợ. Bọn họ đột nhiên cảm thấy Vu Nhai đang cố ý. Hắn ỷ vào trước đây hắn từng được tinh binh huấn luyện, nên cố ý dùng những thủ đoạn này để đối phó với bọn họ. Thể lực tốt thì có ích lợi gì? Cũng không phải là huyền khí mạnh mẽ.

Còn có người tưởng tượng Vu Nhai và kỵ sĩ giáo quan chính là cùng một phe. Có người lại cảm thấy hắn đang cố ý giả vờ cho giáo quan nhìn, muốn có thân phận làm tổ trưởng.

Đủ loại. Nói chung, không có một người nào có ấn tượng tốt đối với Vu Nhai. Mỗi người đều tức giận muốn phun lửa.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Đã là vòng thứ năm mươi. Vu Nhai chạy còn chưa có ý tứ muốn dừng lại, bầu trời đã trở nên ảm đạm. Bụng mọi người đều đang thầm thì kêu gào. bọn họ còn chưa ăn cơm trưa đâu.

- Mặc kệ. Chúng ta không cần đợi nữa. Gia hỏa này rõ ràng đang cố ý.

- Đúng vậy. Mẹ nó thực sự quá khốn kiếp.

- Thật sự không phải là nam nhân. Hừ, hại ta bị giáo quan mắng.

Nữ sinh bị kỵ sĩ giáo quan nói làm kỹ nữ nghiến răng nghiến lợi!

Tiếng oán giận đã có từ trước, hiện tại đạt tới cực hạn. Bất kỳ ai cũng không muốn đợi thêm nữa. Đúng lúc này, Nghiêm Sương lên tiếng:

- Chỉ cần các ngươi rời khỏi, giáo quan nhất định sẽ chạy tới. Các ngươi cũng biết giáo quan là hạng người thế nào.

Nói xong, Nghiêm Sương ngậm miệng không nói nữa. Nếu như bọn họ cố ý muốn rời đi, nàng sẽ không để ý tới.

- Nàng và hắn là cùng một phe, đương nhiên mới nói như vậy!

Thoáng cái, trong số mọi người có mấy người dẫn đầu, rời đi. Có mấy học sinh của học viện nhỏ cũng đuổi theo.

Đáng tiếc, đúng như lời Nghiêm Sương nói. Bọn họ vừa quay về trong lều của mình, đã bị giáo quan kéo đi ra.


- Cơm tối hôm nay và cơm sáng mai mọi người đừng ăn nữa. Tất cả mọi người đứng ngay ngắn cho ta. Nếu như còn cử động nữa, các ngươi sẽ đứng tới sáng sớm ngày mai. Sau đó sẽ tiếp tục huấn luyện.

Có chèn ép ẽ có phản kháng. Học sinh học viện Bắc Đấu phản kháng tập thể. Kết quả giáo quan chỉ thoáng ra tay, từng người trong số bọn họ bị đánh ngã. Không có người nào ngoại lệ. Bất kể là nam hay nữ, sau khi bị đánh ngã lại phải đứng lên.

Đồng thời, bên kia có nhân viên công tác đưa cơm tới, cho Nghiêm Sương và mấy người của học viện nhỏ lúc nãy không bị kích động rời đi. Không ít nữ sinh khóc, thậm chí có người còn đòi phải về nhà.

Giáo quan rất đáng sợ nhưng dù sao cũng là giáo quan, uy nghiêm mười phần. Tuy rằng bọn họ cũng hận nhưng không dám thể hiện ra. Kẻ bọn họ hận nhất chính là người đang chạy kia. Ban đầu, nếu như không phải hắn tới muộn, tất cả mọi chuyện đều sẽ không phát sinh.

Đã xảy ra thì thôi, tiểu tử này còn cố ý làm chuyện xấu, chính là cứng rắn chạy không dừng. Hiện tại đã không có người nào cho rằng hắn rất lợi hại có thể chạy nhiều vòng như vậy nữa. Trong lòng bọn họ chỉ biết là người này hỗn đản đến cực điểm, vô sỉ đến cực điểm.

Trời tối, người kia cuối cùng đã dừng lại, mang theo bộ mặt vô sỉ, đón nhận từng đôi mắt phun ra lửa.

- Ách, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vu Nhai cảm giác được sự thù địch, thậm chí còn có sát khí. Hắn cũng biết hắn chạy có hơi lâu. Nhưng không có gì, cuối cùng hắn đã đạt tới Linh Binh Sư bát đoạn. Hắn hưng phấn còn không kịp.

- Vu Nhai, chúc mừng ngươi.

Nghiêm Sương đột nhiên đi tới nói.

- Có chuyện gì vui sao?

Vu Nhai lại ngẩn người nói.

- Đón lấy. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là tổ trưởng tổ mười sáu của chúng ta.

Nghiêm Sương híp mắt nói.

Ban đầu, chức tổ trưởng này chắc hẳn phải là nàng. Nhưng nàng cũng không để ý lắm. Nàng đã từng lãnh đạo mấy nghìn thậm chí mấy vạn binh, đối với một chức tổ trưởng nho nhỏ, nàng không có hứng thú. Úy Trì Thiên Kinh lại giống như thiên lôi của Nghiêm Sương, sai đâu đánh đó, sẽ không đưa ra ý kiến gì.

- Cái gì, cái thứ ba sao?

Vu Nhai thoáng có chút buồn bực.

- Cái gì thứ ba?

- Ách, không có gì. Ta nói này đại tỷ Nghiêm Sương, ta có thể không làm tổ trưởng hay không. Đại tỷ còn có uy vọng hơn ta. Vẫn để đại tỷ làm đi!

Vu Nhai rất nhanh liền cự tuyệt. Trời ạ, tổ trưởng nghĩa là trách nhiệm. Bắt đầu từ tổ Kỳ Binh, hắn đã không muốn làm. Đột nhiên, hắn phát hiện ra ánh mắt của một đám người từ tức giận biến thành phẫn nộ hơn. Hắn sững sờ hỏi:

- Ách, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

- Hừ!

Mọi người đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Trong lòng mỗi người đang thầm mắng. Giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.