Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 13: Ai cũng cắn (2)

Hoàng đế nói là giảng bài mà không nói tác chiến, tức là không đồng ý với cách làm hiện giờ của Vân Tranh, y đắc tội với tất cả mọi người, không có lợi cho Vân gia, cũng không có lợi cho giang sơn Đại Tống.

Không ai dám chọc vào một Vân Tranh nổi giận, nên đám Hầu Chi Thàn, Lâm Quang chỉ đành hầm hực lùi sang bên, không thích y, cũng không ai muốn làm tử địch của y.

Vân Tranh dắt thái tử ra giữa đại điện, chỉ ( Hoàng Tống thiên hạ nhất lãm đồ), nói: - Thái tử, bài học hôm nay rất quan trọng, dù thái tử tạm thời không hiểu cũng phải nhớ cho kỹ.

Triệu Húc chắp tay: - Đệ tử cung kính lắng nghe.

- Thân là tướng quân phải nhớ kỹ một điều, tự cường mới là quan trọng, căm hận Liêu, Tây Hạ hay Thổ Phồn đều không làm họ mất một sợi lông nào, một tướng quân cường đại không căm hận bất kỳ một ai, đem theo tình cảm này đối diện với kẻ địch chỉ là gánh nặng chứ không có bất kỳ ích lợi gì.

Triệu Húc liếc nhìn đám tướng quân khác trong phòng gật đầu.

Vân Tranh cũng nhìn đám võ huân, chẳng buồn nói đây là nước Đại Hòe nữa thẳng thừng nói: - Khi ta nói năm vạn quân áp sát Đông Kinh, chẳng lẽ các ngươi không có ý niệm gì, các ngươi nghĩ số quân đó ở đâu mà ra, từ dưới đất chui lên chắc?

- Chỉ riêng điều này đủ thấy đều là đám ngu xuẩn, không đủ tư cách đối diện với bản hầu.

Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, đây chẳng phải điều kiện Vân Tranh đặt ra hay sao, cả Bàng Tịch cũng không hiểu, chỉ Triệu Phu cụt một cánh tay giật mình ngờ vực nói: - Ý đại soái nói đây là quân phương bắc.

- Coi như ngươi theo ta bao năm không uổng phí quân lương. Vân Tranh vỗ bản đồ: - Đúng như thế khi năm vạn đại quân của ta tới Hoàng Hà, đối diện với Đông Kinh, biểu thị toàn bộ lãnh thổ phía bắc đã bị công chiếm, Đông Kinh thành tiền tuyến rồi.

- Dưới cục diện đó mà các ngươi dám mạnh miệng quyết chiến, một đám ngu xuẩn, nếu năm vạn quân xuất hiện ở đây thì tức là đã thua rồi.


Bị Vân Tranh luôn mồm mắng chửi ngu xuẩn, Hầu Chi Thản mặt đỏ như gan lợn, hừ một tiếng: - Không thể nào, phương bắc có trọng binh Đại Tống tầng tầng canh giữ, làm sao kỵ binh nước Liêu có thể dễ dàng nam hạ.

Vân Tranh không thèm để ý tới tên ngu xuẩn này, tới ngay cả vị trí bất lợi của Đông Kinh mà không hiểu không cần tốn nước bọt giải thích, tiếp tục nói: - Đại Tống ta định đô ở Khai Phong đúng là có ưu thế giao thông mà Trường An cổ và Lạc Dương không so bì được, tào vận thuận tiện nhờ Biện hà và nguồn nước phong phú của Hoàng Hà, đem các loại hàng hóa của toàn quốc cuồn cuộn đổ về.

- Nhưng có lợi cũng có hại, năm xưa Vương Bí phá đê ngập Đại Lương, diệt nước Ngụy, cùng lý đó chỉ cần vào mùa thu nước Hoàng Hà sung túc, phá đê cho nước đổ vào Đông Kinh, tuy Đông Kinh có thành cao vững trãi, không sợ bị nước cuốn trôi, nhưng chắc chắn bốn bề là nước.

- Khi ấy ta không tốn một binh một tốt bao vây Đông Kinh, Lâm tướng quân muốn lấy gì ra đối phó với ta?

Bàng Tịch nhíu mày phản bác: - Vân hầu, không phải chỉ có ngài nhìn thấy tệ nạn này, năm Khánh Lịch thứ tư, xu mật phó sứ Hàn Kỳ, tham tri chính sự Phạm Trong Yên đều dâng tầu nói, kinh sư không có đất hiểm phòng ngự, ắt phải đóng trọng binh ở Hà Bắc, kinh sư chỉ cần thủ vững, trọng binh ở phía sau sẽ tập kết địch, địch trước có kiên thành, sau có trọng binh ắt phải lui. Quân xâm nhập sâu mà không đánh, sĩ khí ắt xuống, xuống phải truy, đó là lúc đánh bại...

- Bàng tướng, ngài không hiểu việc quân, đó là lý luận xuông không dùng được vào thực tế. Vân Tranh cầm que trúc mình chặt lúc nãy, gõ lên mô hình Đông Kinh: - Mọi người xem ngoài Nam Huân môn có một con sông năm trượng, nó áp sát vào cổng thành, thuyền từ Hà Bắc có thể dễ dàng đưa hàng hóa tới đây, vì thế nó thành chỗ phồn hoa nhất của Đông Kinh.

- Nhưng cũng ở con sông này, nếu như sử dụng thuyền bọc sắt ở mũi, chất thêm thuốc nổ, dòng nước hùng dũng sẽ đưa thuyền đâm thẳng vào thủy môn Nam Huân Môn mà không gì cản nổi, thuốc nổ sẽ dễ dàng thổi bay tường thành, chỉ cần chuẩn bị đủ thuyền, xác thuyền sẽ lấp kín sông, quân sĩ cứ thế mà tràn vào.

- Một khi có quân địch vào thành, Đông Kinh coi như xong rồi, ngoài ra đốt lửa ngoài thành, để khói đen bao phủ Đông Kinh, thông qua chém giết chế tạo khủng hoảng, hơn trăm vạn bách tích khóc lóc kêu gào, bỏ chạy tán loạn sẽ phá hoại toàn bộ bố trí quân sự trong thành, tòa thành này coi như thất thủ. - Bàng tướng, ngài cố thủ hoàng cung ích gì, quân ta giết chóc đằng sau, trăm vạn bách tính phát cuồng đổ về phía họ cho là an toàn nhất, ngài làm sao đây? Giết hay là chứa chấp họ? Cả hai đều không thể, với tính cách của ngài, tự sát tuẫn quốc là chắc chắn. Nói rồi đi tới bên Bàng Tịch đang thất thần làm động tác cứa cổ ông ta, đẩy nhẹ vai một cái, coi như loại bỏ khỏi vòng chiến.

- Còn về Hầu tướng quân, năm xưa ngài đánh nhau với đám phản quân Vương Luân, Vương Tắc, địch vừa tới đã vứt bỏ khí giáp mà chạy, tình hình nghiêm trọng thế này, liệu có lại mặc y phục phụ nhân bỏ trốn nữa không?

Hầu Chi Thản thẹn quá hóa giận: - Khua môi múa mép, có bản lĩnh thì dùng đao thương nói chuyện, vứt cái thứ gọi là sa bàn này đi.


- Được thôi, nếu ngươi muốn diễn luyện thật, chúng ta ra kia thử nghiệm một chút, để xem ngươi cầm cự nổi một canh giờ không?

- Ngươi...

Trần Lâm mặt âm trầm rít lên: - Vân Tranh rốt cuộc ngươi muốn gì, có gan nói thẳng ra. Hầu tướng quân, Lâm tướng quân cùng các vị tướng quân khác ở đây đánh trận không bằng ngươi, nhưng luận tới trung thành, lão phu tin tưởng hơn ngươi nhiều.

Vân Tranh cười lớn, cuộc tiểu triều hội hôm nay rốt cuộc có chút thú vị, có kẻ đã nói thật suy nghĩ trong lòng ra rồi.

Triệu Phu, Triệu Duyên Niên và Trâu Đồng Minh nơm nớp nhìn hoàng đế, mong ra lệnh dừng cuộc tranh luận này lại, nếu không ắt sẽ thành xung đột nội bộ không thể hóa giải.

Vân Tranh vuốt ve sa bàn Đông Kinh, đây là món đồ chơi của lão bà, phu thê bọn họ cùng làm một cái ở Thành Đô: - Bình thường mọi người đều nói lời dối trá, Trần Lâm ngươi đã nói thật, vậy ta cũng nói thật.

- Còn nhớ lần đầu tiên quân ta vào Đông Kinh thế nào không, mấy chục kỵ sĩ báo tin mà khiến quân thủ thành chạy chối chết, bách tính gào khóc tìm chỗ trốn, chỉ có tên hủ nho Âu Dương Tu cầm một cái đòn gánh đứng giữa cổng thành, bảo vệ trăm vạn bách tính, quát hỏi kẻ tới là ai.

- Bộ tướng Lang thản của ta khi đó kể lại, ta còn tưởng là hắn nói đùa, đến khi ta dẫn quân khải hoàn về, tận mắt chứng kiến cảnh bách tính cuống cuồng bỏ trốn, xô đội ngũ quân sĩ dọn đường ngã ngửa, mới biết cảnh đó là thật, với ta khi đó mà nói Đông Kinh là tòa thành không có phòng bị, nếu ta mang lòng dạ bất chính, thì tòa thành này sớm biến thành đống đổ nát rồi.

- Khi ấy cái đầu chó của Trần Lâm ngươi cũng không còn để rồi bây giờ chất vấn lão tử về lòng trung thành đâu, bao năm qua lão tử chinh đông phạt tây vì nước, ngươi rúc trong hoàng cung bày âm mưu quỷ kế hãm hại trung lương, giờ dám lớn giọng trước mặt lão tử hả?

- Thứ như ngươi thử một lần ra trận xem có sống nổi một ngày không?

Trần Lâm cho hai tay vào ống tay áo, cố gắng giữ bình tĩnh, dựa vào linh cảm lâu năm, ông ta nhận ra Vân Tranh bạ ai cắn nấy nhất định có mưu đồ, không hiểu y muốn gì sẽ không tùy tiện nhảy vào cái bẫy của y.

Triệu Trinh nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.

Nói tới xúc động, ai ấn tượng sâu sắc hơn Triệu Trinh vị chủ nhân thiên hạ, hắn còn nhớ khi đó đang nghị triều, hay tin báo, Hàn Kỳ liên tục phát ra ba đạo mệnh lệnh, chém đầu quan trông thành, rồi ngày Vân Tranh khải hoàn, đội voi chiến hung dữ đó xông tới, chắn chắn không ai cản nổi.