Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 12: Ai cũng cắn (1)

Trong khi Trâu Đồng Minh tuyên một loạt tướng lĩnh quân đội nhập cung thì Vân Tranh chẳng thèm để ý thái độ những người khác, thì thầm bên tai Triệu Húc. Bàng Tịch và Trần Lâm thì trải một quyển trục lớn ra thi thoảng hạ giọng trao đổi ý kiến.

Triệu Húc nói nhỏ với Vân Tranh: - Tiên sinh, chúng ta đánh không lại đâu, nghe Trâu Đồng Minh tuyên chỉ thì chúng ta phải đối phó với sáu mươi vạn binh mã, mà chúng ta chỉ có năm vạn.

- Thái tử, một người thường xuyên đánh cờ lợi hại hơn hay người chưa bao giờ đánh cờ lợi hại hơn?

Triệu Húc không chút do dự đáp: - Tất nhiên là người thường đánh cờ lợi hại hơn, ít nhất ở ván đầu, nhất định sẽ thắng.

- Xem ra thái tử rất thông minh.

- Phụ hoàng nói trừ thái tổ thái tông ra thì hoàng gia không ai có thiên phú cao hơn đệ tử, nhưng tiên sinh, bọn họ quá đông, còn có thành Đông Kinh làm chỗ dựa, làm sao chúng ta thắng được?

Vân Tranh mỉm cười: - Đây là nhân tố thứ hai khiến chúng ta thắng chắc, Đông Kinh quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, miệng ăn quá nhiều, càng đông càng phức tạp, bình thường một người quản lý mười người đã loạn, trăm vạn người toàn Đông Kinh trong chiến loạn làm sao quản lý nổi? Triệu Húc sáng mắt thốt lên: - Vận hà, phụ hoàng nói vận mệnh của Đông Kinh nằm ở Vận hà, chúng ta chỉ cần khống chế Vận hà là Đông Kinh xong đời...

Vân Tranh bịt ngay miệng Triệu Húc bất giác nói hơi lớn, cười với Trần Lâm và Bàn Tịch: - Các vị lo việc của mình đi!

Bàng Tịch vuốt râu cười khà khà: - Công phu trấn định của thái tử cần tăng cường, phải biết rằng "Vua không kín miệng, mất ngôi. Thần không kín miệng, thời rơi mất đầu.", có điều thái tử có thể nghĩ tới Biện hà là mệnh mạch của Đông Kinh, lão thần rất mừng, nhưng nơi trọng yếu như thế làm sao dễ dàng rơi vào tay địch.

- Triều đình không tiếc công sức xây dựng kho lương, tới giờ có sáu trăm vạn đảm lương thực, đủ toàn bộ bách tính ăn bốn tháng, nếu như chỉ cung cấp một nửa, thêm vào lương thực dân gian tích trữ, đủ ăn mười tháng, cho dù giao thông tào vận Biện hà có bị bóp chết, trong vòng một năm Đông Kinh sẽ không vì hết lương mà bị công phá đâu.

Trần Lâm cũng ngông nghênh đắc ý nói: - Kế độc không gì hơn tuyệt lương, Vân hầu nhất định sẽ nghĩ cách đốt kho, lão nô binh pháp không thông thạo cũng hiểu điều ấy, phái thân vệ hoàng gia tử thủ kho lương, nếu không thì cùng lắm là phân chia lương thực cho bách tính lưu trữ, không tin Vân hầu ngài có thể đốt hết lương thực Đông Kinh.

Bàng Tịch gật gù khen ngợi chiêu gửi lương của bách tính của Trần Lâm, đây đúng là kế tuyệt diệu: - Đừng nói một năm, chỉ cần bốn tháng, các đạo quân cần vương bốn phương đổ về, trong đó có cả tây quân cường hãn, khi đó Vân hầu đừng nói công thành, tự giữ mình là vấn đề đấy!


Triệu Húc rầu rĩ cúi đầu, vì cách nó nghĩ ra không có tác dụng, Vân Tranh kéo nó ra một góc, nói: - Thái tử, thần nói cho thái tử một bí mật nhé, thành trì dễ công phá nhất chính là đô thành.

Có lẽ vì bị mẫu thân ảnh hưởng, cho nên Triệu Húc cảm thấy rất thân thiết với Vân Tranh: - Tiên sinh, vì sao lại thế?

- Bởi vì thứ trong thành rất quý giá, thái tử hẳn không lạ câu ném chuột sở vỡ đồ...

Khi hai người bọn họ ở góc bàn bạc, người tới càng lúc càng đông, nghe Trâu Đồng Minh giải thích xong, gần chục võ tướng bất giác lạnh lùng nhìn Vân Tranh với ánh mắt khó chịu.

Cho dù là võ tướng luôn có thiện ý với y, lúc này toàn bộ đều sung mãn thù địch, nếu để Vân Tranh công phá nước Đại Hòe này, thể diện của bọn họ sẽ mất sạch.

- Vô lễ! Tân tướng chủ Phủng Nhật quân Lâm Quảng là tên to béo hung bạo, vừa nhìn cái gọi là nước Đại Hòe liền tức giận quát to, hắn không chỉ là võ quan còn là bá tước, võ huân thế gia lâu đời của Đại Tống, vì thế không ngán ngại Vân Tranh:

Trâu Đồng Minh ngăn cản, chỉ quy tắc trò chơi được dán trên cột: - Bây giờ nói nhiều vô ích, hãy nghiên cứu điều lệ, bệ hạ hi vọng các vị giữ được nước Đại Hòe, nếu diệt được toàn quân nước Tử Hư càng tốt hơn.

Hầu Chi Thản chủ tướng Ngũ thành binh mã ti nói chém đinh chặt sắt: - Sáu mươi vạn quân lại có thành trì mà không đánh nổi năm vạn quân thì lấy kiếm tự sát cho xong.

Vân Tranh nghe thấy câu này đứng dậy: - Lời này thật không, nếu như sau cuộc chiến ngươi không thực hiện lời hứa, đích thân ta giúp ngươi thực hiện.

- Chuyện này, chuyện này.. Hầu Chi Thản luống cuống:

Vân Tranh bước tới giọng vang vọng đại điện: - Lão tử chinh chiến nhiều năm cũng không dám mạnh miệng trước cuộc chiến, ngươi chỉ là một tên tiểu lại nhờ phú quý tổ tiên để lại đột nhiên lên vị trí cao, dám xem thường anh hùng thiên hạ?

Hần Chi Thản liên tục lùi lại, bất giác chạm vào cột, lúc này mới sực tỉnh, nhận ra hành vi của mình không ổn, lấy hết dũng khí mới dám nói: - Vân Tranh, ngươi khinh người quá lắm.


Triệu Phu, Triệu Duyên Niên cực kỳ khó xử, về tình cảm thì bọn họ ngả về phía Vân Tranh, nhưng thân phận khiến họ ở thế đối lập, trong khi đám Hầu Chi Thản nhiều đời trung thành với hoàng gia, khiến họ không thể lên tiếng bênh vực bên nào, hơn nữa mơ hồ nhận ra, đại soái hôm nay có chút là lạ, như chất chứa lửa giận chờ bộc phát, không hề giống bình thường bàn việc quân, luôn trầm ổn trấn tĩnh.

Vân Tranh xoay người nhìn võ tướng đứng đầy đại điện, quát: - Giương lỗ tai chó của các ngươi lên mà nghe, đại chiến Tống Liêu đã sắp bắt đầu, lão tử nhất định phải là Chinh Bắc tướng quân, khi khai chiến không cần các ngươi hỗ trợ, chỉ cần các ngươi đảm bảo trong nước bình an, nhất là đảm bảo Đông Kinh vững như Thái Sơn.

- Các ngươi nghĩ lão tử làm ra một sa bàn chi tiết thế này chỉ lấy lòng thái tử sao? Đừng cho rằng người đất trong tay các ngươi là đồ chơi, mà là chiến tốt, đây là chiến tranh, nếu ta phá thành, sẽ cho binh sĩ đồ thảnh bảy ngày, tiền bạc của các ngươi sẽ bị cướp hết, thê thiếp nữ nhi của các ngươi sẽ bị lăng nhục.

Bàng Tịch mắt sáng rực, trên kim điện nói những lời này với đám võ huân, căn bản không định chung sống hòa thuận rồi, vì một chuyện không đáng kể mà đắc tội với toàn bộ mọi người, đây không phải chuyện một người thông minh như Vân Tranh làm ra.

Trần Lâm há hốc mồm, vốn trong lòng có chút tức giận, nhưng bị tiếng rống của Vân Tranh dập tắt rồi, chuyện nhỏ xíu mà làm tới mức không thể vãn hồi, ông ta không sao lường trước được, không phải vừa rồi còn nói cười vui vẻ sao.

Ngược lại hoàng hậu rất vui, sau rèm châu đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, có câu trời muốn ngươi chết sẽ làm ngươi điên cuồng trước, Vân Tranh xem ra bị chiến trận làm phát cuồng rồi, tiếp tục thế này y làm sao có kết cục tốt.

Triệu Trinh chẳng ngạc nhiên, từ khi thành ra thế này, thiên hạ không có chuyện gì khiến hắn chấn kinh được nữa.

Vì không thể cử động, không thể nói, cho nên hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghiền ngẫm con người mỗi vị trọng thần trong triều.

Trong đó bỏ công sức với Vân Tranh nhiều nhất.

Vân Tranh không thể làm chuyện thiếu lý trí để cảm xúc chi phối thế này được, trừ khi, trừ khi y thực sự muốn đi rồi, muốn làm Đảo chủ Đào Hoa Đảo.

Rất lâu, rất lâu rồi, chính Vân Tranh nói với hắn, xin hoàng gia một hải đảo, không cần lớn, chuyển cả nhà lên đó sống, trồng thật nhiều hoa đào, vì y gặp lão bà trong rừng đào, vì lão bà của y thích đào nhất...

Khi đó Triệu Trinh không tin, hắn cho rằng Vân Tranh chỉ muốn biểu thị bản thân không uy hiếp tới hoàng quyền, là đạo giữ mình thôi. Triệu Trinh tùy Vân Tranh, chỉ cần tới lúc đó không cho Vân Tranh ra đảo, hắn tự thấy mình làm được vua có tình, thần có nghĩa.

Nhưng hôm nay Vân Tranh đã không buồn vờ vịt với đám huân quý ngu xuẩn nữa, có lẽ y chán ngán rồi, không chỉ là triều đình, mà là cả Đại Tống.

Chớp chớp mắt với Trâu Đồng Minh.

Trâu Đồng Minh theo ý nói: - Vậy thái bảo bắt đầu giảng bài đi.