Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 704: Thắng cái rắm

Núi Võ Đang có ba tuyệt kỹ: Tứ Tượng, Lưỡng Nghi, Thái Cực.

Lúc thi vào Diễn Vũ Viện, Phương Giải thấy qua Tứ Tượng Chỉ. Chẳng qua lúc ấy thi triển là Tạ Phù Diêu, so với Tứ Tượng Chỉ ngày hôm nay, chẳng khác nào đom đóm với ánh trăng.

Đạo sĩ núi Võ Đang từ trước tới nay khá yên phận, khiêm tốn, khiến cho người ta quên đi sự hiện hữu của bọn họ. Nhắc tới Đạo tông, cho dù núi Thanh Nhạc đã xuống dốc, thì đầu tiên người ta vẫn nghĩ ngay tới Nhất Khí Quan. Về phần Tam Thanh Quan, hình như vĩnh viễn đứng sau Nhất Khí Quan.

Cho nên mọi người dần dần quên, Tam Thanh Quan núi Võ Đang, còn lâu đời hơn cả Nhất Khí Quan!

Phác Hổ nhìn thấy Đàm Thanh Ca lao về hướng mình, trong lòng liền lạnh lẽo, ném đại chùy trong tay đi. Nhưng trong khoảnh khắc y phát hiện vẻ mặt đau khổ của Đàm Thanh Ca, khóe mắt có một giọt nước mắt. Bộ dạng này khiến Phác Hổ hơi sửng sốt, mà Đàm Thanh Ca đã tới gần y.

Sau đó, một kiếm của Đàm Thanh Ca bất ngờ chỉ lên trời!

Kiếm khí như cầu vồng, đón lấy ngón tay thật lớn từ trên trời giáng xuống kia! Một kiếm này khác hoàn toàn với một kiếm vừa nãy! Nếu một kiếm lúc trước cực kỳ quỷ dị, thì một kiếm này lại đường đường chính chính. Kiếm khí như một con rồng con mới nở sau đó bay lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm.

Một kiếm này, khiến Phác Hổ ngây người.

Nhưng nó vẫn không ngăn cản được ngón tay kia.

Kiếm khí nứt, Đàm Thanh Ca phun ra một ngụm máu.

Chỉ kình lập tức tới, mắt thấy sắp rơi xuống đỉnh đầu Phác Hổ, thì bốn phương tám hướng chợt có vô số nội kình xông tới. Có kiếm ý, có đao khí, có Đại Chu Thiên, còn có ba, bốn đạo khí kình cực kỳ hùng hậu. Kình khí từ bốn phương tám hương dường như chờ đợi đã lâu, chỉ chờ chỉ kình kia hạ xuống.

Mặc dù chỉ kình có cường đại hơn nữa, nhưng ngăn cản nó là rất nhiều nội kình mạnh mẽ.

Chỉ kình phá nát kiếm khí, đánh tan đao ý, làm sụp Đại Chu Thiên, nhưng nó vẫn bị ngăn cản một lát. Phác Hổ nắm lấy áo của Đàm Thanh Ca chạy ra ngoài, chỉ kình vừa lúc đâm xuống vị trí mà y vừa đứng.

Ầm một tiếng!

Mặt đất trong phạm vị năm mét bị sụp xuống, một cái hố sâu không thấy đáy chợt xuất hiện!

Cũng không biết ngón tay kia ấn vào sâu bao nhiêu, tạo thành một cái giếng sâu thật lớn.

Trong nháy mắt, có không ít người chạy tới cửa thư phòng.

Hạng Thanh Ngưu và vài vị lão đạo sĩ của núi Thanh Nhạc chậm rãi đi ra từ mấy căn phòng bên cạnh. Trầm Khuynh Phiến và Tang Táp Táp cũng bước ra từ một cỗ xe ngựa.

Mà Phương Giải, trên trán đã đầy mồ hôi, sau đó phun ra một ngụm máu.

Hắn lau máu ở khóe miệng, vẫn có thể bật cười được:

- Phác Hổ xuôi nam không phải là tử cục. Muốn trở thành một tử cục thì biến cố kia phải không có ai ngăn cản được. Ta từng hỏi chân nhân, có phải ngài tới giết Phác Hổ đúng không. Ngài nói không phải…hóa ra là ngài nói dối.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhưng bầu trời không một bóng người.

Không ai biết, cái người phát ra một chỉ kia tới từ nơi nào.

Cũng không biết qua bao lâu, từ xa xa có thanh âm phiêu đãng truyền tới, rất nhẹ, rất rõ ràng.

- Ngươi đã làm kiểu gì giấu được ta?

Phương Giải dường như rất mệt nhọc, há miệng thở phì phò.

Nhưng từ lúc xảy ra nguy hiểm, rõ ràng hắn chỉ tung ra mấy chiêu. Với tu vị của hắn, không có lẽ nào lại mệt tới như vậy. Thoạt nhìn đã kiệt sức rồi. Thần thái thoải mái lúc trước, hóa ra đều là giả bộ.

Vì sao?





Thanh âm rất phiêu miểu, không thể đoán ra được phương hướng, thật giống như trong thiên địa đều là câu hỏi này, không biết sinh ra từ đâu, không biết diệt từ chỗ nào.

- Giấu diếm chân nhân, quả thực không dễ dàng…

Phương Giải phun một bãi nước miếng lẫn cả máu. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu từ đằng xa chạy tới đỡ hắn.

Phương Giải hơi nhếch cằm lên, tuy mệt mỏi, nhưng đôi mắt rất thanh tịnh:

- Phác Hổ tới, có người muốn giết y, căn bản không cần phải giá họa cho ta. Y chết ở Ung Châu, Hắc Kỳ Quân của ta chỉ có thể mang theo tiếng xấu này. Tuy rằng Phác Hổ có chết, ta cũng không sợ hãi. Nhưng ta ghét bị người khác vu oan giá họa.

Hắn cười cười:

- Lúc chân nhân tới Ung Châu, nói rằng muốn nhìn thấy thân thể thất mạch của ta, sau đó nói mấy lời mơ hồ, trong đó có những từ ngữ ủng hộ ta. Những lời này, thực không nên xuất phát từ miệng của chân nhân. Có đôi khi nói nhiều, cho dù bản thân không có sơ hở, thì vẫn là sơ hở.

- Ta một mực đoán, biến cố mà vị tiểu Hoàng Đế kia nghĩ ra để biến chuyện này thành tử cục là gì. Lúc đầu ta không nghĩ ra, bởi vì mưu tính đó quả thực không có đầu mối…thẳng tới chân nhân tới, ta liền lập tức xác định biến cố này chính là chân nhân.

- Nếu đã biết là chân nhân, thì kế tiếp tính toán làm sao ngăn cản được ngài. Nhưng ngài quá mạnh, cho dù bọn ta hợp lực lại cũng không chắc chống được một chiêu của ngài. Vì vậy nếu không muốn Phác Hổ chết, chỉ có thể dùng kế, khiến cho chân nhân tưởng rằng trong viện này không có nhiều người lắm. Mà thế giới này vốn không có nhiều thủ đoạn khiến cho một người như chân nhân không cảm giác được sự hiện hữu của con người. Vừa vặn ta có một cách!

Người trên bầu trời khẽ thở dài:

- Đúng rồi…ngươi có vô hình lực, đã dấu đi nội kình của những người này. Ngươi cũng không cần dấu đi khí tức của bọn họ. Ta chỉ cảm thấy được sự tồn tại của bọn họ, lại không cảm thấy được tu vị của bọn họ. Như vậy là đủ rồi.

Trầm mặc một lúc, thanh âm thở dài:

- Có thể làm được điểm này, ngươi khiến ta rất giật mình…Khó trách ngươi lại mệt mỏi tới vậy. Hóa ra ngươi vẫn đang khống chế vô hình lực để ẩn giấu cao thủ trong viện.

- Nếu chân nhân không tới, ta liền tốn công vô ích.

Phương Giải ngẩng đầu hỏi:

- Có cần đánh tiếp không?

- Các ngươi không biết là ta ra tay, vậy mà ta vẫn ra tay. Hiện giờ các ngươi đã biết là ta ra tay, vì sao ta phải dừng tay? Ta muốn giết y, các ngươi không ngăn được.

- Không ngăn được.

Phương Giải nói:

- Tuy nhiên bọn ta sẽ liều chết tới cùng. Bọn ta chết hết rồi, Trương chân nhân giết Phác Hổ còn có ý nghĩa gì nữa? Từ hôm nay trở đi, ta và y sẽ như hình với bóng. Nếu chân nhân giết y, thì cũng giết luôn cả ta. Một khi ta chết, vậy thì mọi kế hoạch của Hoàng Đế đều sụp đổ.

- Ngươi quả nhiên là một tên vô lại.

Thanh âm mơ hồ truyền tới.

Phương Giải bĩu môi:

- Chân nhân là kẻ nói dối, ngài cũng rất vô lại.

- Ha ha.

Trương chân nhân cười ha hả:

- Phương Giải, cho dù ngươi vơi y như hình với bóng, thì ta vẫn có thể giết y được. Các ngươi, còn chưa đủ sức.

Phương Giải không nói gì, quay đầu liếc nhìn Phác Hổ, nói:

- Tận nhân sự, nghe thiên mệnh!

- Hay cho một câu ‘nghe thiên mệnh’!

Trương chân nhân cười nói:

- Mặc cho số phận đi.

Ông ta vừa dứt lời, thì chợt nghe thấy một thanh âm từ xa truyền tới:

- Bọn họ chưa đủ sức, nhưng cộng thêm cả ta, không biết có đủ không?





Một bóng đen trong nháy mắt đi tới.. Lúc mới nhìn thấy ông ta, ông ta mới chỉ là chấm đen ở chân trời. Trong nháy mắt, chấm đen này đã tới gần.

Một lão đạo sĩ, tóc trắng xóa.

Mặc một bộ đạo bào màu đen, có chút dơ bẩn.

Lúc Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy người này liền lộ vẻ sửng sốt, sau đó nhếch môi cười. Mấy lão đạo sĩ có bối phận không thấp ở phía sau, lúc nhìn thấy người này cũng hơi sửng sốt, sau đó đồng thời cúi người thi lễ. Mạt Ngưng Chi đứng ở cửa lớn La phủ nhìn thấy người này, cũng hơi cúi đầu.

- Lão mũi trâu, sao lại là huynh?

Hạng Thanh Ngưu cười ngây ngô hỏi.

Lão đạo sĩ mặc áo bào đen không để ý tới y, ánh mắt nhìn về phía đông:

- Đạo huynh thành danh từ trăm năm trước, tu hành lâu như vậy, là tôn giả số một của giang hồ Trung Nguyên, sao lại vứt hết mặt mũi tới ức hiếp một đám tiểu bối? À…thực ra ta cũng là tiểu bối của ngươi. Lúc đạo huynh danh chấn giang hồ, ta mới chỉ đang ở giang hồ giả danh lừa bịp. Thân phận đạo sĩ này của ta là ta tự phong cho mình, cho dù là thật, thì luận về bối phận, gọi ngươi một tiếng sư thúc cũng không đủ…một người như vậy, sao lại tới bắt nạt những tiểu bối như ta?

Ông ta hỏi.

Qua thật lâu, thanh âm của Trương chân nhân mới vang lên:

- Tiêu Nhất Cửu…nếu ta đấu với ngươi một trận, ngươi cảm thấy có phần thắng sao?

Tiêu Nhất Cửu bĩu môi:

- Ta là tiểu bối, ta sợ cái gì? Ta đánh thua là điều đương nhiên, mà nếu đánh thắng thì liền là vinh dự. Còn lão, lão đánh thắng là đương nhiên, đánh thua còn mặt mũi gì không? HƠn nữa, ta đã bị điên rồi, điên từ nhiều năm rồi…Trương chân nhân của núi Võ Đang đánh thắng một người điên, nếu đánh thua, sẽ có không biết bao nhiêu người cười tới rụng răng.

Trương chân nhân lại trầm mặc, một lát sau hỏi:

- Ngươi đang giúp ai vậy? Ngươi có biết người nọ ở thành Trường An là ai không?

- Ái chà, con mẹ lão chứ!

Tiêu Nhất Cửu chỉ hướng đông, mắng:

- Ta tới đanh nhau với lão, vậy mà lão còn giảng đạo lý với ta? Con mẹ nhà lão chứ, người mà lão muốn đánh kia có sư đệ của ta, có mấy người là sư huynh đệ của ta, còn có một sư điệt ký danh, vậy mà không ngờ lão lại hỏi ta giúp ai? Lão bị ngu à?

Ông ta nhảy lên mắng:

- Ta chẳng quan tâm trong thành Trường An là đứa quái nào, ngươi đánh người của ta, ta liền đánh ngươi một trận!

Thật lâu không có âm thành.

Phương Giải day day ngực, trong lòng tự nhủ, hóa ra cao thủ tuyệt đỉnh lại có khí thế con mẹ nó này?

Hắn nhìn hướng Hạng Thanh Ngưu, hỏi:

- Đi chưa?

Hạng Thanh Ngưu cũng không dám xác đinh, nhìn Tiêu Nhất Cửu, hỏi:

- Đi chưa?

Tiêu Nhất Cửu trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói:

- Đi rồi.

Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống đất, vừa thở dốc vừa cười nói:

- Đại sư huynh thực khí phách, không cần đánh liền dọa cho lão già kia sợ quá chạy mất. Nếu người nói chuyện là đệ, chắc là vô dụng. Cho nên, dù thực sự đánh nhau, chắc Đại sư huynh cũng thắng phải không?

Tiêu Nhất Cửu lườm y một cái:

- Thắng cái rắm!