Trầm Vụn Hương Phai

Chương 86: Dạ vong xuyên

Trên sông sương giăng
mù mịt, thấp thoáng có thể thấy được non xanh uốn lượn giữa màn hơi
sương, phong cảnh cứ như một bức tranh thủy mặc tinh xảo.

“Cảnh vật nơi này với đám hồn ma đến từ phàm giới các ngươi mà nói giống như
tranh vẽ, nhưng với những kẻ thắp đèn âm hồn mấy ngàn năm như bọn ta mà
nói, nơi này là sinh tử trường. Năm đó thượng cổ tiên thần chinh chiến,
thây người bị tàn sát lấp đầy cả Dạ Vong Xuyên.” Quỷ sai mở gút dây
thừng buộc ở đuôi thuyền, “Các ngươi cứ đi theo thuyền, rất nhanh sẽ
nhìn thấy cầu Nại Hà.”

Nhan Đàm lặng lẽ quan sát những hồn ma xung quanh, ai nấy đều thần sắc đờ đẫn, vô tri vô giác, quỷ sai nói gì
bọn họ đều cứ chiếu theo mà làm. Nàng tuy không bị rơi vào luân hồi đạo
nhưng đã mất đi tiên tịch, chiếu theo quy luật của minh phủ nhất định sẽ không dễ gì để nàng tùy ý rời khỏi. Chẳng lẽ nàng cũng phải như những
hồn ma của phàm nhân lội qua Dạ Vong Xuyên, sau đó đầu thai làm người?

Nàng nhớ đến phàm giới mà Ứng Uyên quân từng kể với mình, phàm nhân chỉ có
thọ mệnh trăm năm ngắn ngủi, nhưng trong trăm năm này, có người sống
thảnh thơi tự tại, có kẻ lại khổ sở đau đớn. Quá trình không có cách nào lựa chọn, thế thì vẫn luôn có thể lựa chọn cách thức, chung quy là cười hay khóc.

Nhan Đàm nối gót những hồn ma kia, từ từ lội xuống Dạ Vong Xuyên. Bên cạnh là con thuyền nhỏ của quỷ sai, đầu thuyền treo
một chiếc dẫn hồn đăng cũ nát, ánh đèn vàng vọt chầm chậm lắt lay.

Lội qua Dạ Vong Xuyên, sẽ quên sạch hết tiền trần, từ nay về sau, chuyện cũ sẽ không còn can hệ đến nàng nữa.

Dù nàng có thể cắt đứt tình duyên, nhưng cũng không thể đoạn tuyệt vương
vấn. Trừ phi hoàn toàn lãng quên, bằng không vẫn sẽ không thể dứt mối
lìa tơ, không nguôi nghĩ đến niềm nhớ nhung đầu đời của mình, nghĩ đến
những tình cảm cố chấp kia.

Nàng không biết bản thân đã đi
được bao lâu, thân người từ từ trở nên tê dại giữa dòng nước Vong Xuyên
lạnh cóng, những phàm nhân chung quanh lại cách nàng mỗi lúc một xa,
nàng dốc hết sức đuổi theo cũng theo không kịp—dường như chỉ trong chớp
mắt ngắn ngủi, tự bao giờ, đến cả vài đốm người càng đi càng xa cũng đã
mất tăm. Ở nơi tiếp giáp của trời và nước chỉ có một khoảnh trống tĩnh
mịch, Dạ Vong Xuyên mênh mang sóng lặng chỉ còn sót lại mỗi mình nàng.
Nhan Đàm nhìn mặt trời bên đường chân trời dịch chuyển từ đằng đông sang phía trên mặt nước đằng tây, cuối cùng từ từ biến mất khỏi tầm mắt,
những mảnh sáng vỡ vụn phản chiếu trên sóng nước trong suốt, dập dềnh
lên xuống, cuối cùng mất đi ánh sáng lấp lánh.

Thế gian này,
yên ắng đến độ cứ như, nơi đây trước nay đều hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ tiếng gió thẽ thọt thì chưa từng tồn tại bất kì thứ gì. Thế gian
này, cứ như vốn dĩ chỉ có mỗi nàng, những người kia, những gương mặt như từng quen biết, những việc kia, đã mỉm cười hay từng rơi lệ, chẳng qua
chỉ là một màn hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước, đợi khi vươn tay
muốn chạm vào, đều bất thình lình tan biến sạch sẽ.

Những ảo ảnh nọ, giữa lúc vô tình bị khua vỡ tan tành.

Nhan Đàm chậm chạp lê bước giữa dòng nước, Dạ Vong Xuyên rất sâu, nhưng chân nàng từ đầu chí cuối đều không chạm đất. Nàng không rõ còn phải đi bao
lâu nữa mới đến được cầu Nại Hà, trước mắt chỉ có nước sông mênh mang vô tận. Phỏng chừng là nàng đã đi sai đường, lâu như vậy cũng không có ai
đi qua, nói cho nàng biết đâu mới là nơi nàng phải đến.

Mãi
rất lâu rất lâu sau, cuối cùng cũng có một hàng hồn phách đi qua. Dường
như chỉ trong chớp mắt, những người kia đã không thấy nữa, lại chỉ còn
sót lại mỗi mình nàng.

Nàng vốn không hề đi sai đường, chỉ
cần lội dọc theo Dạ Vong Xuyên, đi thẳng tới trước là sẽ tìm thấy nơi
cuối cùng nàng phải đến.

Thế gian này cũng không phải chỉ có mỗi nàng, nàng đi quá chậm, tất phải bị rơi lại phía sau.

Thế nhưng đợi một chốc, lại thêm một chốc, sẽ có những người khác đi qua.
Nàng hết lần này đến lần khác tự nói với mình, rồi cũng sẽ có một ngày,
nàng có thể cùng với những người khác đến một nơi khác, chỉ là chậm một
chút mà thôi.

Tà dương ở Dạ Vong Xuyên đẹp đẽ mà cô độc, cứ
như một vệt ửng hồng bên má mỹ nhân. Nhưng phải cần đến một biển ráng
chiều rực rỡ nhường nào mới có thể nhuộm chút sắc đỏ vào chỗ nước sông
bao la vô bờ này?


Nhan Đàm đã không nhớ rõ chung quy có bao
nhiêu phàm nhân từ sau lưng mình vượt lên trước, sau cùng biến mất khỏi
tầm mắt. Nàng chỉ nghe thấy quỷ sai trong lúc chèo thuyền đi xa thở dài
nói, đúng là một kẻ si muội, dù thế nào cũng không chịu lãng quên tiền
trần.

Là không chịu lãng quên sao?

Thân thể Nhan Đàm sớm đã lạnh cóng đến mất hết cảm giác, cũng mỗi lúc một rã rời, nhưng vẫn không nom thấy bóng dáng cầu Nại Hà.

Nàng kiệt sức nghĩ, bản thân rốt cuộc đã ngâm mình trong dòng Vong Xuyên hết bao lâu? Mấy năm, mười mấy năm, hay mấy mươi năm?

Nàng không biết, cứ thế ngày lại qua ngày, ráng chiều cũng ngày qua ngày rực rỡ.

Quỷ sai vẫn cứ chèo thuyền, thắp dẫn hồn đăng đi ngang, có lúc kẻ lái
thuyền đổi thành Ngưu Đầu Mã Diện. Bọn họ người nào người nấy đều nhìn
nàng lắc đầu thở dài, sau đó bỏ đi.

Nhưng dung mạo nàng vẫn cứ không chút mảy may biến đổi, nàng cũng không rõ rốt cuộc đã trôi qua bao lâu.

Cuối cùng một phen, quỷ sai dừng lại, miệng thở dài hỏi, ngươi có biết mình đã lội Dạ Vong Xuyên hết bao nhiêu năm rồi không?

Nhan Đàm thẫn thờ lắc đầu.

Quỷ sai giơ tay ra một dấu hiệu.

Hóa ra đã qua hết tám mươi năm rồi ư?

Đã tám trăm năm có lẻ rồi, ngươi còn tiếp tục thế này, có ngày sẽ biến
thành quỷ thi đứt khúc dưới đáy sông, không thể đầu thai, chỉ có thể cả
đời vô tri vô giác.

Tám trăm năm. Chớp mắt ngắn ngủi, năm tháng thoi đưa.

Nhan Đàm nở một nụ cười yếu ớt.

Nàng ngước mắt nhìn ra phía trước. Trên sông sương mù ngợp tỏa, mặt trời
đang lặn đỏ rực như máu, nom hồ một vết nứt rạn xé toạc đất trời.

Bóng người hiện lên trước mắt đang ngồi bên bàn, vươn tay tỉ mẩn sờ soạng,
chậm chạp đẽo gọt ra hình thù một lò trầm hương, khi nghe thấy tiếng
chân nàng đầu khẽ ngoảnh sang, khóe miệng gợn một nét cười dường có
dường không.

Nhan Đàm đã không biến thành quỷ thi, cũng không bị hồn phi phách tán.

Nàng từ từ mở mắt, khẽ nhúc nhích thân người đang bị tấm ván giường bên dưới cấn vào hơi đau. Đây là một gian phòng rất đơn sơ, bàn ghế khung cửa
đều đã có phần cũ kĩ, màu sắc đã hơi ngả sang nâu nhạt.

Nhan
Đàm vừa ngồi dậy thì đã nghe tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Nàng ngẩng
đầu nhìn, chỉ thấy trước cửa là một nam tử ăn vận giản dị, tay đang bưng một bát thuốc bốc khói nghi ngút, mặt mũi bị vây giữa làn khói trắng
nom không rõ nét.

“Nàng tỉnh rồi ư? Thế thì mau uống bát
thuốc này đi.” Nam tử nọ bước đến gần, giơ tay chìa bát thuốc sang. Y có một đôi bàn tay đậm chất thư sinh, móng tay được cắt nhẵn nhụi, trông
như bàn tay chuyên dùng cầm bút viết chữ.

Nhan Đàm đón lấy
bát thuốc uống hết mấy ngụm, cảm thấy vô cùng đắng chát, không khỏi chau mày. Tiên pháp trị thương nàng am tường không ít, nhưng với các loại
thảo dược mạch tượng của phàm giới thì lại hoàn toàn mù tịt. Huống hồ
tuy nàng không còn tiên tịch, nhưng xét cơ thể huyết mạch của nàng, thảo dược bình thường cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ là đối phương rất có
thể là ân nhân cứu mạng của nàng, Nhan Đàm không tiện cự tuyệt thuốc do
người ta vất vả sắc ra.

Nam tử nọ thấy nàng chau mày, miệng
chợt mỉm cười: “Nàng quả nhiên vẫn còn sợ đắng, nhưng ít ra cũng không
còn như trước đây ngang bướng không chịu uống thuốc nữa.”

Nhan Đàm nghe tim đánh thịch một tiếng, bàn tay đang bưng chén thuốc thoáng
khựng sững lại. Việc này dường như có chỗ nào không được ổn cho lắm, chỉ là việc đến bất ngờ, nàng nhất thời cũng không thể lập tức nghĩ thông

suốt. Nhân lúc đối phương xoay đi, nàng khẽ nghiêng người đổ hơn nửa bát thuốc còn lại vào chậu hoa lan đặt trên chiếc tủ đầu giường, đoạn tiếp
tục bưng chiếc bát chỉ còn sót lại ít cặn thuốc.

Nam tử nọ
bước đến cạnh bàn, mở nắp một chiếc vại sứ, đổ một ít thứ gì đó ra chiếc bát sứ bưng sang: “Uống thuốc xong, hớp vài ngụm chè ngân nhĩ hạt sen
là sẽ không thấy đắng nữa.”

Nhan Đàm cảnh giác nhìn chiếc bát sứ trên tay y, trong lòng run rẩy, chè ngân nhĩ hạt sen, có đánh chết
nàng cũng không ăn: “… Làm phiền cho ta một cốc nước là được rồi, cảm
ơn.”

Nam tử nọ mỉm cười, xoay người rót một cốc nước, nhưng
lại không trao vào tay mà tự nhiên đưa đến sát bờ môi nàng: “Ơn nghĩa gì chứ, phu nhân sao lại trở nên khách khí đến vậy?”

Nhan Đàm
đặt bát thuốc sang bên, đón lấy chiếc cốc trên tay y, uống được một ngụm làm ướt cổ họng đang khô khốc, bất thình lình cả người cứng đờ: Y mới
vừa nói gì chứ? Phu nhân sao lại khách khí đến vậy… Phu nhân?!

Tuy nàng chưa từng đặt chân tới phàm giới, nhưng cũng đã từng đọc qua trong sách, phu nhân hẳn ý là muốn chỉ thê tử rồi?

Lẽ nào thực tế nàng đã nhớ nhầm, hay là phong tục của phàm giới đã hoàn
toàn thay đổi, dạo này ”phu nhân” cũng giống như cô nương, tiểu thư vậy, có thể dùng để xưng hô với nữ tử lần đầu gặp mặt?

Vậy nhưng
bình thường mà nói, phong tục phàm giới dù có biến đổi cũng không nhanh
đến vậy. Đây phỏng chừng, chắc chỉ là do nàng ngâm mình trong Dạ Vong
Xuyên quá lâu nên sản sinh ảo giác thôi chăng? Nhan Đàm đắn đo một lượt, cảm thấy xác suất bản thân nghe nhầm cao hơn, bèn bán tín bán nghi cúi
đầu hớp hai ngụm lớn nước, bỗng nghe ngữ điệu đối phương khẽ lên cao,
lại gọi một tiếng: “Phu nhân?”

“… Khụ, khụ khụ khụ!” Nhan Đàm sặc sụa.

Nàng ho hết mấy tiếng, khó khăn ổn định lại nhịp thở, đoạn xoay đầu nhìn nam tử nọ: “Phu nhân? Ngài gọi ta là phu nhân?”

Người nọ khẽ cúi người, nét mặt tràn đầy kinh ngạc: “Phu nhân nàng hôm nay
làm sao vậy? Cứ kì lạ thế nào ấy. Nàng không muốn ta gọi nàng là phu
nhân, thế thì ta đổi lại gọi là nương tử vậy.” Dung mạo đối phương khá ư thanh nhã, chỉ là đuôi mắt xếch mạnh lên trên, phảng phất toát lên vài
phần lạnh lẽo.

Nhan Đàm nhìn y hồi lâu, cảm thấy đối phương
không giống như đang cố ý bày trò đùa nhảm, bèn nghiêm túc bảo: “Nhưng
ta đâu phải thê tử của ngài, đây là lần đầu tiên ta gặp ngài. Có lẽ chỉ
là thê tử của ngài và ta ngoại hình có chút giống nhau thôi chăng?”

Trên mặt người nọ từ đầu chí cuối không mảy may có chút hỉ nộ nào, cũng
chẳng hề ngắm kĩ lại nàng để nhận diện, chỉ đón lấy chiếc cốc từ tay
nàng, xoay người đi đến bên bàn: “Nàng có muốn uống thêm ít nước nữa
không?”

Nhan Đàm lắc đầu, vừa định mở miệng thì bên ngoài
truyền vào giọng nói oang oang của một phụ nữ: “Triệu tiên sinh! Triệu
tiên sinh ngài có trong nhà trong chứ?”

Người nọ điềm đạm
đáp: “Ta ra ngay đây.” Y đặt chiếc cốc xuống, bước tới ngưỡng cửa thì
chân khẽ dừng bước, xoay lưng về phía Nhan Đàm: “Phu nhân, nàng thể
trạng không được khỏe, ở trong nhà điều dưỡng cho tốt vào.”

Nhan Đàm uất nghẹn. Người này rốt cuộc bị cái gì vậy, mở miệng phu nhân khép miệng cũng phu nhân, nàng hóa người lớn lên trên thiên đình, về sau lại lội Dạ Vong Xuyên hết tám trăm năm, ở đâu có chuyện một đêm ngủ dậy đã
tòi ra một vị phu quân?

Loáng thoáng nghe thấy giọng nói của
người phụ nữ ban nãy từ nhà ngoài truyền vào: “Triệu tiên sinh, bệnh
tình của tôn phu nhân còn chưa có khởi sắc sao?” Không rõ vị Triệu tiên
sinh kia đáp thế nào, nữ tử nọ lập tức bảo: “Ông trời có mắt, Triệu tiên sinh ngài có lòng tốt nhất định sẽ được báo tốt.”

Nhan Đàm
chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng. Vị Triệu tiên sinh này nom nho nhã
tuấn tú thế này, đối nhân xử thế lại ôn hòa chu đáo, nhìn thế nào cũng
không giống như bị mắc bệnh tâm thần. Đây chung quy là việc gì thế này?
Nàng chẳng qua chỉ là sau một hôm tỉnh dậy thì đã phát hiện bản thân ra
khỏi Dạ Vong Xuyên tới đây, ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi
này, lại là đâu, có phải vẫn còn ở u minh địa phủ không?

Nhan Đàm ôm đầu vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn cứ là nghĩ mãi không thông. Chợt
nghe ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếp theo cửa phòng
đẩy mở, một thiếu nữ gầy gò mặt mũi không mấy bắt mắt tay bê một chiếc
khay gỗ bước vào, trên khay bày lược, gương đồng và trâm cài tóc. Thiếu
nữ nọ bước đến gần, khẽ khom người thi lễ, miệng nhỏ giọng cất tiếng:
“Phu nhân, nô tì đến giúp người chải đầu.”

Nhan Đàm ngẩng đầu, đã có chút mất kiên nhẫn: “Ta không phải phu nhân gì hết, các người nhận lầm người rồi.”

Thiếu nữ nọ thoáng ngẩn ra, đoạn dè dặt nhìn nàng đáp: “Phu nhân người nói gì thế ạ, Triệu tiên sinh nghe được sẽ nổi giận đấy.” Nàng ta đặt khay gỗ
xuống chiếc tủ kê ở đầu giường, cầm một thanh lược gỗ lên, chìa tay sang nhè nhẹ vén mớ tóc của Nhan Đàm lên, chầm chậm chải đến tận ngọn, động
tác vừa nhẹ nhàng lại khéo léo.

Nhan Đàm ngồi im không nhúc nhích, chỉ nhìn đăm đắm vào hình ảnh trong chiếc gương đồng.

Mặt gương đồng này là đồ vật dùng đã lâu năm, bề mặt có đôi chỗ trầy xước,
tuy khuôn mặt phản chiếu trong gương không được rõ mấy nhưng bấy nhiêu
cũng đã đủ. Nhan Đàm cuối cùng đã hiểu, vì sao vị Triệu tiên sinh kia và thiếu nữ này lại nhận lầm mình thành người khác.

Không phải do ngoại hình nàng và Triệu phu nhân có điểm nào giống nhau, mà là—

Gương mặt phản chiếu trong gương, đã không còn là dung nhan vốn có của Nhan Đàm nữa.