Ứng Uyên đứng sóng vai cạnh nàng, nửa lời không thốt. Hắn khẽ nhíu mày, nét hào quang rạng
ngời trên gương mặt lụi tàn dần, thay vào đó là vẻ ảm đạm bất chợt bao
trùm. Nhan Đàm cúi đầu đứng hết một lúc, cuối cùng không chịu nổi bầu
không khí im lìm này, nàng ngắn gọn cất tiếng: “Đế tọa, tiểu tiên xin
lui trước.” Nàng xoay người, khóe mắt liếc thấy Ứng Uyên chợt chìa tay
ra, tư thế như toan ngăn cản, bèn không khỏi dừng bước, đầu ngoảnh lại
nhìn hắn.
Ứng Uyên vội thu tay về, khẽ gật đầu bảo: “Ngươi đi đi.”
Nhan Đàm xoay người, đưa tay lên sờ má, cả bàn tay là nước mắt ướt đẫm.
Trước đó lên thiên hình đài, nàng cũng chưa từng khóc bao giờ. Nàng dùng tay áo quệt bừa mấy cái, sải bước đi khỏi. Đại hội Dao Trì phải kéo dài dăm ba ngày, nàng không thể ở lại thêm được nữa, phải bịa ra một cái cớ ra hồn để xin kiếu với sư phụ.
Nhan Đàm đi khỏi một đoạn,
bấy giờ mới chợt nhớ ra, Ứng Uyên ra khỏi đại hội Dao Trì phỏng chừng là do để tìm Chỉ Tích, thế thì Chỉ Tích đang yên đang lành lại chạy đi
đâu? Muội ấy và mình không giống nhau, chắc chắn sẽ không vì những đạo
pháp thiền lý các tiên quân bàn luận bên trong quá nhàm chán mà lén
chuồn khỏi. Nàng đang suy nghĩ việc này thì bỗng cảm thấy tay áo bị ai
đó từ bên cạnh nhè nhẹ kéo lấy.
Nhan Đàm quay sang, thấy tiên tử đang đứng đối diện trông khá quen mặt, dường như đã từng trông thấy ở đâu, nhưng lại nhất thời không thể gọi tên. Tiên tử nọ đảo mắt nhìn
quanh, khẽ bảo: “Ta đợi đã lâu lắm rồi. Có mấy lời muốn nói riêng với
cô.”
Nhan Đàm bỗng chợt nhớ ra, vị tiên tử này hẳn là Chưởng
Đăng tiên tử dưới tọa Ứng Uyên Đế quân, tuy đã chạm mặt vài lần nhưng
chưa từng nói với nhau nửa lời, kiểu gì cũng không thể có thứ giao tình
“nói chuyện riêng”. Nàng khẽ thở dài một tiếng, vị Chưởng Đăng tiên tử
này chắc là cũng đã nhận lầm nàng thành Chỉ Tích, sao mà hết người này
đến người khác, ai nấy cũng đều không phân biệt được bọn họ là sao?
Nàng chẳng có tâm tình đây mà giải thích bản thân không phải Chỉ Tích, bèn
không nói không rằng để mặc cho Chưởng Đăng tiên tử kéo đi.
Chưởng Đăng tiên tử không rõ trong lòng có toan tính gì, chọn một con đường
hẻo lánh rẽ năm ngoặt bảy, cuối cùng dừng lại bên một lòng ao sương khói bốc lên mù mịt.
Nhan Đàm nhận ra lòng ao trước mắt là thất
thế luân hồi đạo, phàm là tiên quân tiên tử phạm vào những tội trạng
nghiêm trọng nhất thiên đình đều bị đem ném xuống dưới, sau đó phải chịu khổ ải luân hồi trong bảy đời bảy kiếp giữa phàm giới. Cho dù đứng trên bờ luân hồi đạo cũng có thể cảm thấy được sát khí âm u cực nặng bên
dưới.
Chưởng Đăng tiên tử nhìn nàng một lúc, không chút khách khí chỉ trích: “Chỉ Tích, cô mê hoặc đế tọa, không thủ phận toan tư kết phàm tình, đây là việc làm trái với thiên đạo.”
Nhan Đàm
không mảy may nao núng, ngược lại trong lòng có chút ngán ngẩm. Chỉ Tích mê hoặc đế tọa? Thế thì cũng phải mê hoặc được cái đã. Nếu như đối
phương không chịu mê hoặc, thế còn không phải công cốc rồi ư? Nảy sinh
tình cảm phàm tục thì phán ngay là vi nghịch thiên đạo, đây rõ đúng là
một sọt vớ vẩn.
Chưởng Đăng tiên tử không ngờ được đến thái độ phó mặc làm ngơ của nàng, nhất thời không còn lời nào để nói.
Ngược lại Nhan Đàm tâm trạng đang tồi tệ, chẳng buồn nhỏ nhẹ lên tiếng: “Cô
sở dĩ nói vậy, chẳng qua là vì cô cũng đã ôm lòng nhớ nhung đến đế tọa,
mà người thì lại chưa từng lưu tâm đến cô, có vậy mà thôi.”
Chưởng Đăng tiên tử tức đến phát run, hoa dung ảm đạm, càng không còn gì để nói.
Nhan Đàm cùng nàng ta dềnh dàng hết hồi lâu, kiên nhẫn đã hết, vừa xoay
người toan rời khỏi thì chợt cổ tay bị đối phương tóm chặt lấy. Chưởng
Đăng tiên tử khăng khăng kéo nàng lui về sau mấy bước, một chân giẫm vào luân hồi đạo. Nhan Đàm giật bắn, nhớ lại những điều về thất thế luân
hồi từng nghe qua trước đó, theo phản xạ liền rút mạnh tay về.
Đối phương chán sống muốn nhảy xuống dưới, nhưng nàng thì không đời nào lại chê mạng dài.
Nàng rụt tay về, cổ tay bị móng tay của đối phương cào thành vài vệt xước
đỏ, mà Chưởng Đăng lại không chút hoảng loạn nhìn nàng, miệng khẽ nở một nụ cười. Nhan Đàm ngơ ngác, bỗng cạnh người có gió mát sượt qua, một
bóng người nhanh nhẹn dứt khoát nhảy xuống luân hồi đạo, quyết bế Chưởng Đăng tiên tử vừa nhảy xuống lên.
Ứng Uyên cúi người buông Chưởng Đăng xuống, dùng một ánh mắt bình đạm nhìn nàng: “Việc này là thế nào?”
Nhan Đàm trong lòng rõ ràng, tội danh đẩy tiên tử xuống thất thế luân hồi
đạo này mình đây gánh chắc. Cảnh tượng ban nãy, bất luận nhìn thế nào
cũng giống như nàng cố ý đẩy Chưởng Đăng xuống, Chưởng Đăng giữa lúc
nguy khốn dốc hết sức bình sinh níu lấy cổ tay nàng để tự cứu thân,
nhưng nàng lòng dạ độc ác nhất quyết rút tay về, trời rủ lòng thương,
vừa hay Ứng Uyên Đế quân ở gần đó đi ngang, nhảy xuống kéo người trở
lên.
Chưởng Đăng tiên tử ngã khuỵu ra đất, người run lẩy bẩy, khẽ cất lời nói: “Đế tọa, nàng ta không phải cố ý đẩy tiểu tiên đâu, là tự Chưởng Đăng không cẩn thận… Nàng ta thật sự không cố ý đâu…”
Nhan Đàm đau đầu hết sức, màn kịch rẻ tiền như vậy mà nàng lại không có cách nào tìm ra lý do để biện giải. Ứng Uyên không nhìn Chưởng Đăng, chỉ
dùng ánh mắt bình lặng nhìn nàng, loại ánh mắt này, khiến mọi cảm xúc
đều bị giấu nhẹm. Nhan Đàm đầu óc sáng tỏ, điềm tĩnh vô cùng, vừa nãy
khóc cũng đã khóc rồi, cả đời này nàng sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, càng sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Được một chốc thì Ứng Uyên thấp giọng gọi: “Nhan Đàm.”
Chưởng Đăng tiên tử trợn to hai mắt, vẻ cứ như không tài nào tin được.
Nhan Đàm thậm chí còn buồn tẻ nghĩ, vẻ mặt nàng ta như thế này cũng khó
trách, vở kịch mở màn hoành tráng là vậy, đến cuối cùng lại phát hiện đã tìm sai người, đây phải là việc khiến người ta sửng sốt xen lẫn tiếc rẻ đến nhường nào.
“Nhan Đàm, ngươi có biết… đẩy người khác xuống thất thế luân hồi đạo, là phạm vào thiên quy không?”
Bẵng đi giây lát, Nhan Đàm ngẩng đầu nhìn hắn, trong cặp mắt từng sáng ngời
rất đẹp kia là một mảng nhạt nhòa, đã không còn là đôi mắt nàng hằng nhớ nhung nữa: “Ta không có đẩy nàng ta.”
Ứng Uyên quân bình
lặng nhìn nàng, giọng nói điềm tĩnh dửng dưng: “Vậy ngươi hãy cho ta
biết, sao lại có thể có người tự mình nhảy vào luân hồi đạo?”
Nhan Đàm thoáng mở miệng, nhưng vẫn là không tài nào thốt được một chữ.
Nàng có thể chịu đựng đau đớn khi cắt tim mình thành hai nửa, có thể cắn
răng trên thiên hình đài nửa tiếng không kêu, thậm chí tươi cười giao
Chỉ Tích cho hắn—những việc đó đều là nàng đơn phương tình nguyện.
Nàng chỉ là không thể chịu đựng được câu nói này.
Nàng là người thế nào, hóa ra hắn trước nay chưa từng tỏ tường.
Hồi lâu sau, Nhan Đàm chậm rãi nở một nụ cười, trong khoảnh khắc mày mắt
linh động, dung nhan trong trẻo: “Là ta đẩy nàng ta xuống đấy, thế thì
đã sao?” Con người ta hầu hết đều nguyện vì kẻ không mảy may để tâm đến
mình dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, nhưng lại đối với người vì mình dấn
thân vào dầu sôi lửa bỏng chẳng màng để tâm. Hiện giờ, nàng đã hoàn toàn không còn muốn để tâm đến hắn nữa. Thay vì mong đợi viển vông một nam
tử đến cả nàng là người thế nào cũng nhìn không rõ trân trọng bản thân,
chi bằng tại đây, tuệ kiếm (1) cắt đứt tơ tình.
Hai hàng mày
dài của Ứng Uyên khẽ chau lại, trên thiên đình xưa nay chưa từng có ai
dùng thứ giọng điệu chế nhạo này nói chuyện với hắn. “Đẩy người khác
xuống thất thế luân hồi đạo, theo lý phải lên thiên hình đài.”
Nhan Đàm chậm rãi tiến lên trước hai bước, xoay đầu nhìn Ứng Uyên. Người
nàng vẫn hằng gắn chặt trong tim, cách sau lớp mây mù nhàn nhạt nom vào
lại xa lạ đến thế. “Vậy phải mời đế tọa dẫn đường rồi.” Nàng lại chẳng
phải chưa từng lên thiên hình đài, lần đầu có thể sống sót là nhờ vận
may, còn lần thứ hai này, nàng không cầm chắc khả năng có thể qua khỏi.
Ứng Uyên lặng thinh giây lát, chầm chậm xoay người, giọng nói trầm thấp: “Nhan Đàm, ngươi không phải sợ, thật ra…”
Nhan Đàm ngoảnh đầu, khẽ đáp: “Những nơi như thế… đã đến một lần thì không
còn cửa cho người ta không sợ nữa.” Nàng thình lình xoay người lại túm
phắt lấy Chưởng Đăng tiên tử, lôi xệch nàng ta cùng nhảy xuống luân hồi
đạo. Chưởng Đăng sợ đến mặt mày trắng bệch, thất thanh kêu hãi, Nhan Đàm lại cảm thấy vô cùng thú vị, nhịn không khỏi bật một tiếng cười khẩy:
“Vừa nãy khi ngươi nhảy xuống còn không hoảng sợ đến vậy, sao giờ lại bị dọa cho ra nông nỗi này?”
Gió dữ trong luân hồi đạo quất vào người, vào mặt, lập tức cào xước ra những vệt mảnh, nàng thậm chí có
thể nghe thấy tiếng rít gào the thé của quỷ dữ bên dưới. Chiếc trâm cài
tóc của nàng bị gió đánh gãy làm đôi, những sợi tóc cũng theo đó mà đứt
lìa. Nhan Đàm thậm chí cười nghĩ, tuệ kiếm cắt đứt tơ tình, không ngờ
chính là như vậy.
Bỗng, thế rơi của nàng dừng khựng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Ứng Uyên trụ vững thân người giữa cuồng phong, một tay kéo lấy đai áo của Chưởng Đăng, tay còn lại chìa về phía mình:
“Ta sẽ kéo ngươi lên, đưa tay cho ta.”
Nhan Đàm không nhúc nhích.
Sắc mặt hắn âm u, như thể bầu trời khi mưa bão đang ập tới, miệng chậm rãi lặp lại lần nữa: “Đưa tay cho ta.”
Nhan Đàm cười híp mắt nghĩ, có nên tiết lộ việc nửa quả tim cho hắn biết rồi mới nhảy xuống không? Làm thế có lẽ là sự báo thù lớn nhất rồi chăng?
Dù nàng không có được yêu dấu của đối phương, nhưng cũng được lòng xót
thương từ hắn, vĩnh viễn là một mảnh dằm mắc kẹt trong tim hắn.
Nếu như chân thân của nàng không phải tứ diệp hạm đạm, nếu như nàng không
thể dùng nửa quả tim đổi đôi mắt cho hắn, nàng sẽ không chút oán thán ở
bên cạnh hắn đối diện với khoảnh tối tăm này, nàng chính là đôi mắt của
hắn. Nếu như có một ngày nàng trở nên thảm hại, nàng thà chìm vào hỗn
mang của đất trời, cũng như chỗ quái thạch lởm chởm vĩnh viễn chìm vào
lòng đất khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Nhưng những “nếu như” này nếu chẳng có ai hiểu được, thì vĩnh viễn cũng chỉ là nếu như mà thôi.
Hắn không cần nàng trở thành đôi mắt, không cần nàng bầu bạn sớm hôm, nàng
không có trở nên thảm hại, nàng giữ nguyên sự cố chấp của mình, vẫn muốn trở thành chỗ quái thạch chìm trong lòng đất. Nếu đây là một vở kịch,
tự bắt đầu tự kết thúc, trước sau đều chỉ có một mình nàng đọc thoại
khua tay, thì e cũng đã đến lúc nên hạ màn rồi.
Nàng chậm chạp lắc đầu: “Lên thiên hình đài lần nữa, ta chắc chắn sẽ mất mạng.”
“Nhan Đàm, ngươi không được phép nhảy xuống, có nghe rõ chưa?” Ứng Uyên sắc
mặt tái nhợt, “Thiên hình đài ta thay ngươi chịu, ngươi sẽ không việc gì đâu, mau đưa tay cho ta…”
“Ta đã buông tha người, thế nên
người cũng buông tay đi thôi.” Nhan Đàm ngẩng đầu, miệng nở một nụ cười
khẽ duyên dáng, “Ta giao Chỉ Tích cho người, người phải đối tốt với muội ấy đừng để muội ấy bị người khác bắt nạt.” Vào khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy trong mắt Ứng Uyên như dâng trào một nỗi ưu thương không biết phải xử trí thế nào.
Thật ra nàng không hề nỡ buông tay, chỉ là giờ đây không buông tay cũng không được rồi.
Người nàng từng yêu, người thân thiết nhất của nàng, thế này rất tốt.
Nhan Đàm đè thấp giọng nói thầm bên tai Chưởng Đăng tiên tử: “Ngươi nếu còn
dám hãm hại Chỉ Tích muội muội ta, cho dù là nơi cùng trời cuối đất, ta
cũng sẽ phải khiến ngươi sống không bằng chết.” Chưởng Đăng ánh mắt kinh hãi, miệng lại không thốt nổi một câu.
Nàng biết dáng vẻ
hiện giờ của mình chắc hẳn nom chẳng khác gì ác quỷ vừa tháo chạy từ ao
lửa dữ, cầm chắc có thể dọa được đối phương. Nàng chìa tay đẩy mạnh lên
lưng Chưởng Đăng, bản thân nhân đà rơi xuống ngược chiều cuồng phong.
Nàng nghe thấy phía sau có người đang nói, nhưng lời bị gió đánh bạt đến tai thì đã hoàn toàn không còn nghe rõ.
Ngược chiều luồng
gió mãnh liệt, Nhan Đàm bất chợt nở một nụ cười xuất phát tự đáy lòng.
Nàng biết, từ nay sẽ không còn ai có thể chiếm trọn tâm tư của mình,
cũng không còn ai có thể kiểm soát yêu hận của mình, vì giây phút này,
cho dù có phải đánh đổi tất cả cũng đã hề chi? Nàng vẫn là chính mình.
Nàng nhanh như chớp ôn lại một lượt, đoạn kiên định cất lời niệm: “Ta nguyện từ bỏ tiên tịch, từ nay không chịu trói buộc của thiên quy. Ta nguyện
đánh đổ tu vi, phế bỏ tiên pháp, không chịu vọng trần thất thế luân
hồi…” Thất thế luân hồi là dành cho các tiên quân tiên tử trên thiên
đình ứng thiên độ kiếp, một khi không còn chịu ràng buộc của tiên tịch
thì cũng sẽ không rơi vào luân hồi.
Nhan Đàm cảm thấy tiên lực trên cơ thể đang dần tiêu tan. Nàng bất giác nghĩ, những thứ này đều đã không còn quan trọng.
Ít ra, nàng vẫn còn sống.
Chú thích:
(1) tuệ kiếm: Người nhà Phật ngầm ví trí tuệ như lưỡi kiếm sắc, có thể cắt bỏ mọi vướng bận phiền não.