Trầm Vụn Hương Phai

Chương 40: Thần khí hiện thế (p.2)

Trên cổ đột nhiên lành lạnh, loại chuyển động trườn lách chầm chậm, lại thêm ma sát tạo
ra bởi vô số những chiếc vảy li ti khiến nàng cả người nổi hết da gà.
Một con rắn thân mình mảnh dẻ trong lớp da vằn vện sặc sỡ, đầu hình tam
giác nằm phục sát bên cổ nàng, chậm rãi nâng cao thân mình, nó há to
miệng để lộ ba chiếc răng nọc bên trong.

Nhan Đàm hai mắt mỏi đến bắt đầu phát nhức nhưng cả một chớp cũng không dám chớp, hiện giờ con
rắn này vẫn còn đang đợi thời cơ đến, chỉ cần nàng nhắm mắt cái là sẽ bị nó lao đến cắn ngay. Nàng giờ đây chẳng hơn gì phàm nhân, bị cắn một
phát là chắc chắn sẽ đi đời nhà ma ngay tắp lự.

Dưới ánh trăng,
con rắn nọ vươn thẳng người dậy, chầm chậm ngoe nguẩy thân mình, đầu
lưỡi thè ra thụt vào, không ngừng phát ra tiếng kêu xì xì. Nhan Đàm
trong thâm tâm đã rủa xả Đường Châu hết mười bảy mười tám lần, cuối cùng hai mắt nhức quá không chịu nổi phải nhắm lại, chỉ nghe ‘vù’ cái, một
tia kiếm rợn người lia qua đỉnh mũi nàng, chém con rắn độc kia đứt lìa
làm đôi. Lực đạo của nhát kiếm đó rất mạnh, đường kiếm không giảm đà
trượt tiếp thêm vài xích tới trước, cuối cùng lao xuống cắm thẳng vào
lớp đất cát bên dưới.

Nhan Đàm mở to hai mắt, dùng một bộ dạng
hồn còn chưa nhập hẳn lại vào xác nhìn Đường Châu bước tới cạnh mình,
tra kiếm trở lại vào vỏ, sau đó đỡ mình ngồi dậy. Hắn thấy nàng im ỉm
không nói, bèn hỏi: “Ngươi đã bị điểm trúng huyệt câm?” Nhan Đàm chớp
mắt một cái, nhìn nhìn hắn. Đường Châu lập tức giải huyệt cho nàng, lại
hỏi: “Ngươi có nhớ mình còn bị điểm những huyệt nào nữa không?”

Nhan Đàm yếu ớt cất giọng: “Hồi nãy ngươi xém một chút đã gọt mất cái mũi của ta…”

Đường Châu trấn an bảo: “Ta xưa nay ra tay đều rất chuẩn xác.”

“Ta nhớ lúc nãy hình như lưng eo nhói lên một cái, sau đó thì không thể
động đậy nữa.” Nhan Đàm cố nhớ lại, “Nhưng ta chỉ biết vị trí đại khái
thôi à.”

Đường Châu không nói không rằng đỡ lấy đầu nàng đặt lên
vai mình, đoạn vươn tay ra sau lưng nàng làm vài động tác đả thông khí
huyết. Nhan Đàm cảm thấy cả người như được thả lỏng, cuối cùng đã có thể cử động trở lại. Nàng giơ ống tay áo lên chùi chùi cổ, mặt lộ đầy vẻ
kinh tởm: “Cả đời ta còn chưa từng bị một con rắn bò qua người như vậy.” Nàng nói tới đây thì như một lẽ hiển nhiên dồn hết trách nhiệm lên
người Đường Châu: “Tại ngươi hết đó! Hại ta bị phàm nhân rượt cho chạy
bán sống bán chết, còn phải lo lắng sư phụ ngươi nhìn thấu thân phận của mình. Người ở đâu đâu cũng có thể điểm huyệt được ta, nếu như mới rồi
bị kẻ đó giết chết, ta đến kẻ thù là ai cũng không nhìn thấy. Bây giờ

lại càng hay nữa, đến cả con rắn cũng leo tót lên đầu ta mà ngồi!”

Nhan Đàm thở hổn hển, ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn: “Từ ngày đụng độ phải
ngươi, ta từng giờ từng khắc đều gặp xui xẻo. Đừng nói chi là kiếp này,
cứ cho đến cả kiếp sau ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Đường Châu chầm chậm giơ tay ấn nhẹ lên lưng nàng, thấp giọng bảo: “Hóa ra
ngươi căm ghét ta đến vậy ư…” Hắn khẽ nắm lấy cổ tay nàng, một tia sáng
yếu ớt lướt qua, đạo cấm chế kia chợt nứt vỡ thành hai mảnh rơi xuống
mặt đất.

Nhan Đàm nhìn chiếc cổ tay trống không của mình, hãy còn có chút không thể tin được.

“Hiện giờ ngươi nếu muốn rời khỏi, không ai có thể ngăn cản được.”

Nhan Đàm nghe thấy câu này, chẳng những không vui mừng mà ngược lại còn đực nghệt mặt ra, ngồi im một chỗ hệt như hóa đá.

Đường Châu xoay người chậm rãi đi được vài bước, giữa màn đêm quay đầu lại
nhìn nàng: “Có lẽ đợi đến khi ta tìm được đủ bốn món thần khí kia, chúng ta còn có thể gặp lại.”

Tộc trưởng của tộc Hoa tinh bọn họ từng
dùng trải nghiệm nhân sinh năm rộng tháng dài của mình đúc kết một điều: Các hoa tinh đều có lòng hiếu kì vô cùng mãnh liệt, nguồn cơn là do bọn họ đã từng bén rễ ở cùng một nơi trong suốt trăm năm.

Nhan Đàm
vốn cứ nghĩ rằng mình là ngoại lệ, thế nhưng xét theo tình hình trước
mắt, nàng vẫn là không thoát khỏi mối thường tình thế tục này.

Nàng đứng yên ở chỗ cũ, do dự hết một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được
hỏi: “Ngươi vì sao nhất quyết muốn tìm cho bằng được mấy món thượng cổ
thần khí đó? Sư phụ ngươi nói rất đúng, những món tiên lực này quả thực
không phải là thứ người trần mắt thịt có thể chạm tay vào đâu.”

Đường Châu miệng hơi nhoẻn cười: “Ta vẫn luôn nằm mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, ta ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đó thứ gì cũng không có, chỉ có sương mù lượn lờ giăng kín. Ta dường như đang muốn đuổi theo người ở phía trước, chạy mãi chạy mãi giữa biển mây mù, nhưng lần nào cũng
trong lúc sắp đuổi kịp thì người ấy bỗng nhiên biến mất. Ta nghe thấy
một giọng nói trong đầu mình mách bảo, rằng nếu như muốn biết rõ mọi
việc, thì bắt buộc phải có được trong tay một trong bốn món thượng cổ
thần khí.”

“Món thần khí ngươi muốn tìm kia chắc không phải là Thất Diệu Thần Ngọc rồi chứ?”


“Món thần khí đó tên là Địa Chỉ.”

Nhan Đàm buông tiếng thở dài: “Theo ta được biết, thượng cổ thần khí là đức
Bàn Cổ sau khi khai thiên lập địa để lại, vốn thuộc sở hữu của Cửu Thần
Đế quân, về sau trong trận đại chiến giữa thiên đình và ma giới, đã toàn bộ bị thất lạc giữa nhân gian. Ngươi hiện giờ đã tìm thấy được Thất
Diệu, ba món còn lại là Chử Mặc, Lí Trần và Địa Chỉ, mà có lẽ dùng cạn
kiếp này cũng chưa chắc có thể tìm được món thứ hai.”

“… Ta cũng
không biết. Chỉ là trong lòng mơ hồ cảm thấy đó là một người rất quan
trọng. Lần trước ngươi đã có nói, rằng kí ức của tiền kiếp sẽ bị phong
tỏa lại, ta nghĩ đây chính là mảnh kí ức từ rất lâu về trước. Cho dù đã
trăm nghìn năm trôi qua, ta đã hoàn toàn không nhớ được gì nữa, thế
nhưng lại ghi nhớ độc mỗi bóng lưng ấy.” Đường Châu ánh mắt đong đầy dịu dàng, khẽ tiếp lời bảo, “Ta chỉ là muốn được một lần gặp lại nàng ấy.
Ít nhất thì, để đến sau này khi hồi tưởng lại, cũng không phải chỉ nhớ
được một chiếc bóng lưng.”

Nhan Đàm bỗng nhiên cảm thấy máu nóng
toàn thân xộc thẳng lên đầu, nhất thời không kịp nghĩ kĩ xem bản thân
mình rốt cuộc đã nói những gì: “Nếu đã như vậy, ta sẽ cùng ngươi đi tìm
Địa Chỉ. Thực ra thì ta cũng không đặc biệt có việc gì cần phải làm,
chuyện ta biết được cũng nhiều hơn ngươi, nói không chừng sẽ có chỗ nào
giúp được ngươi!”

Đường Châu mỉm cười: “Đa tạ ngươi.” Sau đó thì xoay người rời khỏi.

Nhan Đàm sau khi nói hết mấy câu hùng hồn đầy nghĩa khí này thì ngọn lửa
chính nghĩa vốn hiếm thấy đang cháy rực từ đầu xuống chân cũng tắt ngóm. Nàng xụi lắc xụi lơ ôm đầu ngồi xổm dưới đất, miệng lầm bầm độc thoại:
“Sao mình lại đi nói ra thứ lời này vậy nè trờiii… Rõ ràng là đã thoát
thân được rồi, vậy mà còn mở to hai mắt nhảy thẳng xuống hố, không lẽ
mình là một con đần chính hiệu hết thuốc chữa? Không phải chứ…”

Nàng ôm đầu nghĩ hết một lúc, đột nhiên nhớ đến dòng huyết tự Thẩm Di Quân viết lại trước khi chết:

… đoạt mạng ta, ta cắt đứt theo đuổi cả đời của hắn.

“Thần Tiêu Cung chủ kia cũng đang đi tìm thượng cổ thần khí, đến Dư Mặc cũng
từng nói hắn và Tử Lân hai người hợp lại cũng không bằng một Thần Tiêu
Cung chủ,” Nhan Đàm sụp đổ hoàn toàn, “mình hiện giờ còn không phải là
đang làm thứ chuyện ngu xuẩn bứng răng miệng cọp hay sao? Mình thấy mình vẫn là đào tẩu ngay trong đêm nay đi thôi, kẻo xui xẻo chưa biết chừng
thần khí còn chưa nhìn thấy thì mạng đã vô duyên vô cớ đi toi rồi,
chuyện này lời lỗ đã quá rõ ràng… Dù gì trước giờ mình đều xem thề thốt
như cơm bỏ bụng, thứ việc bội tín cỏn con này ai thèm quan tâm chứ?”

Nàng chậm rãi đứng dậy, vừa nhấc chân đi được một bước thì bên tai dường như lại vang vọng lên câu nói “Ta chỉ là muốn được một lần gặp lại nàng ấy. Ít nhất thì, để đến sau này khi hồi tưởng lại, cũng không phải chỉ nhớ
được một chiếc bóng lưng”, bước tiếp theo không cách nào cất lên nổi.
Câu nói này vừa khéo đâm trúng tử huyệt của nàng, thứ nhớ nhung ám ảnh
này, nàng cũng không rõ về sau cuối cùng sẽ hóa thành cảm giác gì, cứ
như thiêu thân lao đầu vào lửa, dẫu là diệt vong vào khắc tiếp theo cũng không hề gì.

Nhan Đàm tâm tình ủ rũ quay trở về phòng. Tần Ỷ vẫn đang ngủ say, nàng thì ngược lại trăn trở tới lui mãi không ngủ được.
Nàng cứ một chốc nghĩ đến Thần Tiêu Cung chủ, một chốc suy đoán bóng
lưng quen mắt nhìn thấy ban nãy rốt cuộc là ai, một chốc lại nghĩ đến
thân phận của kẻ thần bí đã điểm huyệt mình, cứ như vậy mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, đợi đến khi mở mắt thì trời đã sáng.