Trầm Vụn Hương Phai

Chương 39: Thần khí hiện thế (p.1)

Cả một bàn người cúi đầu gắp thức ăn, và cơm vào miệng.

Nhan Đàm nhìn sang bên trái, đạo trưởng cả lúc ăn cơm dáng vẻ cũng rất uy
nghiêm, lại nhìn sang phải, Tần Ỷ cắn miếng thịt to, và miệng cơm lớn,
quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Phía đối diện xeo xéo, sư đệ nhỏ nhất
của Đường Châu đang đứng xớ rớ một chỗ, vẻ mặt vô cùng đáng thương
giương mắt dòm chiếc đùi gà hầm trong bát của nàng. Nhan Đàm dùng đũa
gắp chiếc đùi gà lên, nhìn cậu bé hỏi: “Đệ muốn ăn không? Cái đùi này tỉ cho đệ.”

Đạo trưởng đằng hắng một tiếng, tiểu sư đệ lập tức giật bắn, đứng thẳng lại cho ngay ngắn, miệng dõng dạc đáp: “Đa tạ cô nương, không cần đâu!”

Đạo trưởng liền hài lòng mỉm cười.

Nhan
Đàm từ lần cáo biệt trước đến nay chưa từng gặp lại Trữ Nhi, bèn lên
tiếng hỏi: “Trữ Nhi cô nương đâu rồi?” Liễu Duy Dương buông đũa, tử tế
một cách hiếm gặp đáp: “Không có theo cùng.”

Tần Ỷ vừa tìm được
chỗ trống bèn vội vã chen lời vào: “Liễu công tử, công tử làm cách nào
đặt tay xuống cái là có thể khảm quân cờ vào mặt phiến đá được vậy? Chi
bằng công tử đem chiêu này dạy cho ta có được không?”

Liễu Duy
Dương không đáp, ngược lại là đạo trưởng cất lời: “Công phu mấy mươi năm chứa đựng bên trong, nha đầu ngươi lại muốn trong một ngày học được hay sao?”

Nhan Đàm cắn đũa nghĩ, cứ cho là công phu hai mươi năm đi, Liễu công tử này nhìn vào nhiều lắm cũng mới chừng hai mươi tuổi, vậy
hắn không phải trông trẻ hơn tuổi rất nhiều hay sao? Lại nghe đạo trưởng tiếp lời: “Vi sư mãi sau năm mươi tám năm luyện võ mới làm được, dựa
vào tư chất của con, nhanh nhất cũng phải qua thêm sáu mươi năm nữa.”
Tần Ỷ chỉ đành thấp giọng đáp: “Sư phụ người giáo huấn phải.” Nhan Đàm
đầu óc mờ mịt.

“Sư phụ, gần đây đệ tử nghe được một số lời đồn rằng thượng cổ thần khí đã hiện thế.” Đường Châu đột ngột lên tiếng.

Đạo trưởng đáp: “Mấy năm gần đây đều nghe được loại tin đồn này, đã truyền
được ra ngoài thì đây ắt cũng là việc có thật.” Ông quay sang nhìn Liễu
Duy Dương: “Theo ta biết thì thượng cổ thần khí có tổng cộng bốn món, có phải thế không?”

Liễu Duy Dương gật đầu.


“Một trong các
thượng cổ thần khí là Thất Diệu Thần Ngọc, còn có một món là Chử Mặc
(1), riêng hai món còn lại thì vi sư không được rõ.” Đạo trưởng đưa mắt
nhìn đệ tử của mình, “Con hỏi việc này làm gì? Những thần khí này không
phải người trần mắt thịt có thể động vào được đâu, đừng nói là con tìm
không được, cứ cho là có tìm được đi nữa thì cũng không thể động vào.”

Nhan Đàm mắt nhìn vị đạo trưởng, lòng nhủ thầm, Thất Diệu Thần Ngọc đã nằm
trong tay đệ tử của ông rồi, mấy cái còn lại hắn chắc chắn cũng muốn thu thập, còn về nguyên cớ thì nàng đây cũng vô cùng hiếu kì muốn biết.

Liễu Duy Dương đều đều cất giọng: “Tại hạ từng đọc được trên cổ thư, Tây Nam vốn là vùng đất bị cô lập với bên ngoài, Di tộc lại là chủng tộc ít
người văn minh không mấy phát triển, thế nhưng không biết từ đâu họ lại
học được thuật vu cổ, thậm chí còn có thể khai thông thiên nhãn. Theo
phỏng đoán của tại hạ, bọn họ hẳn là trong lúc vô ý đã sở hữu được thần
khí.”

Nhan Đàm nghe mà không khỏi gật gù. Thẩm Di Quân là người
tộc Di, mà trong tay nàng ta quả thực từng có Thất Diệu Thần Ngọc. Nếu
như nói Thất Diệu Thần Ngọc là nàng ta sau khi rời khỏi Di tộc mới có
được, thế thì rõ ràng trong Di tộc rất có khả năng còn một món thần khí
khác; còn nếu Thất Diệu Thần Ngọc là nàng ta mang từ Di tộc ra ngoài,
thế thì món thần khí này đối với Di tộc mà nói không quá quan trọng, hay nói theo một cách khác, cũng rất có khả năng trong tộc hãy còn có món
thần khí thứ hai.

Tần Ỷ đối với thượng cổ thần khí không mấy hứng thú, chỉ là hai mắt long lanh nhìn Liễu Duy Dương: “Liễu công tử, công
tử đã luyện được bao nhiêu năm công phu rồi? Cho dù tư chất kém cỏi,
nhưng ta vẫn muốn luyện được đến cảnh giới như công tử vậy.”

Liễu Duy Dương ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi đáp: “Cũng khoảng năm sáu chục năm.”

Nhan Đàm đứng hình: Tại sao đầu hắn còn chưa hói, răng còn chưa rung rinh muốn sút, da còn chưa chịu nổi nếp nhăn?

Nàng bị trúng đả kích lớn, bèn lí nhí cất giọng hỏi: “Liễu công tử, công tử năm nay… đã bao nhiêu cái xuân xanh rồi?”

Đường Châu không nói không rằng xeo xéo nhìn nàng.

Liễu Duy Dương cuối cùng cũng hướng thẳng ánh mắt về phía nàng, mấy ngón tay thon dài rắn rỏi gập nhẹ cái, đôi đũa kêu một tiếng rắc giòn vang, gãy
đôi.

Nhan Đàm lập tức vọt miệng: “Ta chỉ là tùy tiện hỏi thử vậy thôi, công tử không cần trả lời đâu mà, thật đó…”


Trên núi về đêm lạnh hơn rất nhiều. Nhan Đàm nghe tiếng thở của Tần Ỷ sâu
dần, bèn trở dậy từ chiếc giường đối diện, đẩy cửa bước ra ngoài.

Mảnh trăng khuyết trên đỉnh đầu tỏa sáng vằng vặc, Nhan Đàm rảo một vòng
quanh giếng trời (2), tìm được một mỏm đá sắc nhọn, bèn ngồi xổm xuống
bên cạnh, tiếp tục mài chiếc cấm chế trên tay. Nàng ngồi đó mài được một lúc thì chợt nghe thấy có tiếng loạt soạt khe khẽ cách đó không xa, bèn vội thu mình vào dưới bóng cây bất động, vừa kịp trước khi một bóng
người xuất hiện đi lướt qua. Dưới ánh trăng soi, Nhan Đàm nhìn ra được
đó hẳn là một nữ tử, dáng người yêu kiều, thân vận một bộ hắc y.

Nhan Đàm giơ tay chống cằm, trong lòng cảm thấy bóng lưng này nhìn vào có
chút quen mắt. Phàm nhân nàng tiếp xúc qua không kể là nhiều, kẻ nàng có thể nhận ra lại càng đếm được trên đầu ngón tay. Nữ tử kia đi được đến
chỗ cách nàng mười mấy bước chân thì bỗng dừng bước, trông có vẻ như
đang đợi ai đó.

Nhan Đàm chầm chậm nhích lên trước hai bước, nấp
mình sau cây đại thụ. Hiện giờ nàng vẫn đang nằm trong bóng tối, chỉ cần không gây ra tiếng động thì sẽ không bị phát hiện. Vừa nấp được chưa
bao lâu thì chợt cảm thấy phía sau có luồng gió nhẹ quét qua, lưng eo
chợt nhói lên cái, tiếp theo cả người không thể cử động. Nàng cảm giác
được ngón tay lành lạnh kia điểm lên cổ mình, mi mắt cũng bắt đầu chùng
xuống.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Nhan Đàm ngửi thấy mùi gỗ đàn
hương thoang thoảng trong không trung, nàng gắng hết sức muốn giữ tỉnh
táo nhưng lại mỗi lúc một buồn ngủ hơn. Trước khi hoàn toàn mất hết ý
thức, nàng chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo tựa băng sương hỏi: “…
Có cần giết…” Nàng oán hận nghĩ, sao mà dạo gần đây cái số mình nó luôn
đen đủi như vậy?

Nhan Đàm khi tỉnh lại thì thấy bản thân vẫn còn
đang sống sờ sờ, tay chân lành lặn, thậm chí trên người cả một vết
thương cũng không có. Nàng vừa định ngồi dậy thì phát hiện cả ngón tay
cũng không nhúc nhích nổi, định mở miệng kêu cứu, lại phát hiện mình đã
bị điểm trúng huyệt câm, căn bản không thể thốt được nửa lời.

Một con sâu không rõ tên tuổi diệu võ dương oai bò qua cánh tay nàng. Trên
chân của con sâu đó còn có cả râu, lúc bò qua chỗ cổ tay để lộ ra ngoài
ống tay áo khiến nàng không khỏi dựng đứng hết cả lông tơ trên người.
Sau khi con sâu nọ bò đi thì lại xuất hiện một con cóc, nó nhảy nhảy một hồi thì nhảy vào tầm mắt nàng. Nàng cùng con cóc mắt lồi da dẻ xù xì
này giao mắt một lúc, cuối cùng con cóc đó lui người về sau nhảy đi chỗ
khác. Lại qua hết một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng xì xì mỗi lúc một gần, Nhan Đàm trong lòng lạnh ngắt, tuy đã cách một làn y sam, nhưng
nàng vẫn cảm thấy được có thứ gì đó trơn trượt nhớp nhúa, lạnh lẽo thấu
xương đang chầm chậm trườn lên quấn lấy người mình.

Trước đó nàng có hỏi qua Đường Châu trên ngọn núi này phải chăng có rất nhiều chim
thú rắn rết, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới mình lại có lúc lâm vào
tình cảnh như bây giờ…

Chú thích:

(1) Chử Mặc: nghĩa là giấy và mực.

(2) giếng trời: phần sân lộ thiên được bọc quanh bởi các dãy nhà hoặc vách tường.