Tiếng chuông điện thoại kéo Vy ra khỏi vòng suy tưởng, Vy nhấc máy lên nghe. Đó là Ngọc. Cô mừng quá, líu lo hỏi Ngọc về bao giờ, đang ở đâu vậy. Ngọc bảo về đêm qua và đang ở phòng Vũ trong khu tập thể. Ngọc chợt ngập ngừng nói có cả Tuấn và Thúy cùng về. Vy cảm thấy giọng nói của Ngọc khác lạ. Ngọc đang cố để không nói điều gì đang chực tuôn ra. Ngọc ho khan trong điện thoại, Vy linh cảm có gì không lành đang chờ mình. Lòng Vy hồi hộp lạ lùng, lo lắng hỏi:
- Ngọc à, chuyện gì vậy? Tuấn gặp chuyện không may phải không?
- Không có. Tuấn đang nguyên lành đứng cạnh Ngọc nè. Vy đừng có hốt hoảng.
- Vậy sao Tuấn không nói chuyện với Vy?
- Vy - Ngọc khó khăn lắm mới giữ được giọng nói bình thường. - Vy đến đây đi! Ngay bây giờ. Hay Ngọc đến đón Vy nhé?
Vy cười khì:
- Chuyện gì mà Ngọc cứ ngập ngừng vậy? Để Vy đến, Ngọc không cần phải đón đâu.
Vy gác máy. Chọn bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, Vy muốn Tuấn thấy mình vẫn tươi trẻ, xinh đẹp như ngày nào. Không thắt bím mà xõa tóc, Tuấn thích mái tóc dài của Vy. Thấy Vy vội vã dắt xe máy ra Mỹ hỏi với theo:
- Chị Hai đi đâu vậy?
- Chị đến chỗ anh Vũ. Anh Tuấn về rồi.
- Bao giờ chị về?
Vy không trả lời phóng xe đi mất.
Bước vào phòng, Vy thấy Tuấn, Thúy, Ngọc, Kiều, Hoa và Vũ đang ngồi quanh bàn. Vy không kịp tháo giầy chạy ào vào, choàng tay ôm cả cổ Tuấn và Thíu. Vy chúm môi hôn lên má Thúy một cái cười:
- Chị nhớ em quá, đi bé cưng! Chị không ngờ em cùng xuống đây với Tuấn và Ngọc!
- Chị Vy! - Thúy lúng túng.
Không để ý thái độ của Thúy, cô quay sang Tuấn:
- Sao anh về bất ngờ vậy? Sao không gọi điện cho em?
- Vy, anh...
Tuấn ngước nhìn Vy đăm đăm. Vy sững người lại. Trong mắt Tuấn không có sự vui mừng. Niềm vui sướng đang tràn đầy trong Vy bỗng tắt lịm. Vy chợt thấy ánh mắt của những người có mặt trong phòng đều để dồn về mình ái ngại. Vy lạ lùng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao mọi người nhìn Vy kỳ lạ quá vậy?
- Chị Vy, em...em có lỗi với chị!
Sau giây phút im lặng nặng nề, Thúy bật khóc. Vy kinh hoàng rút tay khỏi vai Tuấn. Tuấn đưa tay choàng qua người Thúy nhẹ nhàng dỗ dành:
- Nín đi em! Em đã khóc nhiều quá rồi. Đừng khóc nữa sẽ bị mệt đó!
Thúy vẫn nức nở, vẫn ngước mắt nhìn Vy đầy khổ sở. Tuấn đưa cho Thúy ly nước. Cô cầm ly nước đưa lên miệng uống một cách vô thức, mắt không rời khỏi Vy. Vy nhìn dò xét Thúy. Thúy xanh xao quá. Mới có một năm không gặp mà Thúy khác trước nhiều quá. Thúy đã trở thành người phụ nữ trọn vẹn và đang nhìn cô với đôi mắt lo sợ. Vy khoanh tay trước ngực nghe tim mình đập dồn từng cơn. Vy cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh để hiểu được những gì đang xảy ra. Bông Thúy nấc lên nôn ọe. Tuấn đỡ lấy Thúy, rồi quay sang nói với Kiều:
- Kiều làm ơn đưa Thúy vào toa-let giùm Tuấn đi!
Kiều đứng dậy bước đến đỡ Thúy, không nói một lời. Thúy không đứng lên. Cả phòng không ai nói một lời. Vy đã hiểu. Lòng Vy chết lặng. Vị tanh chát của sắt gỉ bỗng tràn đầy miệng Vy. Cảm giác khô khốc, rỗng tuếch lan khắp cơ thể, Vy nhìn Tuấn sững sờ câm lặng. Tuấn không nhìn cô, đúng hơn là tránh ánh mắt của cô. Tuốn nói vào không khí đang đặ quánh trong phòng:
- Kiều đưa Thúy đi đi! Mọi người có thể ra ngoài để Tuấn và Vy nói chuyện riêng một lúc không?
- Tuấn, em muốn ở lại!
Thúy níu chặt tay Tuấn. Tuấn vỗ nhẹ vào lưng Thúy dịu dàng:
- Em đi với Kiều đi! Không lo cho mình thì cũng phải lo cho con. Em đừng sợ, anh sẽ nói.
Thúy đứng dậy. Kiều dìu Thúy bước ngang mặt Vy. Thúy đưa tay định chạm vào Vy. Vy giật phắt người, lui về phía sau một bước. Bàn tay rơi vào khoảng trống. Thúy rùng mình buông rơi bàn tay tội nghiệp. Vy nhìn Thúy không hờn giận, không căm thù, mà chỉ có đau đơn và ngạc nhiên tột độ. Thúy không dám nhìn Vy nữa, cúi đầu bước theo Kiều mặc cho nước mắt rơi theo từng bước chân. Hoa, Vũ, Ngọc, ai cũng nhìn Vy thương xót, rồi bước ra khỏi phòng. Tuấn bước tới đóng cửa phòng lại. Dựa lưng vào cửa, Tuấn ngước mắt nhìn lên trần nhà. Vy nhìn Tuấn bằng chính ánh mắt cô đã nhìn Thúy. Tuấn không dám đối mặt với ánh mắt đó. Đôi mắt đó từng long lanh nghịch ngợm. Từng âu yếm dỗi hờn. Từng cười trong bóng đêm khi hai người hòa vào nhau, khi ái ân mặn nồng, khi thủ thỉ tâm tình. Đôi mắt đó đang hỏi bằng chính nỗi đau uất nghẹn trong lòng. Tuấn hít một hơi vào phổi lấy lại bình tĩnh:
- Vy, mình ngồi xuống nói chuyện được không?
Vy vẫn đứng im khoanh tay trước ngực. Miệng khô khốc, Vy nghe giọng nói vừa rồi dường như vọng đến từ một nơi xa xăm nào đó. Tuấn kéo ghế mời Vy ngồi. Tuấn kéo ghế mời Vy ngồi. Rút một điều thuốc, Tuấn châm lửa rít một hơi, rồi đưa cho Vy:
- Em ngồi xuống hút thuốc đi! Anh muốn hai đứa mình thật bình tĩnh trong chuyện nầy.
Vy ngồi xuống, khoát tay cười nhẹ:
- Từ lúc ra trường tới giờ, em không hút thuốc nữa. Em muốn làm anh vui lòng. Nhưng bây giờ chắc không cần thiết nữa! - Vy cười thảm thương - Anh cứ nói đi, em đang rất bình tĩnh.
- Vy, - Tuấn rít thuốc, nhìn thẳng vào Vy bình tĩnh nói. - anh biết chuyện giữa anh và Thúy là một điều tàn nhẫn đối ơới em. Anh và Thúy đã phản bội em, đối xử với em thật bất công. Bây giờ anh có nói ngàn lời xin lỗi em cũng không cần. Em chỉ cần một lời giải thích?
Vy gật đầu. Tuấn nói tiếp:
- Anh không chối bỏ anh đã từng yêu em, từng sung sướng, hạnh phúc khi có được em.chúng ta quá hiểu nhau, quá hạnh phúc. Lúc ở bên em, anh đã bị cuốn theo em như một chiếc lá trong cơn lốc không tài nào tự chủ được bản thân. Em quá mạnh mẽ, quá tường tận con người anh. Em lo lắng, chăm chút, chiều chuộng đến nỗi anh cảm thấy mình đã trở thành một cái gì đó thuộc quyền sở hữu của em. Lúc ở cạnh em, anh đã không biết được mình cần gì, muốn gì. Anh chỉ biết có em. Hôn nhân đã đến với chúng ta như một điều tất nhiên.
- Vậy em đã từng ép anh sống theo em sao? Em đã tự tạo ra mọi chuyện theo ý thích của mình mà không hề nghĩ đến anh?
Vy hỏi Tuấn như hỏi chính bản thân mình. Tuấn lắc đầu:
- Em không có làm gì để anh khí chịu hết. Đó là anh tự nguyện làm để được thấy em vui. Nhiều khi anh cảm thấy mình chỉ là cái bóng của em.
Tuấn thở dài. Vy thấy khát liền, với tay rót một ly nước đưa lên miệng uống. Mỗi lời của Tuấn là một nhát dao đâm vào da thịt cô. Không biết Tuấn có cảm giác như cô không? Vy nhìn từng thay đổi trên mặt Tuấn. Tuấn dường như trĩu xuống dưới gánh nặng tâm lý bị ức chế quá lâu. Dụi tắt điếu thuốc, Tuấn nói tiếp:
- Sau khi em ra trường rồi, còn lại một mình ở Hà Nội, anh thấy buồn và cô đơn. anh lên chơi với Thúy thường hơn. Dần dần anh phát hiện ra một điều rằng Thúy mang lại cho anh cảm giác mình thật sự là một thằng đàn ông. Yêu Thúy rồi, anh mới hiểu được thế nào là sự tự tin, là sức mạnh của một thằng đàn ông thực thụ.
- Vậy sao?
Vy đau đớn quá. Mắt Vy khô rát tưởng chừng như sắp rách khóe. Người Vy yêu thương chờ đợi đang ngồi đây mà sao lạ lẫm quá! Gần nhau đến mức có thể tan vào nhau, sao Vy lại không nhận ra được người đó cần gì, nghĩ gì. Vy đã dồn tất cả sự nồng nhiệt của tình yêu để tạo dựng một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho cô và người ấy. Vậy tại sao người từng yêu cô và người cô yêu lại có thể yêu người khác? Nào phải là người xa lạ mà chính là cô bạn bé bỏng ngây thơ yếu đuối, người mà cô từng ôm ấp vỗ về, từng chăm chút chuyện học hành, ăn ngủ, vui chơi. Đó là Thúy,còn cay đắng nào hơn? Hai người ấy Vy hiểu rõ nhất, thương yêu nhất, lại là hai kẻ phản bội cô. Vy không hiểu mình đã sai lầm ở đâu. Tại sao Tuấn và Thúy có thể yêu nhau? Một năm thôi mà họ đã hoàn toàn sống cho nhau. Bao mơ ước, bao lo toan cho hạnh phúc đã trở thành vô nghĩa. Sự trông chờ cháy lòng về một hôn lễ hạnh phúc tắt lịm. Vy với bàn tay run run rút một điều thuốc châm lửa đốt. Vu hút hết nữa điếu thuốc mới thấy mình có thể tiếp tục nghe và hiểu được những gì Tuấn nói. Cô nói:
- Em không hiểu. Anh đã từng yêu em say đắm đến nỗi không muốn vắng em một ngày. Mười mấy năm làm bạn, hai năm rưỡi yêu nhau không bằng một năm anh sống với Thúy sao? Một năm thôi, hai người chấp nhận có con với nhau không cần biết đến gia đình, không đếm xỉa đến hôn ước. Hai người định đặt tôi và cha mẹ hai bên vào chuyện đã rồi phải không? - Vy giận quá, dôi mày dựng đứng, không khóc được, mắt vằn lên những tia đỏ ngầu - Các người đối xử với tôi như vậy lương tâm có bị giày vò không? Có đau lòng khi thấy tôi khốn khổ như vầy không?
- Vy, anh không có ý định là phải đặt em vào cảnh khó xử để chấp nhận chuyện anh và Thúy. Anh có lỗi với em và gia đình. Nhưng muốn có con với Thúy là vì anh yêu Thúy. Đứa trẻ mà Thúy đang mang là điều anh mong đợi, nó mang lại cho anh niềm tin vào chính bản thân anh, giúp anh đủ sức đối đầu với cuộc sống.
- Đủ rồi!- Vy hét lên - Còn em thì sao? Tình yêu của em thì sao? Tuổi thanh xuân của em thì sao? Cuộc sống của em thì sao? Em đã dành hết tất cả mọi thứ cho anh. Em cũng mơ ước có một đứa con, một cuộc sống gia đình hạnh phúc bên anh. Anh nghĩ giùm em đi, chưa đầy một tháng nữa là đến ngày đám cưới của hai đứa mình. Họ hàng hai bên ai cũng biết chuyện. Cha mẹ em, gia đình anh mong đợi từng ngày anh về để nghe nói bao dự định của họ. Bạn bè đang đợi thiệp cưới của chúng mình. Em phải nói sao với tất cả mọi người đây? Anh nói đi! Anh có thương, có nghĩ cho em không?
Uất ức quá, VY đã khóc được. Hai giọt lệ đục ngầu lăm dài xuống má Vy thật chậm, tạo ra hết vết hoen trên làn da màu ngà ngả ánh vàng. Tuấn ôm đầu khổ sở:
- Lỗi tại anh! Anh không muốn dối gạt em, hỏi cưới em khi chưa hiểu rõ bản thân mình muốn gì là sai lầm của anh. Anh đã làm khổ em và gia đình. Giờ anh không muốn vì sợ người đời chê cười mà kéo dài sai lầm đó. Nó sẽ làm khổ em và anh suốt đời.
Tuấn ngẩng lên nhìn Vy, Vy biết Tuấn không nói dối, không cố tình che đậy hay thanh minh cho việc làm của mình. Tuấn mím môi kiên quyết:
- Anh không chạy trốn trách nhiệm. Chỉ cần em nói rằng không chấp nhận anh và Thúy yêu nhau. Anh sẽ lập tức rời bỏ Thúy, trở về với em không một lời than vãn và suốt đời này sẽ chỉ biết có em thôi.
- Anh làm được sao?
Vy đau đớn kêu lên. Không biết mình đang muốn gì nữa, Vy chỉ còn biết nhìn Tuấn bằng tất cả đắng cay trong lòng. Cô cảm thấy ê chề trước cái trò đùa của tạo hóa. Sao lại buộc cô vào cái cảnh khốn nạn này. Tuấn nhìn Vy, chờ đợi quyết định của Vy. Một quyết định sẽ đưa cả ba vào một ngã rẽ khác của cuộc đời. Vy nghe lòng mình trào lên những cơn sóng phẫn nộ. Tiếc nuối. Thương yêu. Chán chường. Những cơn sóng bóp nghẹt tim làm cô đau đến nhăn mặt. Nhìn Vy như vậy Tuấn đau xót quá. Tuấn đã gây cho Vy một vết thương lòng quá sâu. Nó sẽ không bao giờ lành được. Bây giờ Vy quyết định ra sao, Tuấn cũng sẽ chấp nhận, chỉ mong giảm bớt được phần nào nỗi đau của Vy. Có tiếng gõ cửa phòng. Tuấn lên tiếng hỏi:
- Thúy đây. Em có thể vào được không?
- Em đi đi! Anh chỉ muốn nói chuyện riêng với Vy.
- Nhưng mà... - Thúy sụt sịt khóc.
- Mở cửa cho Thúy vào đi! Đây là chuyện của ba chúng ta, Thúy có quyền được biết.
Vy lên tiếng. Tuấn nhìn cô một lúc, rồi bước ra mở cửa. Thúy bước vào phòng. Tuấn khép cửa lại. Vy ngồi im rít thuốc liên tục, dường như muốn giấu mình sau đám khói thuốc. Thúy bước lại gần Vy. Đột nhiên Thúy quỳ xuống trước mặt Vy. Thật bình tĩnh Thúy nói:
- Em có lỗi với chị! Em chỉ biết quỳ xuống đây xin chị tha lỗi!
Vy vẫn ngồi yên. Cô đâu cần hành động ăn năn hối hận đó. Lòng Vy trơ lì không phản ứng. Thúy nắm lấy tay Vy áp vào má mình:
- Xin lỗi chị! Em thương chị nhiều nhưng cũng yêu anh Tuấn vô cùng. Vy ơi, chỉ cần chị nói không đồng ý cho em yêu Tuấn, em sẽ phá bỏ đứa con này. Em sẽ đời khỏi nơi đây, không bao giờ để cho chị gặp mặt nữa. - Tuấn cúi xuống đỡ Thúy dậy. Thúy hất tay Tuấn ra, cương quyết - Em đã quyết định rồi. Em không có quyền phá vỡ những gì chị Vy đã ấp ủ bấy lâu. - Thúy ngước nhìn Tuấn qua làn nước mắt. - Anh có giận em không?
- Không.
Tuấn cười đồng tình với Thúy, Vy nhìn thấy tất cả. Thúy quay lại lay tay Vy:
- Vy ơi, chị nói đi! Chỉ cần chị tha thứ phần nào lỗi lầm của em,chị vơi bớt đi khổ đau thì dù chị bảo gì em cũng làm. Chị nói đi! Em van chị! Nói với em đi!
- Vy! - Tuấn gọi.
Hối hận, đau khổi vì mặc cảm tội lỗi đang trùm lên Tuấn và Thúy. Ai cũng mong sự ăn năn của mình làm Vy bớt chút đau đớn trong lòng. Cuối cùng Vy lên tiếng:
- Hai người làm vậy để làm gì? Giảm bớt vết thương lòng cho tôi à? Hay là muốn tôi tha thứ? Xin hai người hãy để cho tôi yên một chút! Hai người muốn làm gì cũng được, tôi không cần và cũng chẳng muốn biết nữa.
Vy đứng dậy bỏ ra cửa. Thúy gục đầu khóc. Tuấn nhìn theo chua xót kêu khẽ:
- Vy ơi!
Vy quay lại, lưng tựa vào cửa. Hai người nhìn nhau. Vy đọc được ở Tuấn sự đau đớn và tiếc nuối. Vy khẽ cười vô vị. Cô hỏi:
- Sáu tháng sau tết không viết thư cho em, vì anh đã yêu Thúy? Tết rồi anh không về với em vì anh phải đưa Thúy về quê phải không?
- Phải. Anh không muốn viết cho em những lời giả dối.
Vy biết Tuấn nói thật. Vy mở cửa bước ra, rồi quay lại nói:
- Cha mẹ em mong anh về lắm! Anh hãy đến nói chuyện với cha mẹ em đi.
Vy đóng cửa lại, đi thẳng ra chỗ để xe. Đám bạn nhìn đứng nhìn theo cô. Không ai lên tiếng, vì dù nói gì với Vy lúc này cũng đều vô dụng. Vy nổ máy lao xe ra đường. Trời trưa, nắng như đốt trụi cả trần gian.
°
Vy uể oải tìm một cái võng khuất sâu trong những thân cây bần lớn. Cô nằm xuống thả mình vào dòng suy tư bất tận. Những ý nghĩ mâu thuẫn giày vò, xâu xé cô. Vy có hai bờ vực thẳm phải chọn. Một là tình yêu và hôn lễ của cô, đi cùng là sự ích kỉ tàn nhẫn để bảo vệ hạnh phúc của mình. Một là tình thương sự khoan dung, đi kèm là sự chấm dứt tình yêu của cô, hủy bỏ cuộc hôm nhân suốt đời mong ước. Vy phải nhảy xuống một trong hai vực thẳm đó. Dù nhảy xuống đâu cô cũng sẽ nhận lãnh một vết thương nhức ngối trong tâm hồn không biết bao giờ mới nguôi được. Vy nhắm mắt lại, dằn vặt khổ sở.
Đêm ở khi giải trí cũng đông người không kém gì ban ngày. Dọc những thân cây đèn màu rực rỡ. Ánh sáng đẹp đẽ đầy màu sắc cộng với gió biển mát rượu càng quyến rũ hơn. Lâm cùng cô bạn gái mới quen chọn một bàn khuất trong một góc tối để trò chuyện: Lâm đón ly nước anh bồi mới mang ra đặt xuống trước mặt cô bạn gái. Anh mỉm cười nói:
- Để anh pha cà phê giùm em nghe?
- Dạ. - Cô bạn gái ngoan ngoãn cười đáp lại.
Một cô gái bước lại gần bàn của họ cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi, tôi có thể mượn cái hộp diêm kia một tí không?
Nghe giọng nói quen, Lâm ngẩng lên nhìn. Cô bạn gái của Lâm đưa hộp diêm cho cô gái. Cô ta bật diêm đốt điếu thuốc gắn trên môi. Ánh sáng của que diêm rọi sáng gương mặt cô gái. Lâm kinh ngạc không tin vào mắt mình. Đó là Vy. Châm xong thuốc, Vy đưa trả lại hộp diêm, lịch sự cảm ơn, rồi quay đi. Cô không nhận ra Lâm và dường như cô cũng không quan tâm đến xung quanh. Lâm vội níu tay Vy kéo lại:
- Vy, em không nhận ra anh sao?
Vy ngơ ngác nhìn. Nhận ra Lâm, Vy mỉm cười không chút cảm xúc:
- Lâm hả? Xin lỗi, em không để ý!
- Vy sao vậy? Chuyện gì xảy ra, trông em thất sắc vậy?
Mái tóc dài óng mượt giờ rối tung. Quần áo xốc xếch tệ hại. Miệng cô ngậm điếu thuốc, chẳng khác nào dân bụi đời chính hiệu. Vy như chợt tỉnh, đưa mắt nhìn quanh. Trời đã về đêm tự lúc nào. Vy nhớ ra từ sáng đến giờ cô chưa ăn thứ gì và cũng không cảm thấy đói. Thấy cô bạn gái của Lâm nhìn mình soi mói, ngượng ngùng, Vy rút tay khỏi tay Lâm. Lâm không bỏ ra còn kéo cô ngồi xuống ghế, lo lắng:
- Sao em tiều tụy vậy? Chuyện gì xảy ra với em?
- Trông em tệ hại lắm hả? - Vy đưa tay vuốt lại mái tóc.
Cô bạn gái của Lâm ái ngại, mở ví đưa cho Vy một cây lược nhỏ. Vy gật đầu cảm ơn, gác điếu thuốc lên cái gạt tàn, cầm lược chải tóc cho gọn. Chải xong, cô trả cây lược cho chủ.
Vy cầm điếu thuốc hút tiếp, nhưng nghĩ sao lại ném nó xuống đất, lấy mũi giày gí nát. Cô cười thảm não:
- Em buồn quá!
- Sao vậy em?
Lâm biết Vy ít khi than thở, chắc sự việc tệ hại hơn tiếng than của Vy rồi. Lâm thấy thương cô quá. Dáng điệu phờ phạc, không chút sinh khí trên gương mặt vốn rất biểu cảm, đã tố cáo Vy vừa trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần ghê gơm. Bản tính ương ngạnh, quật cường thường ngày của Vy như biến mất. Lâm thấy lo.
Vy không trả lời câu hỏi của Lâm. Đoi mắt dán chặt vào màn đêm của biển, Vy buông thõng một câu không ăn nhập vào đâu:
- Em thấy đói. Sáng giờ em chưa ăn gì thì phải.
- Vậy để anh đưa em đi ăn!
Lâm kéo tay Vy đứng dậy, Vy e ngại nhìn cô bạn gái của Lâm. Lâm hiểu ý, mỉm cười với cô gái, nói:
- À, anh vô ý thật. Đây là Vy, bạn thân của anh và Dũng, còn đây là bạn gái của anh.
Chờ hai cô gái mỉm cười chào nhau xong, Lâm nói tiếp:
- Anh có việc phải đưa Vy đi. Em thông cảm đi xe của anh về một mình nghe! Anh đi xe với Vy.
- Không sao đâu - Cô gái cười hiền lành. - Anh đưa Vy đi ăn đi, chắc Vy đói lắm rồi đó. Em tự về một mình.
Cô gái đứng dậy đợi Lâm tính tiền xong,c ả ba cùng ra cổng. Vy tụt lại phía sau một bước, nhìn Lâm và cô gái khoác tay nhau âu yếm. Vy cười chua chát: "Sao đàn ông họ quên mau vậy? Mới ngày nào điên đảo vì ai bây giờ cặp tay với một người con gái khác không chút vướng bận".
Lâm đưa Vy đến một quán phở nổi tiếng. Lâm gọi hai tô đặc biệt. Ăn xong phần của mình rồi, Lầm thấy Vy mơi vọc được vài đũa. Vy cứ cầm cái muỗng quậy tô phở, mắt nhìn tận đâu đâu. Lâm nhăn mặt:
- Ới trời ơi! Tô phở đâu có tội gì mà em hành hạ nó dữ vậy? Dù không ăn được thì em cũng cố phải nuốt vài ba miếng, để có sức nói cho anh nghe chuyện gì xảy ra chứ!
- À, em quên. - Vy cười bối rối. - Để em ăn.
- Phở nát nhừ rồi còn ăn gì nữa. Chủ quán ơi, làm ơn cho một tô khác!
- Không cần đâu. Để em ăn hết mấy miếng thịt này cũng đủ no rồi.
Biết Vy vốn khảnh ăn. Lâm không ép. Đợi Vy ăn hết những miếng thịt trong tô, Lâm đưa ly nước cho cô hỏi:
- Bây giờ em muốn đi đâu đó nói chuyện hay về nhà?
- Em không về nhà đâu. - Vy chợt rùng mình. Cô sợ phải đối mặt với cha mẹ, với sự thật phũ phàng khi chưa tìm được câu trả lời cho mớ suy nghĩ hỗn độn đang xâu xé cô. Vy hoảng hốt. - Em không muốn về nhà!
- Em không chịu về thì thôi. Anh sẽ đưa em đi chơi cho khuây khỏa. Chịu không?
- Đi suốt đêm nay?
- Ừ. Bây giờ em muốn đi đâu?
- Đi sàn nhảy ở Hoa Biển. Em muốn đi khiêu vũ suốt đêm.
Lâm nhận thấy Vy đang hoảng loạn. Anh bảo cô lên xe, đưa cô đến sàn nhảy Hoa Biển theo yêu cầu.
Lâm dìu Vy trong một bước xoay của điệu Boston. Vy đi trong điệu nhảy như một hình nhân chuyển động. Lâm lặng thinh đưa cô theo bước nhảy. Anh muốn dành khoảng thời gian để Vy tĩnh tâm lại. Đột nhiên Vy ngừng lại, đứng ngơ ngẩn giữa sàn nhảy. Lâm dừng lại chờ lời giải thích. Vy kéo tay anh ra khỏi sàn nhảy. Tiếng nói của cô như phát ra từ tiềm thức:
- Đi thôi! Tuấn không thích em đến sàn nhảy. coi chừng anh ấy bắt gặp sẽ không vui.
Lâm cau mày đi theo Vy. Vy dường như không còn làm chủ được bản thân mình. Điều đó càng làm cho Lâm lo sợ. Từ nãy giờ Vy không chịu nói chuyện gì đẫ xảy ra, nhưng Lâm đoán được chuyện đó có liên quan đến Tuấn. Chỉ có tình yêu mới biến con người từ trắng thành đen, từ ngang tàng, cứng cỏi trở thành yếu mềm, vụng dại. Ra khỏi sàn nhảy, Lâm đứng lại hỏi:
- Vậy bây giờ em muốn đi đâu?
- Ra ngoài kia ngắm biển.
Lâm lặng lẽ dắt xe theo Vy. Từ sàn nhảy ra đến bờ kè đá chỉ vài trăm thước, Vy muốn đi bộ, Lâm chiều ý cô. Đến bờ kè đá, Lâm dựng xe, châm lửa hút thuốc. Vy định leo lên đứng trên bờ kè, nhưng không được. Thủy triều đang lên, sóng rất lớn vỗ vào bờ, tung tóe nước khắp nơi. Vy sợ ướt quần áo, nên đành đứng lùi lại gần chỗ Lâm đang đứng. Vy ngẩng đầu nhìn trời đêm ba mươi đầy sao. Rất lâu, Vy chợt thở dài:
- Đêm nay là ba mươi rồi, chỉ mười lăm ngày nữa thôi là đến đám cưới của em. Nhưng tiếc rắng nó sẽ không bao giờ đến nữa.
- Sao vậy, Vy?
Lâm ngạc nhiên đến buông rơi cái hộp diêm xuống đất. Vy không trả lời, mắt đăm đăm nhìn ra biển. Biển đen kịt một màu. Tiếng sóng vỗ bờ vang lên âm thanh như gầm gừ dọa nạt. Biển đêm nay sao rờn rợn. Vy cảm thấy sợ, lùi lại gần Lâm hơn. Cô nói như than:
- Biển cũng phản bội lại em rồi. Nó đang muốn nuốt chửng em kìa. Mình đi, Lâm!
Lâm cúi xuống nhặt hộp diêm bỏ vào túi. Lặng lẽ quay đầu xe lại, Lâm không hỏi Vy câu chuyện đang nói dở dang. Anh không muốn làm Vy khó chịu thêm. Lâm nổ máy xe. Vy ngần ngừ chưa lên vội. Lâm quay lại nói:
- Đi, Vy!
- Anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra với em, phải không?
Lâm gật đầu xác nhận. Vy im lặng giây lát, rồi nói khô khốc:
- Tuấn và Thúy yêu nhau. Họ đã có con với nhau rồi. Họ đang chờ quyết định của em. Họ nói, dù bất cứ giá nào cũng tự nguyện làm theo ý muốn của em, chỉ để được em tha thứ.
- Không ngờ chuyện lại như vậy! - Lâm bàng hoàng.
- Là người trong cuộc, em còn không tưởng tưởng được huống chi người khác.
- Em quyết định sao, Vy?
- Em không biết! Không biết!
Vy lắc đầu khốn khổ. Lâm hoang mang tột độ. Anh không b iết dùng lời lẽ nào an ủi Vy. Suốt một năm nay Vy làm việc quên cả trời đất chỉ để nhằm có một đám cưới rỡ ràng, xây một mái nhà hanh phúc. Bao nhiêu tình yêu, hy vọng, mơ ước Vy đều đặt hết vào Tuấn. Bây giờ mọi việc quá phũ phàng! Tuấn đã yêu người khác, tệ hại nhất đó là người bạn Vy rất mực thương yêu. Niềm tin vào tình bạn và tình yêu của Vy rất mãnh liệt giờ đã hoàn toàn sụp đổ. Sự tự tin vốn là sức mạnh của Vy không còn chỗ dựa. Cô ngơ ngác rơi vào một thế giới xa l ạ.
Lâm ném điếu thuốc ra xa. Anh tắt máy, dựng xe, bước lại nắm lấy hai bàn tay Vy siết chặt. Bàn tay lạnh và cứng. Vy buồn bã nhìn anh. Lâm dỗ dành:
- Em gái của anh! Anh biết mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng, nhưng em không thể trốn tránh sự thật. Em phải thật bình tĩnh mà quyết định cho đúng. Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời em, Tuấn và Thúy.
- Em không hiểu! - Vy kêu lên uất ức. - Em đẫ sai lầm ở chỗ nào? Em đã làn gì có lỗi mà họ nỡ đối xử với em như vậy?
Nước mắt uất hờn trào ra theo lời nói, Vy đã khóc được, Lâm thấy đỡ lo. Chỉ cần Vy khóc được là cô sẽ thấy nhẹ nhàng dễ chịu hơn. Lâm đỡ Vy ngồi lên xe, Vy cố kiềm nén tiếng khóc. Cô không muốn người khác nhìn thấy cô khóc, nhìn cô như một kẻ yếu hèn.
- Em xin lỗi! Đáng lẽ em không nên khóc. Em phải thật bình tĩnh để giải quyết mọi việc. Em sẽ không khóc nữa đâu.
- Ngốc quá đi! Em cứ khóc cho thỏa thích, ở đây chỉ có em và anh. Khóc được, em sẽ thấy nhẹ lòng đi hơn.
- Anh Lâm!
Vy òa lên khóc nức nở. Tình thương của Lâm dành cho cô thật sâu đậm. Cô đã gây cho anh bao khổ sở, phiền muộn, Lâm vẫn không trách giận, mà còn luôn chăm lo theo từng bước đi của đời cô. Lúc đau buồn hay gặp khó khăn, Vy tìm đến anh để được an ủi, vỗ về. Mười năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy, tình cảm thân thiết đó vẫn không có gì thay đổi. Nép vào lòng Lâm, Vy thấy mình được che chở và cảm giác không còn lo sợ gì nữa. Cô khóc, khóc mãi cho đến khi nước mắt không còn. Vy ngẩng lên nhìn Lâm. Lâm nhìn cô mỉm cười, ấm áp hỏi:
- Sao hả? Em thấy nhẹ nhõm hơn không?
Vy gật đầu. Lâm lấy khăn tay đưa cho Vy lau mắt. Anh đỡ cô ngồi ngay ngắn trên xe. Anh lùi ra một bước ngắm nghía cô:
- Tươi tỉnh lên rồi! Em muốn nói chuyện tiếp hay để anh về nhà?
- Em muốn nói chuyện với anh. Nói hết những chất chứa trong lòng, nếu không sáng mai em sẽ không đủ cam đảm để nói nữa.
- Vậy nói đi!
Vy tư lự hồi lâu, thở dài nói:
- Em đang tự hỏi tại sao mình lại yêu Tuấn và sẵn sàng hy sinh cả đời vì anh ấy. Anh có biết tại sao không?
- Có biết, nhưng chỉ trên phương diện là một người ngoài cuộc.
- Vậy anh nói đi!
- Vì Tuấn là mẫu người đàn ông mà em thật sự cần. Một người đàn ông mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng biết yêu chiều, biết say đắm trong tình yêu. Lúc đó Tuấn ngỏ lời yêu, em đang rất cô đơn, cần người để chia xẻ nỗi buồn, để bộc lộ tình cảm và cũng để có được chiều chuộng nâng niu. - Lâm nhìn thẳng vào mắt Vy, buộc cô phải lắng nghe những gì anh đang nói. - Mọi ý muốn của em đều được Tuấn chiều theo. Nhưng em đã quá vội vàng quyết định đi đến hôn nhân khi không khận ra được khoảng cách giữa em và Tuấn. Em quá tự tin vào bản thân,cũng như quá tin vào tình yêu của hai người.
- Anh nói đúng. - Vy thừa nhận dù thật lòng không muốn nói ra nhược điểm đó. - Em đã từng nhận ra rằng Tuấn không đơn giản như em nghĩ.
Thái độ thành thật của Vy khiến Lâm mủi lòng. Tuy vậy anh cũng không thể để cô tiếp tục dấn sâu vào một thứ ảo ảnh tình yêu đang vây bọc cô. Anh chậm rãi:
- Em đã quá tự tin vào bản thân mình, luôn nghĩ rằng Tuấn đã bị em chinh phục hoàn toàn, sẽ mãi mãi là của em. Tình yêu của em có từ tình bạn thời ấu thơ. Cả hai đã thân thiết đến mức không thể nhận ra sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu. Tuấn đã yêu em đắm say như bao mối tình đầu cuồng nhiệt khác. Lúc sống bên em, Tuấn không thể nghĩ đến cái gì ngoài em. Một năm sống xa nhau là khoảng thời gian để Tuấn bình tĩnh suy ngẫm lại tình cảm của mình. Và cuối cùng Tuấn đã tìm thấy được ở Thúy những cái mà em không có được. Họ yêu nhau và bây giờ không có gì làm họ có thể xa nhau được nữa, phải không?
Vy gật đầu, nước mắt lại ứa ra.
Lâm lựa lòi ôn tồn nói cho cô hiểu rằng trong tình yêu, say đắm vẫn chưa đủ, cái chính yếu nhất là sự rung động thật sự của tâm hồn. Tuấn đã yêu cô bằng một sự đam mê mãnh liệt. Khi có người con gái khác để so sánh, Tuấn hiểu được rằng cô không phải là người mình cần trong suốt cuộc đời. Tuấn đã quyết định chọn Thúy. Thúy nhu mì, hiền dịu có lẽ hơi yếu đuối, nhưng đó là những cái lại làm cho Tuấn cảm thấy yêu thật sự. Sống với cô, Tuấn luôn bị hút chặt theo mọi việc làm, suy nghĩ của cô. Còn sống với Thúy, Tuấn mới căm thấy mình là người đàn ông thật sự mạnh mẽ. Đó là cơ hội để Thúy có được Tuấn hòan toàn. Tuấn cần có Thúy để khẳng định bản thân mình. Tình yêu dành cho cô phai nhạt. Tất cả tình cảm nồng thắm đã nghiêng về phía Thúy. Đó là sự thật phải chấp nhận, dù cô không bao giờ muốn như vậy.
- Cả hai đã phản bội em mà họ không bao giờ hối hận. - Vy nghe miệng mình chát đắng.
- Phản bội? Em cho là họ phản bội em sao?
Lâm nhíu mày nhìn cô. Vy nhìn trả lại anh như khẳng định lời nói của mình. Lâm chép miệng thở ra:
- Anh hiểu. Còn gì đau đơn hơn người mình gởi trọn tình yêu và cuộc đời lại yêu người bạn gái thân thiết của mình! Không ai có thể chấp nhận được việc sắp đến ngày thành hôn lại có kẻ thứ ba xuất hiện phá tan tất cả ước mơ, mong đợi và dự tính tương lai của mình. Nhưng em nghĩ kỹ đi! Nếu Thúy xuất hiện, sau khi cưới xong, sống với nhau vài ba năm, năm mười năm, Tuấn và em nhận ra rằng hai người không phải là của nhau. Tuấn không thể chịu đựng được việc vì em mà đánh mất bản thân mình. Hôn nhân sẽ tan vỡ, lúc đó em có đau đớn hơn bây giờ không? Em đừng lên án người khác mà hãy suy xét tình cảm và bản thân mình xem có đủ sức giữ Tuấn trong vòng tay em mãi mãi không?
- Em không biết nữa. - Vy thở dài thườn thượt. - Từ lúc quyết định đưa Tuấn về giới thiệu với cha mẹ, em luôn ghi trong tâm khảm rằng mình là vợ của anh ấy. Chỉ có anh ấy mà thôi. Em chưa bao giờ tưởng tượng được chồng em là một người đàn ông không phải là Tuấn. - Vy mím chặt môi, mắt long lên trong bóng tối. - Em không thể để mất anh ấy! Em không can tâm nhường chồng mình cho người khác. Em không chấp nhận. Không bao giờ!
- Vậy em có thể sống suốt đời với một tình yêu đã chết sao? - Lâm đặt tay lên vai Vy lay nhè nhẹ. - Anh không tin em có thể sống với Tuấn khi biết rằng nó luôn nghĩ đến một người đàn bà khác. Nhìn anh đi! Nói cho anh biết, cô Vy ngang tàng, phóng khoáng không bao giờ chấp nhận lòng thương hại của ai, không bao giờ sống dối mình đâu rồi?
- Nó chết rồi!
Vy hét lên, hai bàn tay cô bấu chặt vai Lâm. Mười móng tay cứng nhọn bấu vào da thịt làm Lâm đau buốt. Anh cố gắng chịu đựng. Vy giận dữ rít:
- Nó chết thật rồi! Vy ngày xưa đã không còn tồn tại khi mà người nó yêu thương nhất chà đạp lên tình yêu của nó. Sỉ nhục danh dự của nó. Coi thường cha mẹ của nó. Anh nói đi! - Sự cuồng nộ trong Vy bùng lên không ngăn cản được. - Họ có đáng để em căm hận không? Họ đôi sử với em quá ư tàn nhẫn, làm sao em có thể tha thứ cho họ được? Làm sao có thể để cho họ bình yên hưởng hạnh phúc xây bằng khổ sở, nhục nhã của em? Anh nói đi!
Vy càng giận càng lay mạnh vai Lâm. Móng tay cô bấu sâu vào người, Lâm nhịn không nổi nữa phải kêu lên:
- Em hận họ thì được cái gì hay chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn? Nếu giết chết họ mà có thể làm sống lại tình yêu xưa thì em hãy làm đi! Em bấu anh sắp gãy hết mười đầu ngón tay rồi kìa!
Vy bỏ tay ra:
- Xin lỗi, em đã không kiềm chế được!
- Không sao. - Lâm cười, nhẹ nhàng nói. - Nếu hành hạ anh mà cảm thấy bớt khổ thì em cứ việc cấu xé cho thỏa thích.
- Em xin lỗi! - Vy gượng cười méo xệch.
Vy đưa tay vòng ra sau cổ ngẩng mặt lên trời thở dài. Lâm im lặng nhìn ra biển. Họ im lặng lâu. Sương đêm thấm ướt áo, Vy thấy lạnh, thở dài ảo não:
- Lâm nè, em đã bắt buộc anh phải chấm dứt tình cảm với chị Uyên, sao anh không giận mà còn lo lắng cho em quá vậy?
- Vì em là bạn của anh. Chuyện giữa anh và Uyên là do cô ấy quyết định không liên quan đến em.
- Ước gì em là đàn ông để có thể quên ngay được người mình yêu.
- Ai nới với em như vậy?
Lâm cau mày quay sang nhìn. Vy nhún vai:
- Em nói không đúng sao? Anh yêu chị Uyên như vậy mà sau khi chia tay với chị ấy lại yêu ngay được hai, ba cô gái khác.
- Không phải như em nghĩ đâu. Đến bây giờ anh cũng không thể quên được Uyên. Anh quen với những cô gái kia chỉ để lấp nỗi buồn thôi. Có lẽ suốt đời anh không tìm được sự rung động của tình yêu như đã có với Uyên.
Lâm nhìn tận cùng màu đen của đêm. Vy cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm như bóng đêm đang bao bọc anh. Thấy lòng mình áy náy không yên, cô hỏi nhỏ:
- Thật lòng anh có giận em về việc đã phá hoại tình yêu của anh với Uyên không?
- Giận lắm! - Lâm bật cười. - Giận đến nỗi muốn cắt cái chót mũi của em luôn. Hỏi vậy mà cũng hỏi? Chuyện tình cảm thì phải xuất phát từ tự nguyện. Tình yêu chân thật là sự rung động cả thể xác và tâm hồn. Để anh kể cho em nghe. Thượng đế tạo ra người đàn ông và đàn bà từ một trái táo bổ đôi. Trên thế gian này có vô số mảnh bổ đôi đó. Chỉ đến khi nào một nửa trái này tìm được đúng một nửa kia của nó thì mới có thể ráp thành một trái táo tình yêu trọn vẹn. Nếu tìm không đúng, cả hai nửa đó sẽ đau đớn suốt đời hoặc không có được tình yêu thật sự.
- Vậy anh tìm được chưa? - Vy cười hỏi. Cô bị cuốn theo câu chuyện của Lâm.
- Đã được, nhưng đã mất. Anh đang chờ đợi một nửa đó trở lại.
- Em không tin đâu.
Vy cười nho nhỏ. Lâm hài lòng nhìn cô. Bao đau khổ, hận thù bay đâu mất. Đột nhiên Vy im bặt. Cô trở nên trầm tư khó hiểu. Hồi lâu Vy mới hỏi:
- Trả lời cho em biết, nếu ở hoàn cảnh của em, anh sẽ làm gì?
- Anh là đàn ông nên không thể biết được ngõ ngách của trái tim phụ nữ nhưng biết được đàn ông nghĩ gì trong hoàn cảnh này.
- Anh nói đi!
- Được, chỉ cần em không nổi giận. - Vy gật đầu. Lâm nói thẳng - Anh là thằng đàn ông từng say đắm nhiều phụ nữ, dù vậy không bao giờ anh trở thành cái bóng của người mình yêu. Anh không chấp nhận tự hủy diệt tính cách của mình vì ai, dù đó là người anh yêu như điện, như cuồng.
Vy im lặng một lúc, rồi thở dài nuối tiếc:
- GIờ dù có sửa chữa thế nào đi nữa em cũng không làm sống lại tình yêu trong Tuấn, huống hồ chi lại có thêm Thúy và đứa bé đang thành hình.
- Cuối cùng em đã hiểu được. Vậy em quyết định ra sao hả Vy?
- Đêm nay đã quá đủ rồi, em không muốn suy nghĩ nữa. - Vy cười thảm não. - Đêm đã khuya quá rồi phải không?
- Ừ, hai giờ sáng rồi.
- Anh còn thức được nữa không?
- Được. Em muốn đi đâu?
- Đi về phòng anh. Anh có rượu cho em uống suốt đêm nay không? Em muốn uống thật say, rồi ngủ một giấc không mộng mị. Sáng mai thức dậy em sẽ đủ tỉnh táo để đương đầu với mọi thứ.
- Về chỗ anh đi! Anh sẽ rủ thằng Dũng sang, ba anh em mình sẽ uống say một đêm.
- Anh chịu nhường phòng cho em hả? - Vy trêu
- Thì anh sang ngủ với thằng Dũng. - Lâm cười khì. - Làm như lần đầu em chiếm đóng phòng anh vậy.
Lâm nổ máy xe. Cả hai lao vào màn đêm.
°
Vy vẫn chưa về nhà. Mọi người đang chờ đợi Vy. Mẹ Vy nhấp nhổm ra vào. Bà thương con gái lắm, nhưng trong hoàn cảnh này không biết phải cư xử ra sao. Nó có đủ sức chịu đựng cú sốc này không hay đã định làm việc điên rồ gì? Mỗi một phút bây giờ là một phút hồi hộp lo âu. Bà định gọi điện thoại cho Vũ và đám bạn nhờ chúng đi tìm Vy, nhưng chồng bà không cho. Ông muốn Vy có thời gian để vơi bớt đau đớn trong lòng. Ông tin tưởng Vy sẽ đủ can đảm đối mặt với sự thật. Rồi Vy sẽ về. Phòng khách chìm trong im lặng. Không ai nói với ai một lời nào. Thỉnh thoảng Mỹ và My lại thập thò xem Vy đã về chưa. Không khí quá nặng nề làm cho hai đưa đứng ngồi không yên.
Cuối cùng Vy đã về. Mẹ Vy vội vàng ra mở cổng. Vy chào mẹ, rồi dắt xe vào trong. Mẹ Vy nhìn con lo âu. Vy phờ phạc quá. Mới có một ngày thôi mà Vy trông thật thảm hại. Thấy mẹ nhìn mình lo lắng, Vy cười:
- Con có sao đâu mà mẹ nhìn con dữ vậy? Xin lỗi mẹ, đêm qua con đã không về khiến cả nhà phải lo lắng!
- Con đi đâu vậy? - Mẹ hỏi nước mắt lưng tròng.
- Con đi với anh Lâm, anh Dũng ca hát uống rượu suốt đêm, vui lắm mẹ!
- Vỵ, nhà có khách. Họ đang đợi con.
Đang cười tươi, mặt Vy sạm lại. Đôi đồng tử đang long lanh chợt tối sầm. Mẹ Vy nhìn thấy sắc diện của con thay đổi đột ngột, lo quá:
- Con có sao không Vy? Con vào phòng nghỉ ngơi đi! Mẹ sẽ nói chuyện với họ.
- Con không sao đâu mẹ. - Vy chua chát. - Chuyện đã đến nước này rồi, con có trốn cũng không được. Mẹ vào xin lỗi mọi người giùm con! Tắm thay quần áo xong, con sẽ ra ngay.
Nói xong, Vy đi vòng đường sau vào nhà. Mọi người trong phòng khách biết Vy đã về. Không khí trong phòng lập tức thay đổi. Cha Vy nét mặt căng thẳng hẳn. Cha và mẹ của Tuấn cũng hồi hộp không kém. Ông bà không biết nói sao cho phải vì Tuấn đã đẩy ông bà vào cảnh không đường tiến thoái. Họ xấu hổ khi đối mặt với cha mẹ Vy và cô. Thúy ngồi rút sâu vào ghế sa-lông. Vài phút nữa thôi Vy sẽ ra tới. Lời nói của Vy sẽ quyết định số phận của cô, con cô và người cô yêu. Mặc cảm tội lỗi đè nặng lên tâm tưởng làm Thúy sợ phải đối mặt với Vy. Cô đã quyết định rồi, dù Vy bắt xa Tuấn, cô vẫn không hề oán hận. Thúy chỉ mong được nhìn thấy Tuấn sống hạnh phúc và Vy trở lại vui vẻ yêu đời như xưa. Thúy bấu chặt lấy thành ghế như muốn tìm một chỗ bấu víu vững chắc. Ngã rẽ này không biết là hạnh phúc hay đau khổ cho cả ba. Thúy sợ quá! Sợ nghe Vy nói tiếng "Không!" để cô phải xa Tuấn mãi mãi, phải mất đi đứa con ngày đêm nâng niu ấp ủ. Sợ nghe Vy nói tiếng "Chấp nhận!" để phải thấy Vy im lặng như tượng đá, đau khổ oán hạn nhìn cô và Tuấn.
Tuấn liếc nhìn Thúy. Mặt Thúy tái xanh, lo sợ đến khốn khổ. Chỉ tại Tuấn, vì Tuấn mà cả Thúy và Vy phải chịu sự khổ sở như vậy. Tuấn nhẹ nắm lấy tay Thúy, động viên cô bằng ánh mắt, truyền cho cô sức mạnh bằng hơi ấm qua bàn tay. Thúy khẽ cười nhìn Tuấn âu yếm. Hai người nhìn nhau. Yêu thương ngời trong mắt họ. Vy bước vào phòng khách lúc nào không ai biết, đứng tựa cửa phòng nhìn Tuấn và Thúy. Cô xót xa quá! Họ yêu nhau quá! Trước mặt mọi người mà họ vẫn không kiềm chế được tình cảm của mình. Cám giác có người nhìn mình, Tuấn và Thúy cùng quay lại. Vy đang nhìn họ, mắt Vy âm u như sự âm u của bầu trời sắp nổi dông. Thúy run rẩy kêu lên:
- Chị Vy!
Mọi người trong phòng giật mình nhìn về hướng cửa. Vy thong thả bước vào ngồi cạnh cha. Vy đã tắm gội sạch sẽ, quần áo tươm tất, tóc chải gọn búi trên đỉnh đầu. Môi tô son tỉ mỉ, lông mày đánh hơi xếch hơn mọi hôm, có chút phấn hồng lên má. Vy nhoẻn cười xin lỗi:
- Để cha mẹ chờ lâu con thật có lỗi! - Vy hướng sang Tuấn và Thúy. - Xin lỗi, hôm qua đã bỏ đi đột ngột khiến hai người khó chịu lắm!
Cha Vy quay sang nhìn con gái. Ông nhận ra sự thay đổi bất thường của con. Lòng đầy lo sợ, ông lên tiếng:
- Mọi người đã nói rất rõ ràng về chuyện của con, Tuấn và Thúy. Tất cả đang chờ để nghe quyết định của acon.
- Vy, cha mẹ thật có lỗi với con! - Mẹ Tuấn bật khóc. - Cha mẹ không biết dạy con cái đã làm khổ con và anh chị suôi. Mẹ thật không ngờ... - Bà bật khóc nức nở.
- Mẹ! - Vy chồm qua bàn, nắm tay bà. - Mẹ ơi, mẹ đừng nói vậy! Chính chúng con đã làm khổ cha mẹ. Chúng con đã làm bẽ mặt cha mẹ trước chú bác, bà con dòng họ. Con xin cha mẹ tha thứ cho chúng con!
- Thật là con cái làm khổ cha mẹ già mà! - Cha Tuấn tức giận kêu lên. - Bây giờ cha mẹ còn mặt mũi nhìn ai nữa đây hả Tuấn?
- Bác ơi, không phải lỗi của anh Tuấn đâu! - Thúy ứa nước mắt. - Tất cả là do con gây ra. Mọi người có trách mắng thì xin hãy trách mắng con!
- Thôi, chuyện đã lỡ rồi. Mọi người hãy bình tĩnh tìm cách giải quyết cho ổn thỏa. - Cha Vy xua tay.
Trong chuyện này con ông là người gánh chịu đau khổ nhiều nhất, ông muốn mọi chuyện chấm dứt càng sớm càng tốt để Vy khỏi phải đối mặt với những người đã làm tổn thương nó quá nặng nề. Ông quay sang nhìn Vy nhẹ nhàng:
- Con nói ra quyết định của mình đi! Dù con muốn bất cứ điều gì cha cũng chiều con. Cha không để ai làm khổ con nữa đâu.
- Cha! - Vy xúc động trước tấm lòng yêu thương của cha.
Cha Vy suốt ơời chỉ biết vì vợ vì con. Ông rút cạn sức mình để chăm chút cho gia đình. Mấy năm nay ông chỉ mong được uống ly rượu mừng của Vy, để được tự hào với bà con dòng họ rằng con ông đã thành người, đã học hành đến nơi đến chốn, đã có một tấm chồng tử tế. Giờ đây mọi việc lại quá phũ phàng, trớ trêu như vậy, ông không còn dám ngẩng mặt lên nhìn người thân. Lòng tự trọng của ông bị tổn thương nặng nề. Nhưng ông không cần,ông chỉ lo cho con gái ông thôi. Nước mắt vòng quanh, Vy nhìn cha bằng ánh mắt đầy yêu kính. Cha thường dạy: "Khóc là hèn, than là nhục", cô không thể để rơi nước mắt trước mặt mọi người. Không thể làm cha thất vọng thêm, Vy cắn răng nuốt nước mắt vào lòng. Cố nở một nụ cười với cha, Vy thong thả nói:
- Đâu có ai làm khổ con. Cha vẫn biết là con gái cha rất cứng đầu và ngang ngạnh mà. Không ai ăn hiếp con được đâu, cha đừng có lo!
- Bây giờ con tính sao, hả Vy? - Cha của Tuấn thở dài hỏi:
- Chuyện chúng con yêu nhau là chuyện riêng. Khi chúng con dưa nhau về giới thiệu với gia đình tính chuyện hôn nhân đã là chuyện của gia đình, chuyện của người lớn. Nay việc đã xảy ra như vậy rồi, cha mẹ hai bên quyết định sao con nghe vậy. - Vy trả lời không nhìn ai.
Cha mẹ Tuấn đưa mắt nhìn nhau bối rối. Thúy nhìn Tuấn lo sợ rồi nhìn Vy như van xin đừng kéo dài thêm giây phút đáng sợ này. Vy im lặng nhìn lọ hoa trên bàn không chút cảm xúc. Vy đã chấp nhận đối mặt với sự thật. Dù bây giờ nó có ra sao Vy cũng không màng, miến là cha mẹ cô không cảm thấy bị tổn thương và khổ tâm vì vô nữa. Cha Vy hiểu được nỗi lòng của con gái. Trán ông nhíu lại. Ông đau như xát muối vào lòng. Con gái ông có tội tình gì đâu lại phải chịu nghịch cảnh khốn khổ này.
Cha Tuấn nhìn Vy, quả quyết:
- Con nói đúng. Lo hôn nhân cho hai con là chuyện của cha mẹ hai bên, nhưng hạnh phúc suốt đời là của hai con. Nay cha cho con quyền quyết định. Cha mẹ sẽ đứng về phía con.
- Cha cũng vậy. - Cha Vy nhìn thẳng vào con gái nghiêm khắc, buộc Vy phải nhìn thẳng vào sự thật đang phơi bày. - Con hãy sáng suốt quyết định hạnh phúc của con. Cha cho phép!
Vy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuấn và Thúy, không hờn ghen, khôngoán hận, không thương hại:
- Vậy con xin cha mẹ hai bên cho con hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
- Vy! - Tuấn đau đáu nhìn Vỵ.
Vy nhìn người yêu bằng nỗi đau đang cố chôn tận đáy lòng, bằng sự chán chường tuyệt vọng. Tuấn đón nhận điều đó, tim buốt nhói. Tuấn ngưỡng mộ Vy và cũng thương xót cho cô vô hạn, nhưng không hề hối hận. Tuấn biết rằng phải làm vậy, không thể nào khác được. Chỉ biết cầu mong cho Vy sau này sẽ sớm gặp được người Vy cần cho cuộc đời mình.
- Chị Vy, em không đáng cho chị phải hy sinh như vậy đâu. - Thúy bật khóc nức nở.
- Ở đây không có sự hy sinh hay nhường nhịn, mà chỉ có yêu nhau chân thành hay không. Thúy đừng tự giày vò bản thân mình nữa. Nếu chị là em,chị cũng sẽ yêu Tuấn như em đã yêu. Chỉ có điều chị không phải là em. - Vy chua chát. Cô nhìn cha mẹ Tuấn mỉm cười, nói. - Con không được làm dâu hai bác, nhưng con mong được coi như con cháy trong nhà.
- Bao giờ mẹ cũng thương yêu, quí trọng con. - Mẹ Tuấn sụt sịt. Bà hiểu Vy thay đổi cách xưng hô với ông bà thì lòng cô đã quyết. - Mẹ biết lấy gì bù đắp cho con bây giờ, hả Vy?
- Con không cần đâu. Con chỉ có mấy yêu cầu nho nhỏ thôi, hai bác có chấp nhận cho con nói không?
- Con muốn gì cha mẹ cũng đồng ý. Con nói đi!
Vy nhìn Thúy đang gục đầu trên vai Tuấn thút thít mãi không thôi.
Trông Thúy thật yếu ớt mỏng manh với làn da trắng xanh, gương mặt dịu hiền đầm đìa nước mắt. Mái tóc thề đen mịn giờ tả tơi thảm hại. Hình ảnh cô bé lúc nào cũng thích làm nũng để được ngủ với cô, được cô hát cho nghe hiện ra trước mắt Vy. Tiếng cười, tiếng nói, những trò nghịch ngợm hồn nhiên của Thúy lấp loáng đâu đó. Vy thương quá cô bé ngây thơ ngày xưa. Vy mỉm cười:
- Con muốn hai bác thương yêu Thúy như đã thương yêu con. - Vy dừng lại chờ đợi. Cha mẹ Tuấn gật đầu hứa. Cô khẽ khàng. - Xin tổ chức đám cưới cho Tuấn và Thúy đúng ngày hôn lễ đã ấn định cho con và Tuấn. Con muốn đứa bé sớm chính thức có cha.
- Cha hứa. Con tốt bụng quá! - Cha Tuấn xúc động trước sự lo lắng của Vy dành cho Thúy. - Chi khổ vậy con!
- Con không tốt như mọi người tưởng đâu. - Vy cười cay đắng, quay sang nhìn cha, hỏi. - Con tự ý quyết định như vậy, cha có giận con không?
- Chỉ cần con thấy thanh thản là cha an lòng rồi.
Hai cha con nhìn nhau cùng mỉm cười. Vy nói:
- Xin lỗi cha và hai bác có thể ra ngoài nhà sau uống nước một lát không? Con muốn nói chuyện riêng với Tuấn và Thúy.
Ba người già đi ra đóng cửa phòng khách lại. Vy ngồi xuống ghế đối diện với Tuấn và Thúy. Tuấn nhìn Vy hồi lâu, rồi hỏi:
- Em muốn nói gi?
- Hai người không ngờ là em chấp nhận chuyện của hai người phải không? Cả anh và Thúy đề áy náy không yên?
- Phải, lòng dạ anh không thể nào yên được, quyết định này không giống với cá tính của em.
- Đến bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu được em sao? - Vy chua chát. - Đúng, em là người háo thắng, không bao giờ để ai cướp đi cái gì mà em yêu thích một cách dễ dàng. Nhưng em lại không bao giờ cưỡng đoạt cái gì thuộc về người khác. Điều em ghét nhất là sống giả dối với bản thân. Em biết anh không hối hận việc đã làm, dù rất đau lòng khi nhìn em khốn khổ như vậy.
- Anh xin lỗi! Anh không thể sống suốt đời trong ảo ảnh của tình yêu. Anh không muốn lừa dối em, càng không thể tự lừa dối mình. Anh đã đối xử không công bằng với em. Suốt đời này anh không thể quên được những gì đã gây cho em. Em chửi mắng anh đi! Đánh đập anh cũng được, chỉ cần em vơi bớt oán hận trong lòng.
- Em không còn oán hận anh nữa. - Vy nhếch cười. - Em chỉ buồn cho mình thôi. Nhưng anh đừng lo, buồn rồi cũng sẽ hết thôi. Em hiểu mẫu người đàn ông như anh cần phải có một người đàn bà dịu dàng, mềm mỏng để anh che chở chăm sóc, yêu thương suốt đời. Còn em thì không phải mẫu người đó. Em không thể biến mình thành người khác dù là vì anh hay vì tình yêu em đã tôn thờ. Và anh không cam chịu thay đổi bản thân mình vì em phải không?
- Phải. - Tuấn gật đầu thừa nhận. - Càng yêu em anh càng sợ một ngày nào đó anh sẽ không còn là anh nữa.
- Tiếc rằng em nhận ra điều này quá muộn màng.
Vy thở dài hối tiếc. Thúy nhìn Vy ân hận, nói:
- Mọi việc cũng tại em! Em biết là chị và anh Tuấn yêu nhau mà em vẫn không kiềm chế được tình cảm của em. Dù em yêu Tuấn chân thành, dù anh Tuấn tự nguyện yêu em, em vẫn là người phá hoại hôn nhân của chị, cướp đoạt người yêu của chị. Em không thể nào tha thứ cho mình được.
- Em đừng có như vậy! - Vy nhẹ nhàng nói. - Em không cần tự trách mình, mọi việc đều do chị quyết định. Bây giờ dù em có làm gì đi nữa cũng không cứu vãn được tình yêu giữa chị và Tuấn. Chỉ cần em mang lại hạnh phúc cho Tuấn là chị vui lòng rồi.
- Em sẽ cố gắng giữ gìn những gì mình đang hưởng.
Vy mỉm cười với Thúy, một nụ cười bao dung của một người chị dành cho đứa em dại khờ. Vy quay sang nhìn Tuấn:
- Cả anh cũng vậy, đừng lo buồn những chuyện đã qua. Bây giờ em đã hiểu được anh đang cần gì. Anh cần một người vợ đúng nghĩa, một người đàn bà biết mang lại cho anh sự êm dịu và an lành trong cuộc sống. Điều đó em không có và cũng không thể cho anh. Em là người quá cứng cỏi, ngang ngạnh. Một người đàn ông cá tính mạnh như anh không thể chung sống suốt đời với một người phụ nữ quá nhiều nam tính. Em không muốn hủy diệt anh. Khi anh không còn là anh nữa, chắc chắn em sẽ chán anh.