Tống Y

Chương 156: Rút củi dưới đáy nồi

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy rất nhiều người đang đi tới, dẫn đầu là quản gia của Chiêm phủ, phía sau đương nhiên là lại bộ khảo công tư Chiêm Đề, lão phụ ở bên cạnh là mẫu thân của Chiêm Đề, nữ tử trẻ tuổi đang đỡ bà chính là thê tử Bàng Vũ Cầm của Đỗ Văn Hạo, đi sau họ là mấy tùy tòng.

Chức quan của Chiêm Đề tuy không lớn, nhưng lại có thực quyền, mà Cao tướng quân là chủ quân hậu cần của quân Tây chinh, giao du rộng rãi, tự nhiên cũng nhận ra nhân vật nắm thực quyền này. Chức quan của hắn tuy lớn hơn Chiêm Đề, nhưng Tống triều trọng văn khi võ, địa vị của võ tướng khá thấp cho nên hắn vẫn rất khách khí chắp tay chào hỏi: "Chiêm đại nhân, ngài tới rồi à?"

"Cao tướng quân!" Chiêm Đề cũng chắp tay nói: "Ta tới là tìm Đỗ đại phu để cảm tạ ơn cứu mẹ! "

Bàng Vũ Cầm để Bàng mẫu cho nha hoàn đỡ, tự mình bước tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Phu quân, ta mời lão phu nhân bọn họ tới rồi!" Rồi quay người nói với Chiêm mẫu: "Nãi nãi, vị này chính là tướng công nhà ta!"

Chiêm mẫu vội vàng bước tới, run rẩy vái một lễ: "Lão thân bái tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lão phu nhân khách khí rồi, trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc mà!"

Chiêm mẫu nghe ra giọng nói của Đỗ Văn Hạo, vui mừng gật đầu liên tục, quay đầu nói với Chiêm Đề: "Không sai, vị này chính là dị nhân thần y đã cứu mạng ta!"

Chiêm Đề vội tiến lên trước, hành một lễ thật sâu: "Chiêm Đề bái tạ ơn cứu mẹ của Đỗ tiên sinh! Vốn cho rằng Đỗ tiên sinh đã qua đời, thì ra chỉ là lời đồn, thật là đáng mừng đáng mừng!"

"Ha ha!" Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Cao tướng quân nói: "Ta ẩn cư ở kinh thành cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại ta không muốn ẩn cư nữa, sau này còn có nhiều chuyện phải phiền tới Chiêm đại nhân rồi”.

Chiêm Đề gật đầu liên tục: "Không dám không dám, phàm là lệnh của tiên sinh thì ta sẽ tận sức mà làm theo. Đúng rồi, nhạc trượng Bàng Cảnh Huy Bàng đại nhân của Đỗ tiên sinh và Đổng Đạt huyện Trang tri huyện trong công cuộc phòng ngừa lệ dịch có công rất lớn. Lại bộ hôm trước đã hạ lệnh điều hai người tới kinh thành làm quan. Bàng đại nhân được bổ nhiệm làm Thôi quan của phủ Khai Phong, Trang tri huyện thì làm Thiếu doãn của phủ Khai Phong."

Thôi quan và Thiếu doãn của phủ Khai Phong đều là hàm lục phẩm, mà huyện úy và tri huyện ở Bắc Tống chỉ là bát phẩm. Như vậy là được tăng liền mấy cấp.

Đỗ Văn Hạo nhìn Bàng Vũ Cầm. Bàng Vũ Cầm sau khi đi đón đám người Chiêm Đề, hiển nhiên đã biết tin tức này, mặt đầy hưng phấn vì phu quân đã quyết định không ẩn cư nữa, như vậy cũng có nghĩa là có thể gặp phụ mẫu và nãi nãi rồi.

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Tại hạ thay nhạc phụ cảm tạ Chiêm đại nhân đã đề bạt!"

"Đó là chuyện nên làm mà, tiên sinh khách khí rồi!"

Cao tướng quân mặt đầy sầu khổ, thầm nghĩ Đỗ Văn Hạo ngay cả Lệ bộ khảo công tư lang trung Chiêm Đề cũng lôi kéo quan hệ, hơn nữa nhìn là biết vị Chiêm đại nhân này cảm kích Đỗ Văn Hạo rơi nước mắt. Hiện tại Đỗ Văn Hạo có thuẫn bài hai mặt hộ thân, hắn không biết chuyện này nên giải quyết thế nào, quay về phải ăn nói ra sao.

Đỗ Văn Hạo nhìn Cao tướng quân, cười cười lấy từ trong túi ra một tờ giấy, phất phất nói: "Tướng quân, đây là công thức của dược thủy tiêu độc phòng trị lệ dịch và những tài liệu để làm mặt nạ phòng độc. Ta suy đi nghĩ lại rồi, cảm thấy trách nhiệm một mình bảo quản công thức này quá trọng đại, cho nên, ta quyết định bán cho triều đình, ta cũng không muốn ra giá trên trời, mười vạn lượng bạc nhé, không biết tướng quân có hứng thú không?"

Mười vạn lượng bạc giá trị bằng một trăm triệu nhân dân tệ! Nghê chưởng quỹ và khách khứa đứng ngoài xem đều tặc lưỡi không thôi, thấp giọng nghị luận, tờ giấy này mà bán đến mười vạn lượng bạc trắng, công thức trong đó hẳn là cực kỳ trân quý.

Cao tướng quân thì vui mừng quá đỗi. Lúc trước Đỗ Văn Hạo khăng khăng không chịu bán công thức, hiện tại lại chủ động đề xuất muốn bán, đây là điều hắn hi vọng nhất. Đỗ Văn Hạo đã để lộ thân phận, Tiền Bất Thu và Chiêm Đề tuyệt đối sẽ không đồng ý cho quân phương bọn họ sử dụng Đỗ Văn Hạo làm mồi câu để dẫn dụ gian tế của Tây Hạ và Đại Liêu, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giúp Đỗ Văn Hạo. Kế hoạch mượn cơ hội này để diệt trừ mạng lưới gian tế của Tây Hạ và Đại Liêu đã tan vỡ. Chính vào lúc hắn đang nghĩ phải làm thế nào mới tốt thì không ngờ Đỗ Văn Hạo lại chủ động đề xuất bán công thức làm dược thủy tiêu độc cho quân phương. Có kết quả này, tuy không thể dụ gian tế được nữa, nhưng ít nhất cũng coi như là có thu hoạch.

Còn về giá tiền, mười vạn lượng quả thực không phải là một số tiền nhỏ nhưng bọn họ vẫn nguyện ý chi số tiền này. Cao tướng quân chính là binh bộ chủ quản hậu cần tài chính, tự mình có thể đưa ra quyết định mua hay không, lập tức vỗ tay nói: "Được, quyết định thế đi, sáng ngày mai sẽ giao tiền!"

"Được! Công thức hiện tại đưa cho ngài!" Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đưa công thức ra.

Cao tướng quân ngây người: "Đưa luôn cho ta ư? Ta không thể có chỗ tiền đó ngay bây giờ được. Đợi ngày mai mở ngân khố ra mới lấy được, tiên sinh yên tâm đối với ta ư?"

"Ha ha, đối với Cao tướng quân thì có gì mà không yên tâm chứ? Hơn nữa, có nhiều người như vậy thấy ta giao công thức cho tướng quân, tướng quân còn có thể quỵt ta được sao? Ha ha!"

Cao tướng quân cười nói: "Được! Tiên sinh đúng là người thẳng thắn, sảng khoái!" Hắn đưa tay cầm lấy công thức rồi xem lại cẩn thận, sau đó thì đút vào trong ngực.

Cao tướng quân dẫn người rời đi. Chiêm Đề và Chiêm mẫu sau khi cảm ơn rối rít cũng cáo từ. Đổng bộ khoái thì không những cảm kích rơi nước mắt, còn cao hứng vì phá được một vụ án trọng đại như thế này. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo nói là tặng hết công lao cho họ nên tự nhiên thấy rất vui mừng, sau khi cảm ơn thì áp giải lão phụ đó đi.

Đỗ Văn Hạo cáo từ Nghê chưởng quỹ, chủ nhân của trạch viện rồi dẫn chúng nữ, đồ đệ Tiền Bất Thu và đồ tôn Diêm Diệu Thủ về Phù Vân đường. Hô Duyên Trung, Tân Cửu nương cùng các hộ vệ vẫn theo Đỗ Văn Hạo về đó, bố trí phòng ngự.

Đỗ Văn Hạo gọi sư đồ Tiền Bất Thu, Lâm Thanh Đại, Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử tới phòng khách nói chuyện. Sau khi kể lại những gì đã trải qua, mọi người mới biết nguyên nhân vì sao bọn họ phải ẩn cư ở kinh thành.

Tuyết Phi Nhi nói: "Ca ca, huynh hiện tại đã bại lộ thân phận, không sợ người Tây Hạ và người Đại Liêu tới bắt huynh ư?"

"Chính là bởi vì sợ, cho nên ta mới để lộ thân phận và đưa công thức ra!"

"Vì sao vậy?" Tuyết Phi Nhi trợn tròn mắt hỏi.

Tiền Bất Thu vuốt râu, cười nói: "Chiêu này của sư phụ gọi là rút củi dưới đáy nồi. Cái đó gọi là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Sư phụ có công thức này chẳng khác nào có khối Hòa Thị Bích giá trị liên thành, ai ai cũng thèm muốn, chỉ có thể trốn tránh được không lâu. Nhưng một khi giao khối ngọc này ra, ma trảo của những người thèm muốn ngọc này tự nhiên sẽ chuyển tới chủ nhân mới của khối ngọc..."

Tuyết Phi Nhi vỗ tay cười nói: "Ta hiểu rồi, Đỗ đại ca chọn chỗ đông người như tiệc cưới của nhà Nghê chưởng quỹ, nhân cơ hội dẫn bộ khoái tới bắt hung phạm, tự để lộ thân phận của mình, lại ở ngay trước mặt mọi người đưa công thức cho Cao tướng quân, còn gọi các người và Chiêm đại nhân tới làm chứng là vì muốn truyền tin tức này ra ngoài, để mọi người đều biết Hòa Thị Bích đã được bán cho Cao tướng quân rồi. Như vậy, gian tế Tây Hạ và Đại Liêu sẽ không chú ý tới ca ca của ta nữa, sự nguy hiểm đối với ca ca cũng giảm đi nhiều. Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi!"

Bàng Vũ Cầm thì vẫn lo lắng nói: "Tuy nói vậy, nhưng dẫu sao phu quân cũng biết phương thức ấy, gian tế của Tây Hạ và Đại Liêu vẫn có thể động thủ đối với phu quân mà."

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Điều này không sai, có điều, ta dám khẳng định, công thức này cũng không dùng được bao lâu đâu, người Tây Hạ và Đại Liêu sẽ biết thôi."

"Sao?"

"Chuyện ẩn cư ở kinh thành, người biết chắc là rất ít, từ việc người Tây Hạ xác định ta giả chết nhanh như vậy, còn biết chuẩn xác vị trí của ta tại kinh thành có thể thấy, trong triều đình khẳng định có người của Tây Hạ hoặc là của Đại Liêu, hoặc nói không chừng có người bị chúng mua chuộc. Tin tức quan trọng như thế này rất nhanh sẽ bị tiết lộ ra ngoài cho nên Cao tướng quân bọn họ cầm công thức đi cũng tuyệt đối không giữ được bí mật được lâu đâu. Kỳ thật, đây chính là kết quả mà ta đã dự liệu khi đi bước này. Nói thật, nó cũng là kết quả mà trong lòng ta hi vọng!"

Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo, nhất thời không hiểu câu cuối cùng của hắn là có ý gì.

Tiền Bất Thu vuốt râu mỉm cười: "Sư phụ nói không sai, chỉ khi người Tây Hạ và Đại Liêu đều biết công thức này, sư phụ mới có thể triệt để thoát khỏi nguy hiểm".

Chúng nữ chợt như bừng tỉnh. Không sai, mọi người đều hiểu rồi, khi đã không còn là bí mật, đương nhiên sẽ không cần thiết phải tranh đoạt nữa, Đỗ Văn Hạo tự nhiên cũng được an toàn. Mà đoạn thời gian này, triều đình sẽ không buông lỏng việc bảo hộ Đỗ Văn Hạo cho nên hắn cũng không còn phải lo nhiều nữa. Kỳ thật, chỉ cần chuyện Đỗ Văn Hạo đem công thức bán cho triều đình được truyền ra, Đỗ Văn Hạo lập tức sẽ an toàn, bởi vì chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, Tây Hạ hoặc Đại Liêu đều sẽ không lựa chọn sử dụng vũ lực để mạo hiểm đi tranh đoạt.

Tiền Bất Thu nói: "Cho dù như vậy, chúng ta vẫn không thể lơ là thiếu cảnh giác. Sư phụ, trước khi chưa xác định được Tây Hạ và Đại Liêu đã có được công thức này, người hay là theo ta tiến cung sống ở Thái y viện đi, nơi đó an toàn hơn nhiều so với bên ngoài."

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không! Ta đã nói rồi, ta không muốn vào hoàng cung, ở bên ngoài vẫn tự do tự tại hơn. Không cần phải lo lắng, ta tin rằng sáng sớm ngày mai, một nửa phủ Khai Phong sẽ biết chuyện ta bán một công thức cho triều đình với giá mười vạn lượng, gian tế của Tây Hạ và Đại Liêu lập tức sẽ biết. Cho nên, ta hiện tại vẫn an toàn, hơn nữa còn có nhiều hộ vệ như vậy, quan trọng nhất là có Thanh Đại tỷ bảo vệ ta rồi. Một mình tỷ ấy có thể chống được thiên quân vạn mã!"

Lâm Thanh Đại bật cười khúc khích: "Nhiều như vậy ngươi không sợ ta mệt chết à?"

Mọi người cười rộ.

Lúc này, cửa phòng khách đang đóng kín đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt rồi được mở ra, một cái đầu nhỏ đầy lông lá thò vào, trên trán có một chữ "Vương" rực rỡ uy mãnh, đôi mắt tròn xoe đen bóng, chính là một con hổ nhỏ.

Tiền Bất Thu và Diêu Diệu Thủ đều giật nảy mình, may mà con hổ con này quả thực rất nhỏ, chỉ to bằng một con chó nhơ nhỡ.

Hổ con nhìn trái nhìn phải, rồi vù một cái chạy tới cạnh chân Anh Tử.

"Tiểu Khả, mày sao lại chạy tới đây?" Anh Tử cúi người xuống, vô cùng thân thiết bế hổ con vào lòng.

Chú hổ con này chính là con hổ tên là "Tiểu Khả" mà Đỗ Văn Hạo nuôi.

Diêm Diệu Thủ nói: "Sư tổ, đây là hổ con mà người nuôi à?"

"Ừ, lần trước lên núi hái thuốc, phát hiện có một con hổ cái bị kẹp chết, chỉ còn lại chú hổ con này đang thở thoi thóp, ta liền bế về, khi nào nó lớn một chút sẽ đưa lại lên núi".

Tiền Bất Thu gật đầu nói: "Dưỡng hổ vi hoạn, đợi lớn một chút rồi thả về núi là tốt nhất".

Chú hổ con dường như hiểu lời bọn họ nói, ra sức dụi cái đầu đầy lông vào lòng Anh Tử, bộ dạng rất sợ hãi.