Tống Y

Chương 155: Quyết định trọng đại

Cấm quân giảm bớt đơn đặt hàng, điều này khiến Đỗ Văn Hạo bắt đầu cảm thấy bất an, có một loại dự cảm bất hảo. Càng khiến hắn bất an hơn chính là hắn rõ ràng cảm thấy người giám thị ở cạnh mình càng lúc càng nghiêm mật, hơn nữa nhân thủ rõ ràng cũng tăng thêm nhiều, ngay cả kiêu kị doanh ở phía sau cũng dồn dập điều động, tất cả những điều này đều được báo trước, người Tây Hạ rất có khả năng đã xác định được nơi ở của mình và chuẩn bị động thủ.

Đỗ Văn Hạo cảm thấy mình giống như một con cừu non giữa hai bầy chiến mã, một khi hai bầy chiến mã lao vào nhau, mình tùy lúc đều có thể bị giẫm nát. Sau khi giá trị lợi dụng của mình giảm đi nhiều, thì cũng chẳng cần thiết phải bảo toàn cho cái mồi câu như mình nữa, điều này rõ ràng không còn là trọng yếu. Mình một khi bị gian tế Tây Hạ khống chế, quân Tống để bảo vệ sự an toàn của phối phương, hoàn toàn có khả năng sẽ giết mình!

Chính vào lúc này, quân Tống tây chinh Tây Hạ đã chiến bại, tin tức thiệt hại hai mươi vạn quân đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành, nhưng chi tiết thì lại đủ các kiểu. Mà vào lúc này, Cao tướng quân đăng môn báo phỏng, lần bái phỏng này, cuối cùng đã khiến Đỗ Văn Hạo đưa ra một quyết định trọng đại.

Tối ngày hôm đó, Cao tướng quân đột nhiên tới thăm, bảo là từ tiền tuyến Tây Hạ quay về kinh thành, thuận tiện ghé thăm Đỗ Văn Hạo.

Hai người sau khi hàn huyên một hồi, nói tới chuyện chiến đấu với Tây Hạ. Đỗ Văn Hạo hỏi: "Nghe nói quân ta ở Tây Hạ đã gặp thất bại, đúng không?"

"Đúng vậy!" Cao tướng quân vẻ mặt có chút chán nản, lắc đầu nói: "Lệ dịch mà chúng ta dùng để tác chiến không hoàn toàn đạt được kể quả như mong đợi, tuy lúc bắt đầu thế như chẻ tre, nhưng về sau, đại quân Tây Hạ trở nên giảo hoạt, né tránh chúng ta, không cùng chúng ta đối trận, chỉ phái những nhóm bộ đội nhỏ quấy nhiễu hậu quân lương thảo của ta. Những nơi quân ta công tới, người Tây Hạ chủ động buông bỏ thành trì, còn lấy đi hết lương thảo trong thành, đầu độc nguồn nước. Cái chúng ta chiếm được toàn là thành trống, quân ta tiến thẳng tới kinh thành, quân đội Tây Hạ mới lộ diện, toàn lực cố thủ Hưng Khánh, tấn công mãi vẫn không hạ được."

"Chúng ta không phải là có vũ khí lệ dịch sao? Vẫn không công hạ được Hưng Khánh ư?"

"Đúng vậy, về sau gian tế của chúng ta mật báo mới biết quân Tây Hạ khi chiến đấu ở sông Minh Sa đã tập trung binh lực dần dần tiêu diệt hai ngàn quân tiên phong của chúng ta, đem quần áo cách ly và mặt nạ phòng độc tước đoạt được toàn bộ chuyển về kinh thành Hưng Khánh để dùng phòng ngự, hơn nữa, trong lúc phòng ngự ở Hưng Khánh, bọn chúng còn tổng kết biện pháp đối phó với vũ khí lệ dịch của chúng ta, cho nên trì hoãn chưa thể đánh chiếm."

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, dùng thi thể của những bệnh nhân đã chết vì lệ dịch ném vào trong thành, nói một cách nghiêm túc thì vẫn chưa được coi là vũ khí vi trùng, phương pháp để đối phó với phương thức tiến công bằng vi khuẩn nguyên thủy này rất dễ nghĩ ra, cho nên cũng không hỏi người Tây Hạ dùng biện pháp gì.

Cao tướng quân nói: "Chúng ta về sau mới biết, phương châm mà người Tây Hạ lập ra chính là dụ địch thâm nhập, quyết một trận tử chiến trong thành Hưng Khánh. Bọn họ thực hiện giới nghiêm toàn thành, đem hai ngàn bộ quần áo cách ly và mặt nạ phòng độc trang bị cho hai ngàn binh sĩ, chuyên môn phụ tránh thu thập những thi thể của bệnh nhân nhiễm dịch được ném vào thành rồi hỏa táng, và tàn nhẫn giết chết rồi hỏa thiêu những người bị nhiễm bệnh ở trong thành. Cho nên, dù chúng ta ném một lượng lớn thi thể nhiễm bệnh vào thành, trong thành thủy chung vẫn không bạo phát lệ dịch trên quy mô lớn."

Đỗ Văn Hạo trong lòng sầu não. Tây Hạ sử dụng chiêu tráng sĩ chặt tay này tuy quá thảm liệt, nhưng lại khá hữu hiệu, cũng là thủ đoạn thường dùng để ngăn cản lệ dịch lan rộng ở thời cổ đại. Người Tây Hạ ngay cả chiêu này cũng dùng, khẳng định là đã chuẩn bị một trận chiến đập nồi dìm thuyền rồi. Không khỏi lo lắng nói: "Đã như vậy, chắc là nên thu binh rồi."

"Đúng vậy! Nhưng giữa Từ tướng quân và Chủng tướng quân có xích mích, lại thêm đều muốn tranh công. Cho nên không lui binh, vẫn tiếp tục tấn công Hưng Khánh. Do đại quân của ta đánh thẳng một mạch, hậu cần bổ cấp không kịp. Người Tây Hạ lại tập trung lực lượng quấy rối lương thảo của ta. Sau đó đại quân cảm tử của Tây Hạ đến, tứ diện giáp kích, quân ta thổn thất thảm trọng, đặc biệt là bộ phận của Từ tướng quân, trên đường rút về còn bị vây khốn bốn mặt ở thành Vĩnh Nhạc. Quân Tây Hạ cắt đứt nguồn nước, do nguồn nước trong thành đều đã bị người Tây Hạ đầu độc, thiếu nước thiếu lương, trong quân bất ngờ làm phản mở thành đầu hàng. Sau đó người Tây Hạ đánh vào thành Vĩnh Nhạc, Từ tướng quân tử chiến, hai vạn tướng sĩ vì nước quên mình!

Trong lịch sử, trận chiến Vĩnh Nhạc thành trở thành bước ngoặt của cuộc chiến tranh Tống Hạ. Sau trận chiến này, Tống triều nguyên khí đại thương, không còn sức để tiến công Tây Hạ trên quy mô lớn nữa. Quốc thế dần dần yếu đi, về sau để lại mầm họa là Liêu Kim diệt Tống.

Đỗ Văn Hạo trong lòng buồn bã, vũ khí lệ dịch giúp cho quân Tống công nhập Tây Hạ thế như chẻ tre, không ngờ cô quân thâm nhập, ngược lại bị bao vây, cuối cùng thì tổn thất một nửa. Vũ khí lệ dịch này rốt cuộc là có công hay có tội đây? Xem ra, đúng như người ta đã nói, nhân tố quyết định chiến tranh thắng lợi không phải là vũ khí mà là con người!

Hai người trầm mặc một hồi lâu, Cao tướng quân lúc này mới nói: "Trước mắt, quân ta tạm thời không còn sức để tây chinh, trang bị và dược thủy của ngài hiện tại đã đủ dùng rồi. Cho nên, binh bộ quyết định giảm bớt đặt hàng trang bị và tiêu độc dược thủy. Một khi quân ta tích đủ lược lượng để khai chiến một lần nữa, triều đình sẽ lại đặt hàng thêm."

Đỗ Văn Hạo đối với chuyện này đã mất đi hứng thú, hỏi: "Lần này sử dụng vũ khí lệ dịch để tây chinh, Tây Hạ có bị lưu truyền lệ dịch không?"

"Tây chinh lần này, chúng ta để lại một lượng lớn thi thể của người bệnh chết ở nhiều thành trì Tây Hạ, tạo thành lưu hành lệ dịch trên diện tích lớn ở Tây Hạ, người bệnh chết vô số kể, Tây Hạ quốc lực đã tổn thất lớn. Hôm trước, Chủng tướng quân lại hạ lệnh phái ra một số nhóm bố đội, mang theo thi thể của người bệnh thả vào các nơi ở Tây Hạ, tăng thêm một bước lưu hành lệ dịch."

Đỗ Văn Hạo trong lòng trầm xuống, lời nói cũng có chút lạnh lùng: "Tướng quân, lúc trước khi làm thiết bị phòng độc, ước nguyện ban đầu là tránh để các bách tính vô tội mắc vạ, sao hiện tại lại đi làm hại bách tính! Như vậy thật sự là quá vô nhân đạo?"

Cao tướng quân cười nhạt: "Hai quân giao chiến không cách gì không dùng, nhân từ đối với quân địch là tàn nhẫn với chính bản thân mình! Nói thật với tiên sinh, người Tây Hạ không thiện lương với tiên sinh đâu, bọn chúng đang trù hoạch muốn bắt giữ tiên sinh đó!"

Cái này đã chẳng phải là tin tức mới mẻ gì nữa rồi, Đỗ Văn Hạo trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nói: "Các ngươi không phải đã phái rất nhiều hộ vệ mai phục xung quanh chỗ ở của ta sao, coi ta là mồi câu, đợi bắt gian tế của Tây Hạ?"

Cao tướng quân nói: "Không sai, chỉ có điều, lần này không chỉ là Tây Hạ, gian tế của Đại Liêu cũng gia nhập rồi!"

Đỗ Văn Hạo kinh hãi: "Đại Liêu? Bọn họ cũng muốn động thủ với ta ư?"

"Đúng! Chúng ta đối chiến với Tây Hạ, trong giai đoạn chiến đấu ban đầu, sử dụng vũ khí lệ dịch đánh đâu thắng đó. Nếu không phải là giữa hai vị tướng quân có xích mích, lại thêm Từ tướng quân này không thạo binh pháp, cuối cùng dẫn tới chiến bại, đại quân của ta đã diệt được Tây Hạ rồi! Loại chiến tích này Đại Liêu và Tây Hạ thấy mà đỏ cả mắt, đều rất e sợ quân ta lại súc tích lực lượng rồi tiến công một lần nữa. Cho nên, căn cứ vào tuyến báo mà quân ta tiềm phục ở Tây Hạ và Đại Liêu, Tây Hạ và Đại Liêu đều đã có kế hoạch bắt giữ tiên sinh. E rằng mấy ngày tới sẽ động thủ đó!"

"Vậy các ngươi chuẩn bị bảo vệ ta như thế nào?"

"Tiên sinh yên tâm, chúng ta đã có kế sách tốt rồi. Lần này ta tới đây chính là muốn thương nghị chuyện này với tiên sinh, tiên sinh sau này lúc trị bệnh nhất định phải đề cao cảnh giác, chỉ cần phát hiện có gì không đúng, lập tức tránh vào hậu đường, người của chúng ta sẽ tùy thời bảo hộ sự an toàn của tiên sinh."

Đỗ Văn Hạo cười rất miễn cưỡng: "Gian tế của địch nhân hỗn tạp trong bệnh nhân, ta có cảnh giác gấp trăm lần cũng không thể thể nhìn rõ mọi việc. Nếu không, ta hay là đóng cửa ngừng kinh doanh, chuyển tới nơi khác để trốn tránh. Hoặc là ta đi tìm đồ đệ Tiền Bất Thu, bảo hắn giúp ta tiến cung để ẩn tàng, cách này an toàn hơn."

Cao tướng quân lắc đầu: "Thế không được, tiên sinh hiện tại tuyệt không thể gặp lệnh cao túc."

"Sao?"

"Cổ Vượng Long chắc đã nói với tiên sinh rồi, chúng ta chính là muốn lợi dụng cơ hội này, nhất cử phá hỏng tổ chức gian tế của Đại Liêu và Tây Hạ, nếu đi trốn, thì không có biện pháp thực hiện mục đích này, càng không thể gặp mặt với Tiền đại nhân, nếu không để tin tức lộ ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch của chúng ta."

Đỗ Văn Hạo rất buồn bực, nói đi nói lại, đều muốn để mình là mồi câu! Hơn nữa, bọn họ cấm mình gặp mặt Tiền Bất Thu, e rằng dụng ý không chỉ là mục đích này, mà là lo lắng nếu kế hoạch thất bại, mình bị giết, bọn họ sẽ giấu được chuyện này, để tránh tương lai Tiền Bất Thu tìm họ làm phiền. Hơn nữa, tin tức công khai là mình sớm đã chết trong bạo loạn ở huyện thành rồi. Bọn họ thà chết cũng không nhận, người khác cũng không có biện pháp tra ra chuyện này.

Nghĩ đến đấy, Đỗ Văn Hạo chán nản chẳng muốn nói gì nữa. Cao tướng quân biết Đỗ Văn Hạo tâm tình không tốt, người làm mồi câu, tâm tình tốt mới là lạ, liền cáo từ rời đi.

Mấy ngày sau, Đỗ Văn Hạo luôn buồn phiền không vui, mắt thấy cảnh giới xung quanh càng lúc càng nghiêm ngặt, biết rằng nguy hiểm càng lúc càng tới gần. Sau mấy đêm liên tục trằn trọc, hắn đã đưa ra một quyết định quan trọng, đó là không làm theo kế hoạch đã đưa ra này nữa.

Hôm nay, hộ vệ bố trí canh chừng ở cửa hàng thọ y tới báo Triệu chưởng quỹ của cửa hàng đã rời khỏi, lặng lẽ tiềm nhập vào trạch viện của Nghê chưởng quỹ của Sơn Hải dược tài thương hành. Đỗ Văn Hạo lập tức ý thức được lão phụ này có thể sẽ tiếp tục hạ thủ, quyết định lập tức khởi động kế hoạch.

Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại gọi đám người Đổng bộ khoái đến, lại sai Tuyết Phi Nhi đi gọi Tiền Bất Thu. Ngoài ra, Bàng Vũ Cầm đã đem chuyện mẫu thân của Chiêm Đề, lễ bộ khảo công tư lang trung đáp ứng giúp điều động Bàng huyện úy tới kinh thành làm quan. Cho nên, Đỗ Văn Hạo phái Bàng Vũ Cầm đi liên lạc với Chiêm mẫu, bảo nàng ta dắt Chiêm Đề tới trạch viện của Nghê chưởng quỹ.

Khi Đỗ Văn Hạo dẫn bọn Đổng bộ khoái rời khỏi tiệm thuốc, không cho phép Hô Duyên Trung và Tân Cửu nương đi theo, lại bảo Cổ quản gia chuyển lời tới Cao tướng quân, nói mình không bằng lòng nghe hắn sắp xếp nữa, muốn dùng thân phận trước kia để sinh sống.

Sau khi sắp xếp xong, Đỗ Văn Hạo dưới sự hộ tống của Lâm Thanh Đại, dẫn đám người Đổng bộ khoái tiềm nhập Nghê trạch, bắt sống hung thủ là Triệu chưởng quỹ, Tiền Bất Thu cũng xuất hiện kịp thời, thu hoạch ngoài ý muốn là lão phụ này không ngờ lúc trước đã bắt được một hộ vệ rồi tra ra thân phận thực sự của mình, giúp mình tiết lộ thân phận, tránh khỏi một phen phí lời.

Nghe Đỗ Văn Hạo nói không bằng lòng làm mồi câu, muốn tự nắm giữ mệnh vận của mình, Cao tướng quân sắc mặt âm trầm. Có điều, thân phận đã bại lộ, trong trường có nhiều người nghe thấy, muốn che giấu tiếp cũng không có khả năng.

Cao tướng quân trong lòng như phát hỏa, nhưng đồ đệ của Đỗ Văn Hạo là Thái y thừa đã cứu mạng Cửu hoàng tử, có được sự tín nhiệm của Cửu hoàng tử mà Cửu hoàng tử hiện tại còn là thái tử, hoàng thượng tương lai. Lại thêm hoàng đế cũng rất tín nhiệm Tiền Bất Thu, hiện tại sư đồ người ta nhận nhau, mình không có gan làm ra chuyện gì bắt ép Đỗ Văn Hạo nữa. Có thế nào thì cái đầu của mình vẫn là quan trọng nhất.

Vào lúc Cao tướng quân không biết phải làm thế nào mới tốt thì nghe thấy ngoài cửa có nhiều người đến, người đi đầu lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi Đỗ tiên sinh có đây không?"