Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 232: Tôi đánh cô, tôi tình nguyện

Nhu Nhu cùng Huyên Huyên hoàn toàn kinh ngạc, thế giới của người có tiền, quả nhiên tiền đều là giấy!
lúc này An Chỉ Manh mới biết, ngày hôm qua anh nói cùng cô học là bé!
Không trách hôm nay không để cho hộ vệ đi theo, anh đều đồng ý.


Kha Trạch Vũ trực tiếp cười híp mắt nhìn hai người, mặt con nít đẹp trai, mang ý cười ngọt ngào, bất kỳ người nào đều không cách nào ngăn cản lực sát thương.


"Các chị tốt, em tên Kha Trạch Vũ! Sau này, các chị gọi em Trạch Vũ! Các chị là bạn tốt của mợ đi! Sau này sẽ là bạn tốt của em! Có cái gì không giải quyết được, trực tiếp tới tìm em, em không chối từ.!”
"Phốc..." Ba người đồng thời cười.


Nhìn một đứa nhỏ, nói ra lời đàn ông như vậy, quá trái ngược...
mặt Kha Trạch Vũ ủy khuất nhìn mấy người, buồn buồn không vui đi chỗ ghi danh trường học.
"Đó không phải là tiện nhân An Chỉ Manh sao!"
"Cô còn dám tới trường học."
"Tiện nhân chính là da mặt dầy, không biết xấu hổ!"


Ba người mới vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy trước mắt một trận gió thổi qua.
"Ba, ba, ba..."
Kha Trạch Vũ đứng ở trước mặt mấy người, vỗ tay nhỏ bé.
Thân cao mét tư, chỉ có thể miễn cưỡng ngước đầu nhìn các cô."Sau này còn nói xấu mợ của tôi, tôi đánh tàn phế miệng các người”


"Cậu là ai! Dựa vào cái gì đánh chúng tôi." Có thể đi vào trường học này, ai không phải thiên chi kiêu tử.(ý nói gia đình có điều kiện)
"Tôi muốn đánh các người, tôi tình nguyện! Không phục! Không phục, tới đánh tôi!" Khiêu khích nhìn mấy người.


"Cậu có biết ba tôi là ai hay không! Cậu có tin hay không, tôi để cho ba tôi khiến cho nhà cậu phá sản! Để cho cậu lưu lạc đầu đường!"
Cậu đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp coi thường chó sủa phía sau.


Cười híp mắt vỗ tay, lần nữa đi trở về bên cạnh An Chỉ Manh, kéo cánh tay cô."Mợ! Chúng ta đi ghi danh đi! Nơi này một chút cũng không dễ chơi. Mợ phải nhanh chóng tốt nghiệp, cháu còn muốn đi tiểu học! Người nơi này thật là khủng khϊế͙p͙, còn không khả ái bằng học sinh tiểu học."


Mấy người đi tới chỗ ghi danh, An Chỉ Manh trực tiếp coi thường những người nhàn rỗi.
Kha Trạch Vũ nhưng không nhịn được, luôn luôn đi lên đá người ta, đánh người.
Các cô kéo cũng kéo không dừng được.
Lần này, mấy người hoàn toàn thành đối tượng nữ sinh toàn trường công kích.


An Chỉ Manh thuận lợi làm thủ tục nhập học, mấy người chờ ở một bên.
Kha Trạch Vũ trực tiếp đi trước mặt thầy giáo."Thầy, em có thể nhập học sao?"
cặp mắt thầy sáng lên nhìn bé trai trước mắt, dung nhan kia được trời ưu đãi tuấn mỹ yêu nghiệt, khuôn mặt mềm mềm như bánh bao.


đồng thời cho người yêu nghiệt, cũng làm cho lòng người yêu thích.
tướng mạo như vậy, tùy tùy tiện tiện đi vòng giải trí đứng, đó chính là tiêu điểm!
Nét mặt già nua đều cười lên."Đứa trẻ, em là con cái nhà ai! Năm nay mấy tuổi rồi! đây chính là đại học!"


"Thầy, xin gọi em Kha Trạch Vũ! Đây là hồ sơ của em!" Cầm hồ sơ trên tay đặt ở trên bàn!"Thầy, em chính là đứa trẻ nhà bình thường, không có chống lưng!"
Kha gia, không đủ 18 tuổi trưởng thành, đều không tiết lộ thân phận mình ở bên ngoài!


Thầy nhìn phía trên tài liệu, trực tiếp không nói hai lời đồng ý.
"Em có thể nhập học!" Đây chính là hạt giống tốt! Nhìn ánh mắt cậu bé đều mang ánh sáng.
Cậu đi sau lưng An Chỉ Manh, thận trọng nhìn ông."Thầy, em có thể cùng người chị này một lớp sao! Bên ngoài các chị đều hung, em hơi sợ!"


ba người nghe nói như vậy, rùng mình một cái.
Nhìn khuôn mặt bán manh vô sỉ nào đó trước mắt, nếu như không phải là mình mới vừa thấy được cậu dũng mãnh, cũng sẽ bị lừa!
Thầy nhìn An Chỉ Manh, đây chính là Tổng thống phu nhân tương lai, phải lấy lòng!"An tiểu thư, cô thấy thế nào?"