Tính tình Nhu Nhu nóng nảy đã sớm không nhìn nổi."Manh Manh, đánh thì đánh nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
An Chỉ Manh nhẹ nhàng nâng tay lên.
"Ba..."
Vân Dung Mạc sờ gò má mình nóng bỏng, không dám tin tưởng cô lại đánh mình."Cô tiện nhân này, cô lại dám đánh tôi!"
"Đánh chính là tiện nhân này!" Nhu Nhu tiến lên trực tiếp lôi cô không để ý tới bệnh thần kinh sau lưng."Manh Manh, tớ cùng cậu đi ghi danh! Cùng cậu nói đừng để ý tới những bệnh thần kinh kia.”
"ừ!"
"Tiện nhân, cô lại dám đánh tôi! Tôi cùng cô liều mạng!"
An Chỉ Manh quay đầu lại, nhìn thấy cô chợt nhào về phía mình, chuyện chỉ phát sinh mấy giây, căn bản cô cũng không kịp né tránh.
"Mợ, tránh ra!" Một thân ảnh nho nhỏ bay như mũi tên vậy, nhanh như tia chớp đến trước mặt cô, chân nho nhỏ một cước đạp phế vật trước mắt.
"Đông..." Vân Dung Mạc không có hình tượng ngã nhào trên đất.
Kha Trạch Vũ cười híp mắt đứng ở trước mặt cô."Mợ! Cháu anh dũng đi!"
An Chỉ Manh chưa tỉnh hồn nhìn cậu bẻ trước mắt xuất hiện!"Trạch Vũ? Em không phải đang học vườn trẻ sao?"
Nói tới cái này, Kha Trạch Vũ một bụng khổ, không bày tỏ hết!
"Mợ! sau này mợ phải quản thật tốt người cậu không có lương tâm kia! Cháu xuất viện, cũng không để cho cháu đi thăm mợ, ném cháu về nhà! Cháu thật đáng thương! Nhà một người cũng không có, lạnh như băng! Cháu thật đáng thương..."
mắt to long lanh, ủy khuất nhìn cô.
"Mợ! Mợ không biết! Cháu thật vất vả đến tựu trường, có thể đi tiểu học tán gái! a, không đúng, phải đi cùng người bạn nhỏ tiểu học trao đổi cảm tình! Cậu lại ném tới đại học, đại học! cháu còn nhỏ như vậy, đến đại học không phải là bị tàn phá sao? Mợ nói có đúng hay không..."
Nháy nháy mắt to, vô tội nhìn cô.
ba người ở một bên nghe, nhìn Vân Dung Mạc nằm ở đó rất lâu không nhúc nhích được, nhìn lại đầu sỏ.
bị tàn phá...
Các cô làm sao cũng không nhìn ra!
Huyên Huyên buồn cười nhìn bé trai trước mắt."Manh Manh, người này là ai! thế nào gọi cậu là mợ."
"Hi, người đẹp! tóc chị thật xinh đẹp! em cùng chị nói, em cũng không muốn gọi cô là mợ, em vẫn chờ cậu không muốn cô, cưới cô! Cậu uy hϊế͙p͙ em, nói không gọi mợ, là không cho tiền tiêu vặt! Em số khổ..."
mắt to long lanh nháy nháy nhìn An Chỉ Manh, nhân cơ hội tay nhỏ bé kéo cánh tay cô.
Ừ, tay chị yêu chính là mịn! Thật là thơm thật là thơm.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang dung nhan yêu nghiệt, còn nhỏ tuổi dung mạo lại cùng Tổng thống có tám phần giống nhau, người này trưởng thành lại là yêu nghiệt.
Còn có cái miệng nhỏ nhắn, ngọt.
An Chỉ Manh nhìn cậu bé xuất hiện khó hiểu."Cậu nhét em vào đại học nào." Cô quả thật nghe nói, bé còn nhỏ tuổi cũng đã trúng tuyển mấy đại học nổi tiếng, chính là bé không đi đọc, đổ thừa không phải là vườn trẻ không đi.
Nửa năm sau, tựu trường vừa vặn năm thứ nhất.
"Là cái trường đại học này!” Cười híp mắt kéo cánh tay cô, đi tới trường học!
Mấy người chú ý đứa con nít này, hoàn toàn quên sau lưng Vân Dung Mạc té lăn trên đất.
"Là trường của chị sao?”
"Đúng vậy! Cậu nói, để cho cháu tới canh chừng mợ, đuổi chạy yêu ma quỷ quái bên cạnh mợ! Cậu còn nói, chỉ cần mợ thuận lợi tốt nghiệp. Cho cháu mười triệu!" Đưa ngón tay út ra, mặt đầy tự hào!