Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Chương 22: Cấp Tốc ..

Chương 22: Cấp Tốc ..

Mới vừa trở lại văn phòng, liền trông thấy Hách Liên Tuyệt đang chăm chú vào công việc, Trình Mộ Thanh quên đi chuyện lúc nãy trong phòng trà, đi đến chổ ngồi bắt đầu thiết kế trang phục.

Biết cô đến, Hách Liên Tuyệt chọn mi, khóe miệng cong lên nhưng không có ngẩng đầu, mới vừa an tĩnh vài phút, thì một đoạn nhạc Anh không thích hợp vang lên, Trình Mộ Thanh phát hiện ra mình quên để chế độ yên lặng, vì thế cảm thấy có chút khó xử nhanh chóng lấy đi động nhìn trên dãy số là Bảo Bối,liền nhẹ giọng nhận điện thoại

"Alo.... ......."

"Alo, mẹ đang ở đâu ?" - Tiểu Trạch ở bên kia hữu khí vô lực nói

"Hiện tại mẹ đang ở công ty tăng ca, ngày mai sẽ trở về, con làm sao vậy bảo bối?" -Trình Mộ Thanh hỏi

"Không có gì, chỉ là Tiểu Trạch nhớ mẹ"- Tiểu Trạch cười nói - " Mẹ có muốn con đem bento đến cho mẹ không?"

Trình Mộ Thanh muốn nói “muốn”- nhưng nhớ đến Hách Liên Tuyệt, theo bản năng từ chối - " Không cần".

"Tại sao?"

"Bởi vì... nơi này đang phong bế dù cho con đến cũng không gặp được mẹ".

"Nhưng mà ... con đã đứng ở cửa...."

"Cái gì?!" -Trình Mộ Thanh bỗng nhiên đứng lên sau đó lại ý thức được cái gì liền hạ giọng - " Con... con biết công ty của mẹ ở đâu sao?"

"Là mẹ Tây Tây nói cho con biết a..." -Tiểu Trạch bên kia nở nụ cười..

Trình Mộ Thanh lòng nhảy loạn xạ, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ??

Tuyệt đối không thể để cho Hách Liên Tuyệt biết đến sự tồn tại của Tiểu Trạch, tuy rằng Tiểu Trạch giống cô nhiều hơn, nhưng mỗi động tác, mỗi ánh mắt của thằng bé thì cực kỳ giống Hách Liên Tuyệt, chỉ cần cô bước xuống thì khẳng định sẽ bị phát hiện.

"Mẹ... mẹ...mẹ....."- Tiểu Trạch bên kia hô

"A? Mẹ ở... ở..."

"Vậy mẹ mau ra đây đi"

" Um !"- Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể đáp ứng đi xuống ..

Cúp điện thoại, Trình Mộ Thanh vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt dò xét, nhất thời đáy lòng chợt lạnh ..

Dồ mắt hổ lang ! Con mẹ nó, cô hoảng cái gì a? Cố gắng trấn an, Trình Mộ Thanh hít sâu, cuối cùng lấy di động ra, hiện tại chỉ còn một biện pháp, đứng dậy lén đến chỗ nghiệp vụ tìm Kiều Tây Tây.

"Tây Tây, cậu giúp mình một việc, đang vội lắm" - Trình Mộ Thanh hấp tấp nói.

"Làm sao vậy?"- Kiều Tây Tây nhìn thấy bộ dạng không bình tĩnh của Mộ Thanh ngây ngẩn cả người.

Lập tức, Trình Mộ Thanh liền lẩm bẩm bên tai của Tây Tây.