Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 3: Nên chấp nhận vì đó là số mệnh

Tôn Khả Thiên nhìn bao hồ sơ trong tay, cảm giác chán ghét trào lên từ nơi sâu thẳm nhất, âm thầm nghĩ rằng nếu như cô điền một con số với vài chục số 0 trong đó chắc cũng làm anh ta tán gia bại sản.


Nhìn thấy cô xuất hiện, Lôi Thần Phong liền cười thầm. Lần này anh ta không mở cửa cho cô lên xe, mà chỉ hạ cửa kính xuống một khoảng vừa đủ để cô có thể nhìn thấy dung nhan của người ngồi bên trong.
Lôi Thần Phong không buồn liếc nhìn ra cửa sổ, chỉ hỏi một câu ngắn ngủn.
- Bao nhiêu?


Cũng may anh ta không nhìn cô, nếu không cô sẽ bị ánh mắt ma quỷ, lạnh như băng ấy dọa sợ. Cô lấy hết can đảm, chầm chậm cất lời:
- Có thật là bao nhiêu cũng được?


Lôi Thần Phong bật cười, nụ cười nồng đậm sự mỉa mai và khinh bỉ. Đó là thái độ mà anh dành cho những phụ nữ giống như cô, xem trọng tiền hơn mạng sống. Khi bị dồn vào bước đường cùng, con người thường để lộ bản chất thật của mình không phải sao.
- Đương nhiên.


Sự khinh bỉ không những không mất đi mà còn nhiều hơn. Nó giống như những cái gai sắc nhọn cắm sâu vào xương tủy, khiến người ta bứt rứt đến phát điên, có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.


Cô dứt khoát đưa tờ chi phiếu đã điền giá trị và bao hồ sơ qua cửa sổ cho anh ta. Thực ra trong lòng cô rất căng thẳng, nhưng cố gắng không để lộ điều ấy ra ngoài qua giọng nói.
- Khi nào tôi nhận được đầy đủ số tiền này thì tôi sẽ ký tên.


Nói xong thì ngay lập tức rời đi. Chắc chắn rằng phía sau cô, con quỷ đang vô cùng tức giận nên cô mới có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng như thế này.


Lôi Thần Phong cầm tờ chi phiếu với chi chít số 0, đồng tử ngay lập tức co rút để lộ ánh mắt bén nhọn đầy sát khí. Nếu cô là con nhím xù lông, đang dùng chút sức lực cuối cùng để phản kháng, vậy thì anh sẽ nhổ từng cái gai ấy, để con nhím chịu cảm giác đau đớn, giày vò cho đến khi chết đi.


Lúc Tôn Khả Thiên quay trở lại phòng cấp cứu thì gặp được vị bác sĩ vừa cấp cứu cho má Phùng. Cô vội vã hỏi thăm tình hình của bà.
- Bác sĩ ơi, tình hình của má Phùng sao rồi?
Vị bác sĩ già thở dài, khuôn mặt thoáng chút thất vọng.


- Tính trạng người bệnh vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Chúng tôi đã đặt nội khí quản để duy trì hô hấp, tiếp theo sẽ phải thở máy kéo dài, trường hợp xấu nhất có thể tử vong bất cứ lúc nào. Người nhà chuẩn bị tâm lý và làm thủ tục để chuyển người bệnh đến khoa hồi sức tích cục ICU.


Lời của bác sĩ khiến trái tim Tôn Khả Thiên thắt lại, là một sinh viên y khoa đương nhiên cô hiểu hết những gì bác sĩ nói. Cô nặng nề ngồi xuống dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, mắt buồn nhìn vào khoảng không vô định, vẫn là thế, vẫn đơn độc một mình gặm nhắm cảm giác bát lực đến nghẹt thở này.


Tay vô thức chạm vào sợi dây chuyền đeo trên cổ, đây là sợi dây chuyền mà mẹ đã mua tặng cho cô vào sinh nhật thứ 11, là thứ luôn nhắc nhở cô nhớ về mối thù đẫm máu ấy.


Cô tháo sợi dây chuyền xuống, xiết chặt trong tay như đang mang hết nỗi hận trong người trút vào đó. Mặc dù không đành lòng bán đi, nhưng đây là cách duy nhất để kiếm đủ số tiền đóng viện phí cho má Phùng.


Trong phòng hồi sức tích cực, má Phùng vẫn chưa tỉnh lại. Tiếng bíp bíp từng hồi của chiếc monitor cơ hồ khiến Tôn Khả Thiên càng thêm sợ hãi.
Chuông điện thoại vang lên, là số điện thoại của Đồng Lệ Giao. Cô bạn sống chung phòng, đồng thời cũng là một sinh viên Y khoa học chung với cô.


- Cậu gọi cho mình có chuyện gì không?
Đầu máy bên kia Đồng Lệ Giao không giữ được bình tĩnh, giọng nói thoát ra mang theo sự hoảng loạn vô cùng.


- Khả Thiên, có chuyện lớn rồi. Sáng nay thị trưởng đã ra quyết định đóng cửa cô nhi viên trong vòng một tuần nữa. Má Phùng còn đang hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cô nhi viện đóng cửa, lại là thủ đoạn của Lôi Thần Phong?


- Cậu đừng quá lo lắng, bây giờ mình sẽ gặp thị trưởng Cao, mình không tin ông ta dám một tay che trời.


Bỏ điện thoại vào túi, Tôn Khả Thiên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện đến tòa thị chính thành phố. Với cách ăn mặc có phần quê mùa, cô thậm chí còn không thể bước vào nơi ấy, chứ đừng nói là gặp mặt thị trưởng. Ngay cả một tên bảo vệ cũng đối với cô khinh thường ra mặt.


- Thị trưởng đi vắng rồi, cô về đi.
Nhanh chóng thu hết sự bất mãn vào sâu trong đáy mắt, cô vẫn cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với hắn ta.
- Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng, làm ơn cho tôi vào.


Tên bảo vệ hung hãn, trừng mắt, thậm chí cái tay to lớn của hắn đang hướng về thân hình gầy gò của cô rồi đẩy mạnh, khiến cô ngã lăn xuống đất. Tôn Khả Thiên đau điếng, nhưng khi nhìn thấy thị trưởng đang ngồi trong chiếc xe chuẩn bị đi ra thì nhanh chóng bật dậy, liều mình chặn trước đầu xe.


- Thị trưởng Cao, tại sao ông lại ra quyết định đóng cửa cô nhi viện chứ, ông không thể đối xử với lũ trẻ như vậy được. Nếu như nơi đó không còn thì những đứa trẻ đó sẽ đi đâu?


Tôn Khả Thiên cố gắng lên tiếng trong vô vọng, ngay cả những lời nói đó có đến được tai người đàn ông kia không chính cô cũng không biết. Nhưng cuối cùng thì ông ta cũng chịu hạ cửa kính xe nhìn cô.


- Đóng cửa là luật, còn lũ trẻ đó đi đâu không phải chuyện của tôi. Thành phố có không ít công viên, gầm cầu, chúng muốn đi nơi nào cũng được


Kèm theo thanh âm lạnh lùng của thị trưởng là tiếng “chát” lớn vang lên. Trước thái độ bài xích của cấp trên, tên bảo vệ không kiêng nể gì cho cô một cái tát.
Toàn thân Tôn Khả Thiên choáng váng, bất lực nhìn chiếc xe rời đi.


Cô đi thật chậm qua những con phố đông người, đi bộ qua những cây cầu nối tiếp nhau đến vô tận, không khóc, không cười, không có buồn đau, đi đến khi toàn thân lảo đảo, không tìm được điểm tựa nên muốn ngã xuống.
- Khả Thiên, cậu không sao chứ?


Cũng may Đồng Lệ Giao đang trên đường đến bệnh viện chăm sóc má Phùng thì nhìn thấy cảnh này, vậy nên mới đỡ được Tôn Khả Thiên không bị ngã xuống. Cả hai ngồi vào lề đường, ánh mắt nhìn nhau không giấu được sự tuyệt vọng và lo lắng.


- Giao Giao à, mình xin lỗi. Mình không thuyết phục được thị trưởng, mình không thể cứu vãn được tình hình.


Mặc dù đã cố gắng đè nén cảm xúc để Đồng Lệ Giao không lo lắng, nhưng giờ phút này Tôn Khả Thiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nước mắt cứ vậy trào ra, quyện với tiếng khóc nấc tan vào tĩnh lặng.


Có lẽ người đàn ông ma quỷ đó đối với cô chính là nghiệt duyên, càng không trốn tránh được. Mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi.
Cô nên chấp nhận vì đó là số mệnh…


Sự xuất hiện của một kẻ ăn mặc quê mùa trong đại sảnh tòa nhà Lôi thị thu hút không ít ánh mắt. Cô nhân viên nhìn Tôn Khả Thiên một lượt từ trên xuống dưới, đáy mắt không giấu nổi tia khinh bỉ, buông lời sắc mỏng.
- Cô có hẹn trước không?


Tôn Khả Thiên khựng lại, cô không hề có hẹn trước, nhưng bằng bất cứ giá nào cũng phải gặp anh ta cho bằng được. Cô gấp gáp, nhìn nhân viên tiếp tân với ánh mắt cầu khẩn.
- Tôi có hẹn trước, xin cô vui lòng báo với chủ tịch Lôi một tiếng.


Cô ta bán tính bán nghi, lưỡng lự một lúc thì quyết định gọi điện thoại. Lôi Thần Phong sau khi nhận cuộc gọi liền dập máy ngay, không nói lời nào, khiến nhân viên tiếp tân lo lắng, sợ rằng mình vừa mới làm việc ngu ngốc. Ai mà không biết chủ tịch Lôi tuyệt tình đến mức nào, chỉ cần một chút sai sót là bị đuổi việc ngay lập tức.


Cô ta trừng mắt nhìn Tôn Khả Thiên, giọng điệu nồng đậm mùi oán giận.
- Cô là cái thứ không biết liêm sỉ, còn không biết ngượng mồm khi nói mình có hẹn với chủ tịch cơ đấy. Bảo vệ mau kéo cô ta ra ngoài.


Lúc này, bên ngoài đã có hai người đàn ông lực lưỡng mặc đồng phục bảo vệ tiến vào bên trong. Toàn thân cô bị bọn họ kéo lê ra ngoài giống như con chó bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ. Những tưởng cơ hội cuối cùng này cũng tan thành mây khói thì một giọng nói vang lên khiến tất cả về yên trật tự ban đầu.


- Dừng lại! Cô Tôn Khả Thiên, mời cô đi theo tôi, chủ tịch muốn gặp cô.
Tôn Khả Thiên lẳng lặng bước theo La Khải đến tầng 50, sau đó đến trước văn phòng chủ tịch. Đợi xác nhận dấu vân tay để mở cửa thì anh ta mời cô đi vào.


- Trước mặt là phòng của chủ tịch, cô có thể tự mình bước vào.


Nói xong La Khải rời đi, bỏ mặc một mình Tôn Khả Thiên giữa không gian rộng lớn. Cô hít một hơi thật sâu, dồn hết can đảm đẩy cửa bước vào. Căn phòng rộng lớn mang phong cách Tây âu, được sơn màu xanh lạnh, công thêm hàn khí toát ra từ chủ nhân của nó sẽ đánh gục vẻ tự tin của bất kỳ ai khi bước vào trong đó.


Lôi Thần Phong khép hờ hai mắt, lưng tựa nhẹ vào thành ghế thư giãn, dường như không đặt sự chú ý đến người vừa xuất hiện trong phòng.
Tôn Khả Thiên thì không thong thả giống anh ta, trong lòng vì chuyện của cô nhi viện mà rối muốn chết, đánh liều lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.


- Chủ tịch Lôi, tôi là Tôn Khả Thiên, muốn gặp anh có chuyện gấp.
Lôi Thần Phong vẫn không có chút phản ứng, ngược lại khiến Tôn Khả Thiên càng thêm bối rối.
- Chủ… chủ tịch… Lôi…tôi…
- Ồn ào! Ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có mà đòi nói chuyện với tôi à.


Lôi Thần Phong giọng điệu ngang tàn, cắt ngang câu nói của Tôn Khả Thiên. Từ khi cô bước vào anh đã biết nhưng cố tình làm ngơ, thật không ngờ cô không có chút kiên nhẫn nào, đây là thái độ đến cầu xin sao.


- Tôi…tôi không có ý đó. Chủ tịch Lôi, tôi cầu xin anh giúp đỡ cô nhi viện, chỉ cần anh chịu giúp thì tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn.


Lôi Thần Phong rất hài lòng với lời cầu xin này của Tôn Khả Thiên, nhưng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như lúc ban đầu nữa. Một khi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của anh thì hậu quả khôn lường..
- Đó không phải nghĩa vụ của tôi.


- Cầu xin anh, chỉ cần anh chịu ra tay thì chắc chắn nơi đó sẽ được cứu, lúc đầu là tôi không đúng, không nên làm trái ý anh.


Thân hình nhỏ bé bởi vì cầu xin mà run lên từng hồi. Đúng, anh muốn nhìn thấy dáng bộ đó, cô như con nhím đã bị nhổ hết lông, muốn xù cũng không được nữa, rất đúng ý anh.
Lôi Thần Phong lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy rồi quăng trước mặt cô. Cử chỉ dứt khoát, không một động tác thừa.


Tôn Khả Thiên nhặt tờ giấy lên đọc, bàn tay vô thức siết chặt, làm hiện rõ hai vết nhàu nát trên giấy. Trong đó ghi rõ cô phải làm theo tất cả những gì Lôi Thần Phong yêu cầu, thời gian bây giờ không còn một năm như trước mà là đến khi nào anh ta cho phép cô mới được rời đi, còn cô sẽ không được phép đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Tờ ngân phiếu với rất nhiều số 0 ấy đã bị hạ giá trị chỉ vì một dấu phẩy. Dấu phẩy ngay sau con số 1, có nghĩa là tất cả số 0 phía sau đều vô nghĩa.


- Đây rõ ràng là ép người vào đường cùng, Lôi Thần Phong anh không phải là người!
Lôi Thần Phong không bực tức, vẫn thản nhiên như trước.
- Đây là thái độ cầu xin của cô?
Cô còn sự lựa chọn nào khác hay sao?


Cô đặt bút, di chuyển vài đường trên giấy, chính thức vẽ lên chiếc còng cho cuộc đời mình.


Ngay sau đó, một tờ giấy nữa lại được quăng ra trước mặt cô. Dòng chữ “Giấy đăng ký kết hôn” có sức nặng ghê gớm, mà Lôi Thần Phong đã ký sẵn vào đấy rồi. Trên đó chỉ còn một chỗ trống duy nhất để ký vào.
- Cái này…
- Còn cần tôi phải chỉ cô chỗ ký nữa hay sao?


Lôi Thần Phong lạnh nhạt lên tiếng khiến cô giật nảy mình, không cầm được phải hỏi thêm một lần nữa xác định.
- Là tôi ký vào đó sao?
- Tôi không muốn nhắc lại.
Tôn Khả Thiên đặt bút ký tên mình vào tờ đăng ký kết hôn, đơn giản vì cô muốn từ chối cũng không được.


- Tôi đã làm theo yêu cầu, còn chuyện cô nhi viện?
- Sẽ không đóng cửa!


Cô chỉ cần có vậy thôi. Cô nhi viện không đóng cửa thì những đứa trẻ kia sẽ không phải ra đường ở, Giao Giao cũng sẽ không phải lo lắng, má Phùng sau khi tỉnh lại cũng sẽ rất vui. Cô mừng đến phát khóc, liên tục cúi đầu cảm kích.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.


- Không cần cảm ơn, bởi vì từ nay cô sẽ không được phép có quan hệ tới bất kỳ ai ở đó nữa.
Nụ cười trên môi Tôn Khả Thiên chợt tắt, anh ta nói như vậy là có ý gì? Linh cảm cho cô biết mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ.
- Tại sao?


- Tôi không muốn trả lời những câu hỏi “tại sao” vô nghĩa của cô, nhớ sau này đừng bao giờ hỏi “tại sao” một lần nữa, bởi vì cô không có tư cách biết. Còn nữa, cái này là số tiền mà cô đã điền vào chi phiếu.


Lôi Thần Phong vứt đồng tiền 1 đô vào người cô. Toàn thân cô run rẩy, cảm giác như bị một xô nước lạnh gột rửa đi chút tự trọng cuối cùng của bản thân vậy.


Cô cúi người, nhặt tờ tiền rơi trước mũi giày, tâm như chết lặng. Bàn tay cô siết chặt, nắm gọn tờ tiền trong tay. Cô sẽ giữ kỹ nó, để nhớ mãi khoảng khắc nhục nhã này.
Cô bật cười, nụ cười thê lương và nhục nhã. Thì ra cô chỉ đáng giá 1 đô.