Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 69: Khiếu thẩm mỹ độc đáo của tam thiếu gia

Bà thím cũng cuống quít nói giúp chuyện, ai ngờ giám sát Trần vẫn nhất định khoát bàn tay to lên, đẩy Tri Tri sang một bên: "Cô đừng nói với tôi nữa, vô dụng thôi, ai bảo cô xui xẻo lại đi đâm phải cấp trên cơ chứ?"

" Giám sát Trần..."

Tri Tri còn định nói thêm, nhưng giám sát Trần cũng vẫn cứ khoát tay lên, bỏ đi cũng không quay đầu lại: "Cô đi lĩnh tiền công đi, buổi chiều không cần đến làm nữa."

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, mà trên công trường do không có mái che nên càng nóng như rang, không sao chịu nổi. Trên vầng trán tinh mịn của Tri Tri mồ hôi bắt đầu toát ra, lưng áo cũng ướt đẫm, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, tiếp đó lại đưa móng tay lên miệng bắt đầu cắn.

Mấy năm nay, cô đã hình thành thói quen này, thường mỗi khi cô lo sợ hoặc bất an, khi bất lực, khi sợ hãi hoặc là lúc không biết làm thế nào, cô đều cắn móng tay của mình từng phát từng phát, móng tay của ngón cái đã bị cô cắn cụt ,trụi lủi một mảnh, thật xấu xí.

Nhưng bàn tay của cô sẽ không bao giờ còn được như lúc trước nữa. Ngày ấy mười ngón tay không dính nước, đều đặn, nõn nà giống như cây măng tây. Bây giờ lòng bàn tay có đầy những vết sẹo chằng chịt đan vào nhau, trên mu bàn tay khi đến mùa đông bị nứt nẻ... Đôi bàn tay này vốn để đánh đàn dương cầm, hiện giờ hàng ngày đều ngâm ở trong nước lạnh, chuyển gạch, xi măng, sẽ không bao giờ trở lại trắng nõn nhẵn nhụi như xưa được nữa.

Tri Tri nhớ tới trước kia Mạnh Thiệu Đình cười nhạo cô, nói cô là thiên kim tiểu thư không siêng năng, tứ thời ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, nếu ly hôn chỉ có một con đường chết đói... Nhưng hiện tại, cô vẫn sống rất tốt, cho dù hèn hạ thế nào, bần cùng thế nào đi nữa, cô vẫn không bị chết đói!


Tri Tri nhìn hai tay bàn tay mình, chậm rãi nở một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn lại những dòng hồi tưởng trong quá khứ của bản thân, những chuyện này, đều đã qua rồi, đã là quá khứ...!

Cô thu thập mấy thứ gì đó của bản thân, bình nước là từ nhà mang đến, phải mang về, quần áo lao động và mũ bảo hiểm đều là do công trường phát, phải để lại. Kỳ thực cũng không phải là cô cố ý không mang mũ bảo hiểm, mà là mũ bảo hiểm phát cho cô quá rộng, đốc công lại cố ý không cho cô đổi cái khác, chính là muốn làm khó cho cô, nếu như cô đội mũ vào sẽ chặn mất tầm nhìn, mắt không nhìn thấy đường đi, nên cô đành không đội.

Nhưng cô không nghĩ tới, chính vì thế cô đã bị mất việc... Tri Tri hờ hững cười khẩy một tiếng, đi lĩnh tiền công, cúi đầu xuyên qua đám người đi về nhà.

Mọi ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là giống như xem kịch vui, cô đều không đi để tâm, chỉ vùi đầu cắm cúi đi. Cô men theo chân tường lựa chỗ thoáng mát đi về nhà mình.

Khi về đến nhà, mẹ vẫn còn ở trong phòng nước giặt quần áo, Tri Tri cuống quít đặt các thứ xuống, đi tới phòng nước định làm giúp cho mẹ. Lông mày Tống Như Mi liền nhíu lại, quần áo đang giặt trong tay ném bộp một cái vào chiếc bàn giặt, bọt nước văng khắp nơi, bắn vào trong mắt Tri Tri cực kỳ xót.

Tri Tri cắn chặt răng, lấy tay lau qua một chút, vẫn như trước, cười nhè nhẹ: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con giặt..."


"Sao hôm nay mày về nhà sớm thế? Còn chưa tới giờ tan tầm kia mà?!" Đôi mắt Tống Như Mi giống như móc câu gắt gao nhìn chằm chằm vào con gái, thấy cô yên lặng đầy bất an, mắt cụp xuống không dám nhìn mẹ, sự tức giận trong lòng bà không khỏi giống như bị bốc lửa. Bà bước qua một bước giơ tay nhéo tai Tri Tri: "Có phải là mày lại làm chuyện gì không sạch sẽ bị người ta bắt được không? Hả? Mày nói đi! Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy cơ chứ? Phó Tĩnh Tri, mày có biết bẽ mặt hay không vậy..."

"Không phải, mẹ, không phải, con không làm cái gì hết, chỉ là vì con không làm được công việc ở nơi đó nên mới bị người ta đuổi việc thôi..."

Ngón tay Tống Như Mi đang nhéo tai cô từ từ buông xuống, đôi mắt bị nếp nhăn bao trùm kia có chút không tin nhìn cô dò xét: "Việc gì mà mày không làm được?"

"Là phải làm trát tường, con không biết làm..." Tri Tri ngập ngừng, không dám nói thực chân tướng.

Tống Như Mi lại nhìn chằm chằm con gái một lát, bỗng nhiên thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm: "Không biết làm thì không cần làm nữa, vốn dĩ mẹ cũng không muốn mày đi làm công việc nặng nhọc dơ bẩn này..."

"Mẹ..." Trong lòng Tri Tri chợt ấm áp, trong mũi dồn ứ lên sự chua xót, cô chớp mắt mấy cái, cố nén không để cho nước mắt mình rơi xuống. Tống Như Mi cũng lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục giặt giũ chà xát thật mạnh quần áo: "Nơi đó có nhiều đàn ông như thế, mày đi câu tam đáp tứ, chẳng thà không làm nữa, thà rằng kiếm chút tiền ít đi, cũng không thể để cho thanh danh của mày lại tiếp tục bị xấu đi!"

Người Tri Tri giống như chợt bị ném vào trong băng giá... Cô ngây ngốc nhìn mẹ, thân hình nhỏ gầy cúi ở bên bể giặt, xương bả vai gầy guộc nhô cao, mái tóc hoa râm, quần áo lam lũ, đây là người mẹ xinh đẹp trong trí nhớ của cô hồi cô còn bé đó sao?

Tuy mấy năm qua mẹ liên tục sinh bệnh phải nằm trên giường, nhưng cuộc sống ngày trước so với bây giờ vẫn còn tốt hơn, hiện tại bởi vì cô, nên mẹ mới phải chịu cuộc sống gian khổ như vậy. Tri Tri ngẫm nghĩ, chút hận ý lẫn sự uất ức trong lòng với mẹ cũng đều tiêu tan hết.

Cô hận mẹ chuyện gì được đây? Ba ba mất, may mắn còn có mẹ ở cạnh, gia đình vẫn là gia đình, không bị ly tán, Tri Tri, mày nên thấy như vậy là quá đủ rồi.