Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 557

Editor: May

Sau khi ăn xong, cô ngồi uống trà, Mạnh Thiệu Tiệm gọi điện thoại xong liền đi qua đây, thấy cô pha trà hoa cúc, không khỏi cười nói: “Hôm nay em rất hăng hái?”

“Ngày luôn phải trôi qua.” Tĩnh Tri hờ hững trả lời một câu, nâng cái tách đã thấy đáy ở trong tay, mặc dù cô đưa lên bên môi, nhưng lại không có uống.

Mạnh Thiệu Tiệm tự rót cho mình một tách trà, sau khi uống xong liền cảm thấy mùi vị đắng chát thật sự không tồi, anh ta lại rót thêm một tách, học bộ dáng của cô, nâng ở trong tay chậm rãi uống. Tĩnh Tri nhìn anh ta, bất giác bên môi kéo lên một nụ cười nhạt.

Cô buông cái tách đứng lên, “Mệt mỏi, tôi lên lầu trước.”

“Tôi đi với em.” Anh ta lập tức uống một hơi cạn sạch nước trà, đứng lên theo cô.

Tĩnh Tri không có lên tiếng, chỉ là yên lặng lên lầu.


Một đêm không có chuyện gì, buổi sáng rời giường, Mạnh Thiệu Tiệm vẫn rời giường xuống lầu ăn sáng vào lúc bảy giờ như cũ, bữa sáng là kiểu phương tây, là khẩu vị chưa từng thay đổi trong mười mấy năm qua của anh.

Uống cà phê xem xong báo chí, Mạnh Thiệu Tiệm liền lái xe đi tới công ty. Lúc giữa đường chờ đèn đỏ, dạ dày bỗng nhiên cuồn cuộn ra cảm giác khó chịu, anh có chút không nhịn được, liền ói ở trong xe, thẳng đến khi ói hết thức ăn trong dạ dày, anh mới cảm thấy dễ chịu một chút, không khỏi hoài nghi nhíu mày. Thân thể anh luôn luôn được xem như rất tốt, sao lại vô duyên vô cớ ói ra?

Theo bản năng liền nghĩ đến có phải cơm nước tối hôm qua của cô có vấn đề không, nhưng lại nghĩ không có khả năng, cô cũng ăn giống như anh. Lại nói, tối hôm qua anh rõ ràng rất tốt, hoàn toàn không có chút khó chịu nào!

Mạnh Thiệu Tiệm nghĩ tới đây, không khỏi có chút bực bội. Anh nguyện ý tin tưởng cô, mặc dù anh biết cô bỗng nhiên chuyển tâm tư bắt đầu nấu cơm, còn không chống cự cùng nhau ăn với anh, tất nhiên sẽ có âm mưu, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn tin tưởng, cô sẽ không dùng phương pháp như vậy với anh!

Đèn đỏ nhảy chuyển, Mạnh Thiệu Tiệm khởi động xe, lái đến chỗ tiệm rửa xe. Tuy Mạnh Thiệu Tiệm có một chút nghi ngờ, nhưng thấy sau khi ói xong thì tinh thần sảng khoái, cũng chỉ xem như bữa sáng của mình bị hỏng, bỏ qua chuyện này...

Nửa tháng sau, nghĩa trang phía tây ngoại ô thành phố A.


Cách ngày dự tính sinh chỉ còn lại hai tuần lễ, Tĩnh Tri thực sự hết sức may mắn, lúc cô mang thai con bé xảy ra nhiều chuyện ra như vậy, nhưng cục cưng vẫn kiên cường không rời không bỏ cô. Cô nghĩ, con bé nhất định là một cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp và kiên cường.

Tĩnh Tri vuốt ve bụng dưới nhô lên từng chút, khuôn mặt ôn nhu nồng đậm, cho dù ai nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô đều lộ vẻ xúc động, nhưng dưới sự ôn nhu này, lại mang theo bi thương nồng đậm nói không nên lời, giống như một giây sau cô liền không thể chạm vào cục cưng trong bụng nữa.

Xe dừng lại, Tĩnh Tri nói với tài xế: “Anh chờ ở bên ngoài, tôi muốn ở một mình với cha một lát.”

Tài xế không dám nói gì, vâng dạ đáp ứng, nhưng lại sợ cô xảy ra chuyện gì, hơi khó xử.

Tĩnh Tri cười thiện ý với anh ta: “Yên tâm đi, tôi lập tức đi ra, không có việc gì.”

Mạnh Thiệu Tiệm an bài tài xế này cho cô, là một người đàn ông trung niên hết sức thành thật, nghe cô nói như vậy, anh ta lập tức cười thật thà, Tĩnh Tri nhìn nụ cười này của anh ta, đột nhiên cảm giác được khổ sở nói không nên lời. Cô nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với tài xế ở trên đường, vẻ mặt tài xế nói đến vợ và con của mình, chỉ cảm thấy khó chịu như khoan tim khoét xương, cô cố gắng chống đỡ xoay người sang chỗ khác, dọc theo đường mòn nghĩa trang, đi từng bước một về phía trước.

Khí trời cuối thu, trời trong suốt như ngọc bích, mây cuốn mây tan, bị gió thổi thành hình dạng phiêu dật và biếng nhác, như là từng đóa kẹo đường.

Lúc khí trời trong xanh, sẽ luôn cho người ta cảm giác tâm tình tốt, giống như là lúc này, mi tâm đã lâu chưa từng giãn ra của cô, cũng giãn ra dưới ánh mặt trời ấm áp này.