Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 556

Editor: May

Mạnh Thiệu Tiệm ngơ ngác, sau một lát anh mới tỉnh táo lại, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, hơi ghé đầu nhìn, hỏi: “A? Không dùng dao găm, chuẩn bị hạ độc ư?”

Vẻ mặt Tĩnh Tri không thay đổi, chỉ là lưu loát ném nguyên liệu vào trong chảo nóng, nhàn nhạt nói: “Tôi không có vô sỉ như anh, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.”

“Hôm nay nấu món gì?” Anh chậm rãi chuyển đề tài, nhìn về tô dĩa ở bên cạnh.

“Chỉ là một ít món ăn gia đình, hôm nay nguyên liệu nấu ăn không đủ, ăn tạm đi.” Cô nói xong, đảo cái xẻng, trong nồi đang nấu là món thịt kho, hầm xì dầu ra màu đỏ tươi mê người, làm cho Mạnh Thiệu Tiệm nhìn cũng không khỏi liên tục ca ngợi, nhưng vẫn nói những lời không buông tha người như cũ: “Vậy thì em tự mình ăn đi, buổi tối tôi có bữa tiệc.”

Tĩnh Tri dừng động tác lại, xoay người cười lạnh liếc anh ta một cái: “Anh nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi chỉ là nhàn rỗi buồn chán, giết thời gian mà thôi.”

Mạnh Thiệu Tiệm nhíu mi, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng vẫn còn chứa nghi ngờ, “Xin lỗi, đêm nay tôi thật sự có một bữa tiệc.”


Tĩnh Tri không thèm để ý chút nào đảo cái xẻng: “Tùy anh.”

Cô làm xong một món cuối cùng, tự có người hầu bưng ra đặt ở trên bàn. Tĩnh Tri quả nhiên cũng không ép anh ta, múc cháo ngồi xuống chậm rãi bắt đầu ăn cơm.

Mạnh Thiệu Tiệm giả bộ xem báo ở phòng khách, ánh mắt lại như thanh kiếm sắc bén rơi vào trên mặt của cô. Động tác cô ăn cơm không có một tia chần chừ, thoạt nhìn, quả nhiên giống như là bộ dạng không động tay động chân cái gì...

Nghĩ như vậy, liền cảm thấy buồn cười. Cả ngày cô không ra cửa lớn, không đi cửa nhỏ, mặc kệ đi nơi nào cũng có tai mắt của anh ta đi theo, cô có thể nhấc lên sóng gió gì?

Nghĩ như vậy, liền chạy tới bên cạnh bàn ăn. Người hầu sớm đã nhanh tay nhanh mắt kéo ra một cái ghế cho anh ta, Mạnh Thiệu Tiệm ngồi xuống, bát đũa đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bên môi anh ta nâng lên một chút ý cười: “Quên đi, lần đầu tiên em nấu cơm, dù sao tôi cũng phải dùng một bữa với em.”

Tĩnh Tri không nâng mặt lên, chỉ gắp một đũa cần tây trong dĩa cần tây và hoa lily đặt ở trong dĩa nhỏ trước mặt: “Tôi chỉ là tự mình nấu mấy món ăn giết thời gian mà thôi.”


Mạnh Thiệu Tiệm cũng không nói thêm nữa, thấy cô ăn món ăn kia, anh ta cũng ăn món ăn kia theo, bộ dáng dè dặt cẩn thận, Tĩnh Tri nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy buồn cười. Cô ngừng đũa, hai mắt rét buốt nhìn anh ta: “Mạnh tiên sinh, xin đừng ảnh hưởng tâm tình ăn cơm của tôi. Tôi nói, tôi rất khinh thường chuyện hạ độc đó, anh không cần đề phòng tôi như vậy, tôi thật sự muốn ra tay với anh, tự nhiên sẽ quang minh chính đại, đừng nghĩ ai cũng xấu xa giống như anh vậy!”

Cô nói xong, lại tự mình bắt đầu dùng bữa, Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên bị cô nói một trận liền sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng được, bất giác cười nói: “Vẫn là cẩn thận tương đối tốt, đỡ phải một ngày kia chính mình chết như thế nào cũng không biết. Em cho rằng cái gì đáng sợ nhất? Tôi cho em biết, lòng người đáng sợ nhất, đoán không ra lòng người, lại càng đáng sợ hơn!”

Mạnh Thiệu Tiệm ăn mấy miếng cần tây, hơi hí mắt cười: “Phó Tĩnh Tri, tôi vừa mới có được như ngày hôm nay, còn không muốn chết quá sớm. Tôi thích em, dung túng em, cưng chiều em, đều tốt, nhưng em muốn mạng của tôi, tôi sẽ không ngốc đến ngoan ngoãn hai tay dâng lên!”

“Đã sợ chết như vậy, vậy đừng nếm món ăn của tôi, bên trong đều bỏ thạch tín!” Cô tức giận, toàn thân trực tiếp phát run, lại không nguyện để cho anh ta nhìn thấy bộ dáng cô tức giận, cố hết sức kìm nén bình tĩnh mở miệng.

“Ha ha ha!” Mạnh Thiệu Tiệm nghe cô nói như vậy, ngược lại nở nụ cười, anh ta lại cố ý gắp rất nhiều món ăn để trong dĩa trước mặt mình, cười nhìn cô nói: “Hôm nay nguyện ý phá lệ một lần, cho dù thật bị độc chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

Tĩnh Tri lẳng lặng nhìn anh ta một cái, bỗng nhiên giơ tay bưng món cần tây và hoa lily trước mặt lên, đổ toàn bộ vào trong dĩa trước mặt anh ta. Cô chợt nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói: “Được, anh ăn hết một dĩa món ăn này cho tôi xem, bằng không, từ nay về sau, anh đừng bao giờ chạm vào món ăn tôi nấu nữa.”

Mạnh Thiệu Tiệm vừa nhìn cần tây trong dĩa: “Tôi không quá thích ăn cần tây... Nhưng mà, tôi sẽ cố gắng ăn hết!”

Anh ta nói xong, giọng nói bỗng nhiên liền trở nên có chút ôn nhu, thậm chí ánh mắt nhìn Tĩnh Tri kia, khiến cho cô nhịn không được da đầu tê dại.

Anh ta bắt đầu yên tĩnh dùng bữa, trên trán mang theo mấy phần chuyên chú. Đây coi như là một bắt đầu rất tốt đi, mặc dù anh ta biết, cô hận anh ta thấu xương, nhưng phương thức ở chung như vậy, dần dần khiến anh ta có chút mê muội nói không nên lời. Có lẽ kiên trì chờ đợi đủ, cuối cùng anh ta sẽ đợi được ngày anh ta mong đợi đi.