Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 86

“Có phải em nên chừa hơi để lên giường gọi không?” Thạch Thương Ly đùa giỡn, lập tức làm mặt cô đỏ hồng.

Loan Đậu Đậu thất bại cúi đầu, không dám phách lối. Bây giờ nếu lại bị ôm đi “này nọ í é” hoặc xử ngay tại chỗ có thể ba ngày sau cô không thể xuống giường.

Thạch Thương Ly ôm cô ngồi trước bàn cơm, mở cái mâm ra, mùi thơm bay khắp phòng. Bụng cô kêu ùng ục. Loan Đậu Đậu chỉ vào một vị trí: “Đặt tôi lên kia là được.”

“Không muốn” Thạch Thương Ly từ chối, hắn thích cô ngồi lên đùi hắn như vậy. Ôm thân thể mềm mại vào ngực cảm thấy rất thoải mái hơn nữa hắn có thể dễ dàng ăn đậu hũ.

Loan Đậu Đậu không còn hơi sức cũng không có tâm tình cãi nhau với hắn, hai mắt nhìn chằm chầm chân gà, nuốt nước miếng,chần chừ không biết có nên cầm hay không. Thạch Thương Ly đã đưa tới, xé thịt gà nhét vào miệng cô.

Loan Đậu Đậu chuyên tâm ăn thịt gà, mùi vị so với thịt gà luộc ngon hơn rất nhiều.

Đôi môi Thạch Thương Ly dán bên tai cô thỉnh thoảng thổi hơi nóng vào, cảm thấy cơ thể trong ngực khẽ run rẩy, da gà nổi lên thì khóe miệng khẽ nở nụ cười. Giọng nói mê người vang lên: “Ăn ngon như vậy có phải giọng nói không đau không?”

Đậu Đậu lại đỏ mặt, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi: “Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Giọng nói không bị thương, bị thương chính là ở dưới. Cô đoán em gái bị dùng đến nhanh hư rồi.

“Là em ăn cơm.” Thạch Thương Ly nhắc nhở cô.

Loan Đậu Đậu u oán trợn mắt nhìn hắn, chần chừ thật lâu, méo miệng hỏi: “Em gái tôi bị anh dùng hư, ngộ nhỡ không thể đi tiểu, làm cho bàng quang hư thì phải làm sao?”

Sắc mặt Thạch Thương Ly chợt tối sầm.


“Còn có anh chỉ đưa áo ngủ chô tôi, không đưa quần lót cho tôi, cái mông lạnh quá hơn nữa không có cảm giác an toàn!” Lời này là thật.

“Câm miệng.” Trán Thạch Thương Ly bắt đầu nổi gân xanh. Cô thật sự bắt đầu kiếm lợi. Có ai ăn cơm mà không ngừng nói về đề tài em gái cùng quần lót chứ. Cô không biết rằng hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

“Hung dữ gì chứ? Anh giỏi lắm.” Lầm bầm, đưa tay cầm móng heo cúi đầu bắt đầu gặm.

“Em nói gì?”

“Hả?” Mẹ kiếp, lỗ tai thật lợi hại. Nhe răng trợn mắt cười: “Không có gì. Cảm thấy anh phong lưu phóng khoáng là một nhân tài. Quả thực trăm năm khó gặp.”

Thạch Thương Ly chỉ cười nhạt không nói, đôi mắt nhìn cô nghiêm túc gặm xương, yên tĩnh khéo léo, cực kỳ giống chó con nhưng đáng yêu hơn. Đôi mắt to như biết nói. Trong lòng suy nghĩ hai ngày nay là ngày không an toàn của cô, như vậy trong bụng cô chắc đã có con trai của hắn.

Thời gian tiếp theo là chờ có kết quả có con trai để cô ngoan ngoãn kết hôn với hắn, chỉ là phải dùng biện pháp gì thì hắn chưa biết.

Loan Đậu Đậu ăn no liền ngủ, không nói gì đã ngủ say. Thật sự quá mệt, ăn no liền muốn ngủ. So đo với hắn làm gì chứ, thực tế cũng không có tác dụng, Đấu với Thạch Thương Ly, ngay cả ngón chân cũng không thể thắng. Cùng lắm thì khi hắn không để ý thì cô rời đi là được chứ gì?

Thạch Thương Ly đắp mền cho cô, lưu luyến hôn môi cô một cái. Khóe miệng khẽ nhếch cười, xoay người đi vào phòng đọc sách, ban ngày không đến công ty, không thể làm gì khác hơn là buổi tối xử lý công văn một chút. Hồng nhan họa thủy, vua không thể lên triều.

Loan Đậu Đậu ngủ no liền dậy. Phòng khách yên tĩnh không một bóng người, bụng lại kêu ùng ục. Im lặng mắt trợn trắng nhìn trời: “Mình thật sự thành con sâu ngủ rồi, ăn như heo.”

Nấu mì nghĩ muốn kêu Thạch Lãng ăn cùng lại phát hiện ra phòng ngủ của hắn ta rất gọn gàng sạch sẽ không có bóng người. Đi bộ một vòng phát hiện ra không chỉ Bọ Hung mà Phân Ruồi cũng không thấy đâu, nhà to như vậy chỉ còn một mình cô, yên tĩnh đến đáng sợ. Đứng trong bếp rửa chén, chợt chuông cửa vang lên, nghi ngờ chẳng lẽ Bọ Hung về sao? Chỉ có hắn ta là không đem theo chìa khóa, lại không nhớ rõ mật khẩu nên ấn chuông cửa.


Hấp tấp đi mở cửa, trong nháy mắt một bóng người chạy lên ôm cô, nhảy cẫng lên: “Thật là vui quá, anh yêu.”

Anh yêu.......??

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, bị người đó ôm vào ngực, đôi tay còn dính bọt xà phòng trắng xóa không biết làm sao. Người này ở đâu ra?

“Hả?”. Rốt cuộc cậu ta cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, kinh ngạc nói: “Anh trai, anh giải phẫu ngực lúc nào?”

Anh trai? Giải phẫu ngực? Mẹ kiếp, bà đây là đồ chơi sao?

“Buông tôi ra. Tôi không phải anh trai của anh.”

Cậu ta lập tức buông tay, lúc này mới thấy rõ bộ dạng Loan Đậu Đậu. Liếc hai tay cô, nhất thời hiểu ra nhưng cũng nghi ngờ: “Sao anh tôi lại kém như vậy? Người làm cũng xấu như vậy. Hành lý của tôi ở bên ngoài, giúp tôi chuyển vào, sau đó giúp tôi lấy nước, tôi sắp chết vì khát rồi.”

Nói xong xoay người đi về phía ghế salon, dựa lưng vào ghế salon nhìn trần nhà.

Đậu Đậu đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn cậu ta, anh trai trong miệng cậu ta là Phân Ruồi? Bọ Hung? Sao chưa bao giờ nghe bọn họ nói có em trai? Cũng biết sinh đấy chứ? Sinh ba cậu con trai......

“Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên một chút.” Cậu ta nhíu mày, khó chịu. Bây giờ sao thái độ của người làm kém như vậy, ngày mai nói anh trai thay người thôi.


“Vâng.” Đậu Đậu suy nghĩ gật đầu, ngu ngơ đi dọn hành lý rồi lấy nước cho cậu ta. Lúc này mới có thời gian quan sát cậu ta cẩn thận, chỉ là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to trong suốt, mắt to mày rậm không giống Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng nhưng có mấy phần giống Thạch Thương Ly.

Sắc thái cùng thái độ kiêu ngạo giống như đại gia, cặp mắt kia không ngừng chuyển động giống như không biết mệt.

“Tôi đói bụng, nấu cơm cho tôi ăn. Còn nữa, đem hành lý của tôi bỏ vào phòng khách sắp xếp chỉnh tề.”

Loan Đậu Đậu chưa kịp mở miệng lại nghe cậu ta thần bí lại gần hỏi: “Người phụ nữ kia đâu? Cô biết cô ta ở đâu không? Nhìn như thế nào?”

“Người phụ nữ nào?” Loan Đậu Đậu tò mò hỏi cậu ta.

“Chính là con hồ ly tinh quấn lấy anh trai tôi khiến anh ấy không muốn về Pháp. Nghe nói thủ đoạn của cô ta rất cao, làm anh trai tôi say đắm........”

Hả? Phân Ruồi dây dưa cùng người phụ nữ nào mà không muốn về Pháp? Là Trầm Vũ sao? Đậu Đậu tò mò lại nghe cậu ta nói: “Nghe nói người phụ nữ kia đầu tiên là nộp đơn xin vào công ty, kết quả cô ta được làm thư ký, sau đó mặt dày về nhà ở cùng. Sao người phụ nữ đó lại mặt dày như vậy chứ? Vì tiền cái gì cũng có thể làm.......”

Khóe miệng Đậu Đậu co quắp, ánh mắt u oán nhìn cậu ta: “Người cậu ta nói không phải cô chứ?”

Người phụ nữ ở nhà Thạch Thương Ly ngoài cô ra không còn ai khác.

“Rốt cuộc phòng của người phụ nữ kai ở đâu? Tôi muốn xem một chút, để nghĩ cách đuổi hồ ly tinh đi.” Cậu ta đứng lên.

Đậu Đậu lau mồ hôi, thận trọng hỏi: “Vậy cậu định đối phó với cô ấy thế nào?”

“Hừ!” Cậu ta khinh thường trề môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm cô: “Còn phải hỏi sao? Đối mặt với hồ ly tinh phải vơ đũa cả nắm, đánh một gậy không chết sẽ đánh hai gậy. Rốt cuộc hồ ly tinh ở phòng nào? Thôi, xem chừng cô cũng không biết, để tôi tự tìm.”

Sải bước chạy lên lầu, lúc lên cầu thang vẫn không quên dặn: “Nhanh đi nấu cơm, tôi chết vì đói thì cô phải chịu trách nhiệm.”


Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, cậu mới là đồ ngốc. Loan Đậu Đậu thầm oán, hồ ly tinh trong miệng cậu chính là tôi đấy. Mẹ kiếp, sao ở chung với Thạch Thương Ly cô lại trở thành hồ ly tinh rồi? Cái gì mà Phân Ruồi ở Pháp kết hôn? Không biết xấu hổ còn muốn kết hôn với cô?

“Phân Ruồi thối, Phân Ruồi chuyên nói dối.......” Đậu Đậu đứng cạnh bếp dùng sức đập giống như đang đập Phân Ruồi.

Cậu ta từ trên lầu chạy xuống dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt hiếu kỳ hỏi: “Người anh trai tôi đưa về không phải là nam chứ? Sao tôi lại không biết anh ấy có sở thích này?”

“Hả?”

“Tôi tìm thấy căn phòng kia, kiểm tra một chút bàn trang điểm không có mỹ phẩm gì, không có hình, trong phòng tắm không có sữa dưỡng thể, không có tinh dầu hoa hồng, gra giường xốc xếch, trong phòng không có nước hoa. Cô nói xem, làm gì có phụ nữ không dùng nước hoa, không dùng tinh dầu hoa hồng chứ? Căn bản chính là nam chứ sao nữa.”

Khóe miệng Đậu Đậu co quắp, mẹ kiếp cậu mới là nam, cả nhà cậu đều là nam.

“Ha ha, là đàn ông thì tôi càng dễ trị........”

Hắn nở nụ cười gian xảo khiến Đậu Đậu lạnh sống lưng, hắn muốn dùng axit hay hiếp?

“Tôi tên Kỳ dạ còn cô?”

“Hả? Cậu không phải họ Thạch?”

“Tôi mang họ mẹ có vấn đề gì sao?” Kỳ dạ hếch đầu, gương mặt không vui.

“Không có. Tôi là Loan Đậu Đậu, Loan Đậu Đậu.”