“Loan Đậu Đậu em không có lựa chọn. Chúng ta phải kết hôn, nói không chừng trong bụng em bây giờ đã có con của anh, em muốn con trai anh trở thành con riêng sao?” Thạch Thương Ly không nhịn được quát, người phụ nữ ngu ngốc này sao lại không hiểu hắn chứ?
Thì ra là hắn sợ cô mang thai con hắn. Trong lòng đau xót, theo bản năng cắn chặt răng, hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua thoáng hiện lên trong đầu, hắn không dùng biện pháp an toàn, có thể có nhiều t*ng trùng trong tử cung cô.
“Tôi uống thuốc tránh thai là được, không biết.......”
“Loan Đậu Đậu!” Thạch Thương Ly tức giận quát, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm cô: “Em dám thử loại thuốc đó xem?” Người phụ nữ ngu ngốc này sao lại không biết thương bản thân mình chứ? Cũng bởi vì hắn muốn cô mang thai con hắn nên hắn mới không dùng biện pháp tránh thai nào.
Sao cô lại không hiểu chứ?
Loan Đậu Đậu bị hắn quát sợ hết hồn, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Thế này không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc hắn muốn thế nào? Không thể bởi vì thích hắn, lên giường với hắn mà gả cho hắn? Hai người không có tình yêu, kết hôn sẽ hạnh phúc sao?
Thạch Thương Ly thấy đôi mắt cô ngập nước, muốn khóc mà không dám khóc, uất ức, tâm tình từ từ dịu xuống. Cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở ấm áp phả vào trán cô, đôi tay đè chặt vai cô, giọng nói mê người vang lên bên tai: “Đừng uống loại thuốc kia, đối với thân thể không tốt. Có con thì chúng ta sẽ sinh, chúng ta kết hôn đi.”
Không muốn, không muốn, cô mới hai mươi hai tuổi không muốn có thai, không muốn kết hôn với hắn.
Loan Đậu Đậu nghĩ muốn nói nhưng nhìn ánh mắt hắn lại không thể nói thành lời. Đôi mắt này là biểu hiện.......Quyến luyến.
Hắn quyến luyến cô sao? Đừng dại dột Loan Đậu Đậu.
“Vật nhỏ, ngoan ngoãn, đừng nóng giận, không cần gây họa, mặc kệ là gì chỉ cần em muốn anh đều cho em.”
Giọng nói cứng rắn vang lên, môi hắn lần nữa áp xuống, bắt lấy hương vị ngọt ngào của đôi môi cô. Ban đầu cô kháng cự, mẹ kiếp tối hôm qua mới bị hắn ăn, hôm nay tái phạm là cô ngu ngốc.
Đôi tay chống đỡ trước ngực hắn, há mồm cắn môi hắn, dùng sức cắn đôi môi hắn, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng. Thạch Thương Ly giữ chặt tay cô, mặc dù bị cô cắn môi cũng không để ý, ngược lại hôn càng sâu hơn, càng muốn cạy hàm răng cô ra, dây dưa với cô, triền miên không dứt.
Nhất thời gian phòng trở nên nóng bỏng, làm cho cơ thể hắn cũng không chịu được đi theo lửa nóng, lửa nóng thiêu đốt cơ thể, nhất định phải là cô mới có thể dập lửa.
“Uhm........”
Đậu Đậu gian nan kêu ra tiếng, đôi mắt mê đắm, gò má ửng hồng làm cho hắn không nhịn được muốn thưởng thức.
Không cách nào kháng cự sự cám dỗ cùng sự dịu dàng của hắn, không cách nào cự tuyệt nụ hôn sâu cùng nhiệt độ cực nóng của hắn, giống như thật yêu hắn, so với bản thân nghĩ còn sâu đậm hơn.
“Uhm.......Không muốn.......” Theo bản năng mở miệng, đôi tay nắm chặt gea giường, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch. Rõ ràng một giây trước còn gây gổ, còn muốn rời khỏi, tại sao trong nháy mắt đã bị lừa lên giường rồi?
Im lặng hỏi ông trời.
Khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười tà mị, ngón tay ác ý trừng phạt cô, cúi đầu hàm răng khẽ cắn cô, nói: “Không muốn chỗ nào? Chỗ này.......Hay chỗ này........”
“Uhm.......Anh.......Lưu manh. Không nên như vậy.......” Ánh mắt tội nghiệp của Đậu Đậu nhìn hắn, hi vọng hắn đừng bắt nạt cô.
“Em xem, còn cố cứng rắn. Còn không chịu dập lửa?” Hắn cười khẽ, đôi mắt phượng sáng long lanh, cố ý làm xao lãng mâu thuẫn trong lòng cô.
Thông minh như hắn làm sao sẽ cảm thấy như vậy với cô, nếu quả thật không thích hắn, sao lại nhiều lần lại để hắn an sạch sẽ như vậy. Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ vì yêu mà thích, đàn ông vì thích mà yêu. Chỉ là không hiểu rốt cuộc trong lòng cô đang kháng cự cái gì.......
Cô hoàn toàn xung huyết não rồi, nhắm mắt lại không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai mê người kia. Xong đời, người này giở trò lưu manh quá cao.
Hơn nữa, vừa nhìn ánh mắt hắn trong lòng giống như có một con mèo!
“Mở mắt nhìn anh.......Vật nhỏ......” Hắn khẽ nói, đôi mắt lúc này còn tối hơn bầu trời đêm khuya.
Đậu Đậu cắn chặt răng chết cũng không mở miệng, trong lòng khẩn trương, tim đập loạn. Cảm thấy cặp mắt nóng rực kia chạy khắp cơ thể cô, run rẩy, sợ muốn chết, làm sao dám mở mắt.
“Mở mắt, Vật nhỏ. Nhìn anh......” Hắn cúi đầu cắn cổ cô.
Đậu Đậu bị đau mở mắt, đôi mắt mê ly nhìn bốn phía, luống cuống nhìn hắn, đôi mắt quét qua khuôn mặt kiêu ngạo kia, không khỏi đỏ mặt, cơ thể không tự chủ được muốn đến gần hắn, nghĩ đến cảm giác không giống nhau, thật xấu hổ.
Phân Ruồi, anh thật biết cách giày vò.
Đôi mắt Thạch Thương Ly như biết cười, say đắm chạm vào đôi môi mỏng của cô. “Dáng vẻ này của em là muốn anh bắt nạt em sao.”
“Anh.......Uhm.......”
Mẹ kiếp, không phải thường ngày tiếc chữ như vàng sao? Ổ trên giường sao hắn lại nói nhảm nhiều như vậy. Ai hiểu anh chứ? Không cần đụng lung tung.......
“Uhm.......Anh.......Đau quá.......”
Mẹ kiếp tối hôm qua đã mệt cả đêm, sáng nay sao lại bắt đầu rồi? Rốt cuộc là chuyện gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ, ý thức đã bị hắn cướp mất, lại một lần nữa trầm luân trong bể nhu tình của hắn.
Hắn giống như đứa trẻ bướng bỉnh, cố ý đụng, cố ý triền miên, trừng phạt cô không hiểu chuyện. Tại sao có thể từ chối lời cầu hôn của hắn, tại sao lại nghi ngờ cậu nhóc của hắn?
Đậu Đậu đáng thương nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ.
“Đó là bắt nạt em sao?” Khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười tà mị, khuôn mặt tỏ vẻ thương yêu nhưng lại nói đầy tà mị. Đôi môi cắn hai bánh bao nhỏ, để lại một dấu răng.
“A.......Anh.......Ô ô.......” Đậu Đậu nức nở, thật mệt mỏi, mệt quá.
Trầm luân trong bể tình thật sâu thì Đậu Đậu mơ hồ nghe thấy giọng nói mê ly của hắn: “Em không voi trọng cậu nhóc của anh thì đừng mơ tưởng xuống giường.”
Mẹ kiếp không phải nằm mơ chứ? Không xuống giường, ngày ngày “này nọ í é í é” “này nọ í é í é”, không đi làm. Mẹ kiếp, vậy không bằng chết sao. Gả cho Thạch Thương Ly về sau sẽ không trông cậy được gì. Trước có sói sau có hổ, cô trở thành một con hồ ly.
Hôm nay ba nhân vật lớn trong công ty đồng thời biến mất, công ty đã sớm loạn, dị nghị ầm ĩ. Tổng giám đốc, Loan Đậu Đậu, giám đốc, chuyện yêu hận của ba người rối tung. Về phần người trong cuộc, một người không rõ tung tích, một người nằm ngay đơ trên giường, một người được ăn no, ngồi trên ghế salon như đại gia, thông qua máy tính họp hội đồng.
Loan Đậu Đậu ngủ một giấc đến khi đường lên đèn mới dậy, bụng đói làm cho tỉnh. Tối hôm qua mệt nhọc, sáng sớm cãi vã, đánh Phân Ruồi, buổi sáng “này nọ í é í é” “này nọ í é í é”, cô không còn hơi sức. Trên giường có áo ngủ Thạch Thương Ly đã chuẩn bị sẵn, khoác lên người, lúc xuống giường hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống.
Đau lưng, nhất là phía dưới đau không chịu nổi. Mẹ kiếp, Phân Ruồi t*ng trùng lên óc sao, sớm muộn gì cũng xuất tinh đến liệt dương.
Bám lan can từng bước đi xuống, Thạch Thương Ly nhìn hai chân cô, lập tức đứng lên ôm cô vào ngực, Loan Đậu Đậu cố gắng giãy giụa tức giận quát: “Buông tôi ra. Anh đồ lợn giống này, lưu manh.”