Buổi sáng Loan Đậu Đậu rất hào hứng đến công ty,khi đến đã nằm ngay đơ trên bàn. Không thể không khen tài giày vò của tổng giám đốc.
Vừa bước chân vào công ty, Tô Triệt cầm một cái hộp trong tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt mềm mại.
“Chào giám đốc!” Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, dù sao ở công ty vẫn nên đứng đắn một chút.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tô Triệt nhét hộp quà vào trong ngực cô “Mặc dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn là bạn, không cần từ chối lời chúc của anh.”
Loan Đậu Đậu ôm chặt cái hộp trong tay, cười nói: “Dĩ nhiên em sẽ không từ chối!”
“Vậy thì tốt.” Tô Triệt thở phào nhẹ nhõm, do dự mấy giây mới mở miệng: “Buổi tối có hẹn không? Nếu như không có.......”
“Xin lỗi, cô ấy có hẹn rồi!” Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời Tô Triệt,ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......Mẹ kiếp, mỗi lần đều là hắn làm kỳ đà cản mũi, Phân Ruồi anh có đạo đức một chút được hay không?
“Tổng giám đốc, hôm nay là sinh nhật tôi.”
Thạch Thương Ly nhíu mày: “Cho nên.......”
“Tôi muốn đi ăn cơm với bạn!” Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn về phía Tô Triệt, Tô Triệt em muốn hẹn hò cùng anh!
“Oh!” Thạch Thương Ly đút tay trong túi, dựa lưng về phía sau, khóe môi khẽ cười: “Tôi còn chuẩn bị tặng cô một món quà lớn, ngoài ra còn muốn bàn với cô về việc trả nợ.......”
“Tôi hiểu rồi!” Loan Đậu Đậu giật giật khóe miệng, giống như con mèo bị đạp phải đuôi xù lông vội vàng cắt ngang lời hắn! Mẹ kiếp, trước mặt Tô Triệt có thể để cho cô một chút mặt mũi được không! Nghiêng mặt cười tươi như hoa với Tô Triệt: “Xin lỗi, giám đốc! Hôm khác tôi mời anh ăn cơm! Cảm ơn món quà sinh nhật của anh!”
Tô Triệt đem theo ánh mắt u buồn rời đi, trên tay hai người còn đeo lắc tay tình nhân như đang cười anh tự mình đa tình. Đôi tay kia hắn đã từng nắm lấy chỉ là bây giờ anh không còn tư cách nữa rồi.
Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đi ăn một bữa tiệc lớn. Loan Đậu Đậu ngồi trong nhà hàng cao cấp, sững sờ nhìn thực đơn một lúc lâu, quay đầu lại cười tươi với nhân viên phục vụ,khách khí mở miệng: “Cho tôi món đắt tiền nhất.” Nhân viên phục vụ xanh mặt nhìn Thạch Thương Ly, hắn cũng gật đầu không nói gì.
Tổng giám đốc mời ăn cơm nhất định phải ăn món đắt tiền nhất!
“Ợ.......ợ.......” Loan Đậu Đậu ngồi trong xe không ngừng ợ, bởi vị món ăn rất ngon nên ăn rất nhiều. Ai biết sau khi rời khỏi nhà hàng đến bây giờ.......
Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly liếc cô, hận không thể ngay lập tức vứt cô xuống xe!
Loan Đậu Đậu ôm hộp quà của Tô Triệt trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù hôm nay rất bận nhưng có quà của Tô Triệt còn có bữa ăn của tổng giám đốc biến thái làm cho cuộc sống của cô trở nên đẹp hơn.
Về đến nhà Loan Đậu Đậu vội vã đi giặt gra trải giường.
“Không cần giặt.” Giọng nói của Thạch Thương Ly vang lên, hắn cởi áo vét, dưới ánh đèn mập mờ áo sơ mi tôn lên dáng người to lớn cực kỳ mê người của hắn.
Loan Đậu Đậu dừng bước quay lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Không phải anh gọi tôi tới giặt quần áo sao? Vậy anh gọi tôi đến làm gì?”
Thạch Thương Ly không trả lời câu hỏi của cô, xoay người đi về giá rượu, cầm một chai rượu đỏ ở phía trên “Đây là quà sinh nhật của cô, ba mươi vạn một chai.”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc “Anh cho tôi một bình rượu ba mươi vạn sao?”