Thạch Thương Ly nhìn hai người đứng ở góc tường, mặt tối sầm. Không biết đầu óc hai người cấu tạo thế nào, chuyện mất mặt như vậy cũng có thể làm được!
“Chơi đã không?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Đậu Đậu cùng Bọ Hung như đứa con ngoan gật đầu. Chơi! Đủ! Rồi!
“Thoải mái không?”
Lại gật đầu một lần nữa.
Sắc mặt Thạch Thương Ly càng tối hơn, quay lại nói với cảnh sát: “Làm phiền các anh rồi.”
“Không sao!” Bộ dáng cảnh sát so với nhìn thấy ba mình còn thành kính hơn!
Khóe miệng Loa Đậu Đậu cùng Bọ Hung như hai đứa trẻ ngoan đi theo Thạch Thương Ly. Sau khi lên xe Bọ Hung không nhịn được len lén hỏi: “Cô cố ý gọi Tô Triệt đến phải không?”
Dưới ánh trăng Loan Đậu Đậu nở nụ cười vô hại. Cúi đầu chui vào xe.
Thạch Lãng cúi đầu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Thì ra đậu xanh nhỏ cũng không ngốc!
Sau khi lên xe Thạch Thương Ly không nói một lời nhưng lại bắt được Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng nháy mắt ra hiệu cho nhau, một chút không vui, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh.
Loan Đậu Đậu cảm thấy tổng giám đốc đang tức giận, kéo kéo ống tay hắn: “Tổng giám đốc anh tức giận sao?”
Thạch Thương Ly liếc cô một cái không mở miệng.
“Tổng giám đốc anh đừng nóng giận, là người ta bắt nạt tôi trước! Người ta nói tôi chủ động leo lên giường của anh, rồi cái gì quy tắc ngầm, rất khó nghe!” Cô làm ra vẻ đáng thương.......
“Người phụ nữ kia không có mắt! Rõ ràng cô cùng tôi.......”
Còn chưa nói hết lời, Bọ Hung thấy ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly liền im lặng ngay lập tức.
“Tổng giám đốc đừng tức giận nữa! Cùng lắm tôi nấu cho anh ăn một tuần!” Loan Đậu Đậu rút kinh nghiệm rồi, nếu không lấy lòng tổng giám đốc, đừng hy vọng sống tốt ở công ty. Sẽ bị hắn bắt nạt!
“Thiên vị!” Bọ Hung chu môi lên án.
Loan Đậu Đậu không nhìn hắn ta, ánh mắt tội nghiệp nhìn tổng giám đốc, ôm lấy cánh tay hắn, phát huy tinh thần nịnh bợ: “Ba ngày sau là sinh nhật tôi, trước ngày sinh nhật của tôi đừng tức giận được không?”
Thạch Thương Ly tròn mắt, ánh mắt nhìn cánh tay cô đang ôm hắn, sắc mặt rốt cuộc tốt hơn một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không. Giọng trầm thấp nói ra một chữ: “Được!”
Ánh mắt khiêu khích lại nhìn về phía Thạch Lãng.
Qua kính chiếu hậu Thạch Lãng thấy Đậu Đậu nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời của cô chỉ nhìn về phía Thạch Thương Ly. Trong lòng khẽ đau.
Tại sao ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thạch Thương Ly? Hắn thật sự tốt như vậy sao?
Hai ngày nay xảy ra một số chuyện lớn.
Bọ Hung bị phái đi công tác bốn ngày, muốn đưa Đậu Đậu đi theo lại bị tổng giám đốc bác bỏ, trước khi đi tranh cãi ầm ĩ với tổng giám đốc, mọi người trong công ty đều biết.
Hai là Đồng Thoại trọng sắc khinh bạn cùng cấp trên bay sang Nhật không về dự sinh nhật Đậu Đậu.
Ba là sau khi Bọ Hung đi, Loan Đậu Đậu bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi tan làm tiếp tục đến nhà tổng giám đốc giặt quần áo, dọn vệ sinh, nấu cơm!
Sau khi Diệp Thanh Thanh bị công ty sa thải, kinh tế xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng, phá sản! Nghe thấy tin tức như vây thì Loan Đậu Đậu đứng trên bồn cầu cười năm phút! Còn tốt bụng gửi tin nhắn cho Tô Triệt.......
Chỉ tiếc Tô Triệt không trả lời, mỗi ngày vẫn đến công ty đều đặn!