Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 420: Anh phải làm như thế nào đây?

Tâm trạng tự trách bản thân đã đạt đến cực điểm, nhưng Bùi Tạp Tư vẫn không muốn làm tổn thương Tư Vũ sâu thêm nữa. Thật lâu sau đó anh mới có thể mở miệng nói được: “ Nếu anh thật lòng thả em đi thì em sẽ không hận anh phải không? Nếu anh làm như lời em nói thì em sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng không?”

“Ít nhất thì tôi cũng không bị đe dọa nữa…”

Bùi Tạp Tư không nhìn thẳng vào Tư Vũ, ánh mắt xa xăm: “ anh sẽ không dùng ảnh chụp mà uy hiếp em, cũng sẽ không hạn chế tự do của em, nếu em bằng lòng ở lại đây thì cứ ở còn ngược lại em muốn đi đâu thì tùy ý --- Tư Vũ, là anh có lỗi với em!”

Lời nói sau đó, bởi vì lo sợ tâm trạng đang kích động của Tư Vũ sẽ xảy ra chuyện nếu anh ở lại. Bùi Tạp Tư lập tức lên xe lái đi.

Nhìn hình bóng anh ngày càng xa rời, nước mắt Tư Vũ rơi xuống, cô liền nhắm hai mắt lại và nhớ lại lời anh vừa nói. Anh để cô ra đi sao? Nhưng vì sao trong lòng cô lại không cảm thấy vui vẻ tí gì mà ngược càng thêm đau khổ?

Kể từ buổi trưa hôm đó, Tư Vũ rời khỏi “Kim Úc Phủ Đệ”. Nhưng cô không lập tức về nhà mà đi đến công ty. Sau đó, cô liền thuê một căn phòng cách công ty không xa, có thể nhìn thấy Uý Lam Loan.

Tư Vũ muốn trưởng thành hơn, do đó cô không thể sinh hoạt chung với người khác được, cô không muốn dựa dẫm vào anh chị mình nữa. Tư Vũ tin rằng cô có khả năng nuôi được hai mẹ con cô.

Tuy anh chị cô sẽ không bằng lòng nhưng cũng ủng hộ quyết định của cô!

Vì đang trong ngày nghỉ nên Tư Vũ chuẩn bị dẫn con gái Hoan Hoan đến khu vui chơi. Hoan Hoan ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở cổng chờ mẹ dẫn đi.

Leng keng---

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Hoan Hoan nhìn người vừa bấm chuông đang được hiển thị trên màn hình gắn ngay cửa, liền nở nụ cười: “Mẹ, chú Ryan đến!”

Đang ở trong phòng thay quần áo, Tư Vũ ngẩn ra bèn suy nghĩ anh ta đến có chuyện gì nhỉ. “ Con mau mở cửa cho chú đi!” đơn giản vì Ryan là bạn của Tư Vũ và cũng bởi vì căn hộ này do Ryan thuê giúp cô cho nên anh ta đã tới vài lần.

“Mẹ, con đã mở cửa rồi!” Hoan Hoan cực kỳ hưng phấn. Tuy chú Ryan này da trắng, mắt xanh, mũi cao không như chú Tạp Tư, nhưng bé có thể thấy được rằng chú này cực kỳ thích mẹ Tư Vũ mà cũng cực thích bé cho nên bé có thể chấp nhận chú Ryan này.

Hoan Hoan vừa mở cửa đồng thời Ryan cũng vừa vặn bước tới cửa.

“Chú Ryan, buổi sáng tốt lành!” Đứng ở cửa Hoan Hoan cực kỳ lễ phép chào.

“Thump… Thump… Thump… Thump… --- Tôi là chú mèo máy Doreamon siêu năng lực đây, tôi có khả năng đưa bạn đến thế giới tương lai, bạn có thích tôi không?” Ryan trốn phía sau chú mèo máy Doreamon khổng lồ, sau đó bắc chước tiếng nói của chú mèo cất tiếng nói với Hoan Hoan.

“Ha ha –“ Hoan Hoan bị Ryan trêu ghẹo liền vui vẻ nở nụ cười tươi rói, hai tay ôm chặt món đồ chơi to lớn này. “ Con rất thích chú mèo máy Doreamon, cám ơn chú Ryan!”

“ Tổng Giám Đốc, anh đến có chuyện gì sao?” sau khi thay xong quần áo chỉnh chu, Tư Vũ vội và đi ra khỏi phòng! “ Công ty đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”

Ryan đứng lên, vẻ mặt xấu hổ khi nói ra ý định đến đây “ Hôm qua nghe cô nói là hôm nay muốn dẫn Hoan Hoan đi khu vui chơi, cho nên tôi cũng muốn tới cho náo nhiệt…”

“Dạ?” Tư Vũ cảm thấy xấu hổ liền lịch sự mỉm cười đáp lại, cùng một người đàn ông ra ngoài vui chơi, cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!

“ Cô không chào đón tôi tham gia chung à?” Ryan cảm thấy khẩn trương. “Tôi cực kỳ thích khu vui chơi ở đó, vì không có ai đi cùng nên mình tôi cũng không tiện đi…”

“Mẹ, chú Ryan muốn cùng đi chơi với chúng ta kìa!” Hoan Hoan đứng bên cạnh nói giúp Ryan. “ ở đó có rất nhiều trò chơi, con có thể chơi nó. Lỡ như có trò nào Mẹ không dám chơi thì con cũng không được chơi sao!”

Câu nói sau cuối, Hoan Hoan nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hàm ý không vui.

Nhìn đến bộ dạng “mất mác” của con gái, Tư Vũ mềm lòng “ Được rồi, vậy xin làm phiền anh, Tổng Giám Đốc”

Vừa nghe lời Tư Vũ nói xong, Ryan thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng. “Không phiền gì đâu, tôi vui vẻ còn không kịp nữa mà. Tôi còn muốn cảm ơn hai cô gái xinh đẹp đã đồng ý cho tôi tham gia nữa kìa”.

**********************************

“Sự kiêu ngạo của tôi sẽ không cho phép bản thân mình sống chung với anh…”

“tôi dễ dàng tha thứ cho anh một lần là có thể tha cho lần thứ hai sao?”

““Tạp Tư, anh cho rằng tôi yếu đuối nên anh một lần rồi một lần khinh thường tôi…”

“… so với anh ta thì anh còn tàn nhẫn hơn…”

Từng câu nói của Tư Vũ như hung hăng đánh mạnh vào tâm tư của Bùi Tạp Tư. Chính anh đã làm mọi chuyện tồi tệ hơn, không thể phủ nhận rằng Tư Vũ đã nói trúng mọi chuyện, trước đây anh đoán chắc chắn rằng cô sẽ không nói gì cả cho nên mới dám phản bội cô.

Tư Vũ như vậy thật đáng thương, cô đã đem tất cả hy vọng cùng tình cảm của chính mình giao cho anh, nhưng cuối cùng người làm cô thương tổn sâu sắc lại chính là Bùi Tạp Tư anh đây. Dưới tình huống như vậy, anh làm thế nào để cô ghét anh, căm hận anh. Có phải anh nên buông cô ra không?

Bùi Tạp Tư cầm lấy chai rượu bên cạnh đổ vào ly. Trong chai không còn một giọt rượu nào đổ ra ly cả, một chai rượu không, Bùi Tạp Tư tức giận ném chai rượu về phía tường.

Bốp---

Keng---

Chai rượu khi bị ném vào tường liền phát ra một loại âm thanh, khi rơi xuống đất lại phát ra một loại âm thanh khác, chai rượu rất chắc chắn nên không vỡ ra, hoàn chỉnh nằm trên mặt đất.

Lòng muốn cho nó vỡ tan tành, Bùi Tạp Tư tức giận hô to: “ Con mẹ nó, mày cũng đối nghịch lại tao à, không để cho tao xả giận một lần được sao?”

Nghe tiếng động, Đại Lợi mở cửa bước vào, đau lòng nhìn Đại ca mình đang mượn rượu giải sầu, từ trước tới nay đối với Đại ca thì không có chuyện gì có khả năng khiến anh phiền lòng, ấy vậy mà mấy ngày gần đây tính khí Đại ca rất kỳ lạ. Đại Lợi đi tới, nhặt lên chai rượu đang nằm trên mặt đất, sau đó đi tới trước mặt Bùi Tạp Tư: “ Anh nhìn nè, chỉ cần chai rượu này rắn chắc thì vô luận thế nào, chịu nhiều va đập như thế nào nó vẫn hoàn hảo như lúc đầu!”

“Tình cảm của chúng tôi không rắn chắc tựa chai rượu này, tất cả là do tôi làm không tốt!” Bùi Tạp Tư đã uống tổng cộng 3 chai rượu lại không hề say mà ngược lại rất tỉnh táo.

“Hiện giờ không phải rất tốt sao! Chị Tư Vũ không phải không có ly hôn với anh sao….”

“Cô ấy đúng là đã dọn ra ngoài rồi, lần này còn mang theo hết quần áo nữa!” vì cớ gì mà anh vẫn cố tình ở trong phòng làm việc, anh không muốn về nhà, căn bản vì anh không có cách nào đối diện với một căn phòng trống vắng.

“Đừng nói hai người bây giờ còn chưa ly hôn, cho dù là đã ly hôn cũng không phải không còn cơ hội sao?”

“Cô ấy nói tôi rất ghê tởm, mỗi khi nhìn đến ta là muốn buồn nôn rồi!”

“Đại ca à, như vậy càng chứng tỏ chị ấy vẫn còn thương anh, nếu không thì chị ấy đã không còn cảm giác gì với anh rồi!”

Lời nói của Đại Lợi nhằm để cho Bùi Tạp Tư thắp lên hy vọng, thật là như vậy sao? Vậy thì anh phải làm như thế nào? Phải làm sao đây?