Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 419: Đau khổ tột cùng

“Chết tiệt, em nói cái gì?” Bùi Tạp Tư quay đầu nhìn Tư Vũ, trong lòng buồn bực lên tiếng chất vấn cô.

“Tôi nói rằng tôi bằng lòng!” Tư Vũ kiên định bước lên vài bước cố ý khiêu khích anh. “Tôi căm ghét anh, ghê tởm anh đến cực điểm, nếu như mỗi ngày đều bị nhốt ở đây, mỗi ngày đều phải hít thở loại không khí ngột ngạt này làm tôi muốn nôn thì chi bằng bây giờ tôi tình nguyện để anh ức hiếp tôi, để anh sỉ nhục tôi một lần để có thể đổi lấy cơ hội được thoải mái sau này!”

Lòng tự trọng của Bùi Tạp Tư thực sự bị đả kích nặng nề khi nghe những lời nói này của Tư Vũ, đồng thời nỗi hoang mang sợ hãi trong lòng càng dâng cao, nhất là khi cô nói 4 chữ “buồn nôn, ghê tởm”.

“Anh thật sự làm cho em cảm thấy ghê tởm đến như vậy sao?” Bùi Tạp Tư tâm tình hoang mang hỏi Tư Vũ.

Hai mắt Tư Vũ lập tức ửng đỏ, mơ hồ nhìn anh qua làn nước trong suốt nơi khóe mắt. “Chính anh tự nói xem? Sau khi anh chạm vào người phụ nữ khác thì anh lấy tư cách gì chạm vào tôi?”

“Anh---“

“Hu hu –“ Cô hầu như không thể khống chế được tâm trạng ủy khuất nữa khóc nức nở, Tư Vũ nhắm chặt mắt lại,tựa không muốn đối diện với những “vết thương” trong lòng nữa. “Tôi đã cho anh một cơ hội, tôi đã từng một lần bằng lòng “mắt nhắm mắt mở”, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh vì sao không biết quý trọng tôi, anh nghĩ rằng tôi dễ dàng tha thứ cho anh một lần là có thể tha cho lần thứ hai sao?”

“Tư Vũ?” Bùi Tạp Tư nheo lại ánh mắt bối rối hoảng loạn lẫn nghi ngờ.

Tư Vũ bỗng mở mắt nhìn thẳng vào mặt anh nói : “Anh thật sự không biết rằng tôi đã sớm phát hiện ra sao? Anh thật sự không biết rằng hôm đó khi tôi nói với anh vài câu, đó là tôi đã “nuốt” sự ủy khuất của bản thân xuống mà cho anh một cơ hội sao?”

Ngữ khí trong lời nói cùng với vẻ mặt của Tư Vũ như thêm một lần nữa đả kích Bùi Tạp Tư, hóa ra thật sự cô đã sớm biết hết mọi chuyện.

Tư Vũ không thể khống chế nỗi nước mắt khi nói ra bí mật đã được cô giấu trong lòng rất lâu. “Tạp Tư, anh còn nhớ rõ không? Tối hôm đó tôi đã nói, từ nay về sau, anh đừng phản bội tôi, nếu không nhất định tôi sẽ không tha thứ cho anh! Lúc đó tôi đã biết anh có người phụ nữ khác bên ngoài, nếu không tôi sẽ không nói từ nay về sau…..”

Khi lời nói của Tư Vũ thốt ra, dễ dàng làm cho Bùi Tạp Tư cảm thấy tội lỗi, lộ ra chân tướng trần trụi rằng anh đã cố tình ảo tưởng, giả dối trước mặt cô. Không sai, anh cố ý dùng những hành động cùng lời nói “bình thản” để che dấu sự hối hận và mặc cảm tội lỗi trong lòng khi đó.

“Anh nên hiểu rõ tính cách của tôi, tôi là một người phụ nữ yếu đuối, năng lực của tôi nếu đem so với một đứa bé còn thua xa!” Tư Vũ thì thào nói nhỏ, cô tựa như đang đánh giá bản thân mình. “Từ ngày anh đưa tôi đến đây ở, mỗi ngày anh đều bận rộn, bận đến nỗi có khi không về nhà! Thật ra tôi cũng cảm giác được có chuyện xấu đang xảy ra, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh tuyệt đối, tôi không cho phép bản thân mình lo nghĩ nhiều. Dù sao thì anh cũng là “anh Tạp Tư” của tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy không bao giờ lừa dối tôi, anh ấy bảo vệ tôi. Cho nên thời điểm khi chị Vũ Nghê và Hoan Hoan thấy anh mỗi ngày bận rộn như vậy đều tỏ ra nghi ngờ thì tôi lại lựa chọn tin tưởng anh…” Ánh mắt Tư Vũ như đang mơ hồ nhớ lại, cô nhìn quang cảnh được bài trí tuyệt đẹp tại “Kim Ức Phủ Đệ”, nơi đây thật sự lộng lẫy, xa hoa và sang trọng, nhưng trong lòng đang đau thương tột cùng nên cô không có cách nào đối mặt với vẻ đẹp này được.

Nghe được sự tín nhiệm, những lời nói tin tưởng của Tư Vũ dành cho mình khiến Bùi Tạp Tư càng áy náy,

Trong lòng dâng lên nỗi xấu hổ khi đối diện cô!

“Tối đó ngay phía sau vành tai của anh tôi đã thấy dấu hôn, một màu đỏ đậm rất chói mắt!” Tư Vũ nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng tân sâu trong tim cô như đang rỉ máu. “Dấu vết đó đúng là rất chướng mắt, tựa như gai đâm vào mắt nên tôi thât sự không còn cách nào để có thể tiếp tục lừa gạt bản thân được nữa, không còn lý lẽ nào cho phép bản thân tự tìm lý do bao che cho anh được nữa. Đó là “bằng chứng” lưu lại của người phụ nữ kia, cô ta cố ý làm vậy. Tôi biết, đó là lời tuyên chiến của cô ấy gửi cho tôi!” Mấy chữ sau cùng, Tư Vũ gằng giọng thốt ra.

“Xin lỗi em, Tư Vũ, anh thật sự xin lỗi….!” Hiện giờ, ngoài ba chữ “Xin lỗi em” được thốt ra thì Bùi Tạp Tư không biết phải nói những gì, phải giải thích những gì?

Tư Vũ không tiếp nhận lời giải thích của anh, vẫn tiếp tục nói: “Lúc ấy thật sự tôi suy nghĩ rằng nên tra hỏi anh, nhưng là tôi yếu đuối, tôi không dám, tôi sợ sau khi mọi chuyện bị phơi bày, hôn nhân của chúng ta sẽ đổ vỡ, sự kiêu ngạo của tôi sẽ không cho phép bản thân mình sống chung với anh nữa! Cho nên tôi lựa chọn giả vờ không biết nhưng lại muốn để cho anh biết, vì thế tôi đã nói với anh rằng từ nay về sau, từ hôm nay trở đi không được làm chuyện có lỗi với tôi…..” Khi Tư Vũ thốt ra bốn chữ “từ nay trở đi” thì cùng lúc cơ thể cô không chịu nổi đã kích này từng bước từng bước lùi về phía sau, tạo ra một khoảng cách ngày càng xa với Bùi Tạp Tư. “Tạp Tư, anh là người thông minh chẳng lẽ anh không chú ý đến cách dùng từ của tôi sao? Anh không chú ý đến ý tứ trong lời nói của tôi sao?”

Lúc đó, khi anh nghe những lời nói của Tư Vũ, anh chì thấy anh thật may mắn!

“Tôi biết anh hiểu rõ lời nói của tôi khi đó, nhưng anh đoán chắc chắn rằng vì đang mang thai nên tôi không dám tức giận vì thế anh vẫn tiếp tục phản bội tôi đúng không?” Khi nói tới điều này, Tư Vũ đột ngột quay đầu nhìn anh chất vấn.

Bùi Tạp Tư bị cô ép hỏi không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng mà nhận lỗi!

“Anh có biết tôi vì cuộc hôn nhân này đã nỗ lực bao nhiêu, nén chịu bao nhiêu không? Tôi biết rõ anh “quan hệ” với người phụ nữ khác, nhưng vì muốn giành lại trái tim của anh, dù thai nhi không khỏe tôi vẫn phải cắn răng, chịu đựng sự ghê tởm, tôi đáp ứng “nhu cầu” mỗi khi anh đòi hỏi, tôi không nghĩ muốn anh viện cớ ra ngoài “giải quyết”, tôi tự nhủ rằng chỉ cần tôi “đáp ứng” anh thì anh sẽ không làm bậy bên ngoài…” Câu nói kế tiếp khiến cho Tư Vũ không chịu nổi khóc nức nở.

Nước mắt Tư Vũ rơi như mưa, tâm run rẩy như đang đứt từng đoạn ruột tiếp tục nói: “Nhưng dù tôi có “cho” anh thì cũng không thể kéo trái tim anh quay về như trước.”

Bùi Tạp Tư giờ phút này thật sự căm hận bản thân mình, chỉ vì nhu cầu cá nhân mà anh đã nhiều lần phản bội cô, phản bội tình yêu của cô đối với anh.

“Tạp Tư, anh cho rằng tôi yếu đuối nên anh một lần rồi một lần khinh thường tôi. Ngay cả khi tôi bắt gian hai người ngay tại giường, hay dù con tôi không còn, anh cũng có khả năng không sợ hãi mang tất cả trách nhiệm đỗ lên đầu tôi, anh muốn tôi áy náy, anh muốn tôi có cảm giác tôi lỗi. Thậm chí anh còn dám uy hiếp tôi nữa, anh có biết tôi rất ghét bị người khác uy hiếp không? Ba tôi uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe lời ông ấy gả cho Lâm Hiên thì ông ấy sẽ ly hôn với mẹ tôi, vốn bà ấy cũng là một người phụ nữ yếu đuối, nếu không có ông ấy thì không thế sống nổi. Được, vì mẹ tôi nên tôi đã đồng ý. Sau khi được gả đi thì phát hiện Lân Hiên là người đồng tính luyến ái. Anh ta nói rằng nếu tôi dám kể chuyện này ra bên ngoài, anh ta nhất định sẽ tìm người cưỡng bức tôi, tôi sợ hãi, tôi thật sự sợ hãi, mỗi ngày tôi đều sống trong tâm trạng lo sợ tột cùng, lo sợ rằng anh ta có thể tìm người đến cưỡng bức tôi. Cả đêm tôi không dám ngủ, dần dần tôi bức bản thân mình trở thành bệnh nhân, bệnh tình kéo dài 10 năm! Cho nên khi tôi gặp anh, “anh Tạp Tư”…..thật sự khi đó tôi cho rằng nếu tôi gả cho anh, thì sau này tôi sẽ không còn phải đau khổ nữa, nhưng thật không ngờ, tôi từ nỗi đau này nhảy đến nỗi đau lớn hơn! Anh để cho tôi nếm mùi vị hạnh phúc, thì lập tức anh khiến cho tôi bị vùi lấp trong nỗi thống khổ tột cùng. Nếu so với Lâm Hiên thì nỗi thống khổ anh mang đến cho tôi lớn hơn nhiều. Bây giờ, ngay tại đây anh uy hiếp tôi, so với anh ta thì anh còn tàn nhẫn hơn!” Tâm Tư Vũ đau thương như chết đi, lớn tiếng lên án Bùi Tạp Tư.