Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 24: Tốt nhất em đừng trêu chọc tôi!
Phòng thiết kế bây giờ đều nhốn nháo cả lên, tiếng van xin đầy tội nghiệp của Thuyên An khiến rất nhiều người trong phòng cười lớn, có người lại khuyên bảo...
- Dĩ Xuyến à, tớ xin cậu đó, tớ không muốn đi đâu!
Hàn Dĩ Xuyến vừa kéo tay Thuyên An lôi về phía cửa vừa nhìn thư ký giám đốc đang đứng bên ngoài đợi
- Thuyên An, chẳng phải cậu thích ngắm soái ca lắm sao? Đây là cơ hội tốt, cậu đi với tớ đi mà!
Thuyên An bị kéo đến sắp ngất rồi, hai chân cô vẫn cố gắng bám trụ ở một vị trí, một tay thì dùng sức túm chặt góc bàn, hấp tấp cầu xin
- Dĩ Xuyến à, Tổng giám đốc tuy rất đẹp trai nhưng tớ sợ lắm! Cặp mắt cứ như sói vậy! Xin cậu đấy, bỏ tay tớ ra đi mà!
Những người khác thấy cảnh này cũng tranh nhau nói
- Thuyên An, không phải ngày thường cô rất giống chị đại sao? Gì mà bây giờ đã sợ đến tái mặt rồi!
- Thuyên An, đi ngắm vẻ đẹp tuyệt thế của Tổng tài đại nhân cũng hay đấy chứ!
- Dĩ Xuyến, cậu cứ lôi cậu ấy đi đi!
Lôi lôi kéo kéo nãy giờ, Hàn Dĩ Xuyến cũng đã mệt rồi, cô tạm bỏ tay ra để thở lấy hơi, nhưng Thuyên An lại nhân cơ hội đó bỏ chạy làm cô ngay lập tức nhảy tới lôi cô bạn mình đi tiếp.
Một màn này lọt vào mắt của Triết Liệt vừa đi tới, thư ký giám đốc và những nhân viên khác liền cúi chào
- Triết Liệt tiên sinh!
Triết Liệt gật nhẹ đầu một cái rồi bước qua phía hai cô nhóc đang giằng co kia, nghiêm giọng nói
- Cô Hàn, Tổng giám đốc đang đợi cô!
Hàn Dĩ Xuyến giật mình ngẩng đầu lên nhìn Triết Liệt, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Thuyên An nhìn thấy Triết Liệt như thấy đấng cứu thế, cô vội vàng núp sau lưng cậu ta.
Triết Liệt nhìn Hàn Dĩ Xuyến và tiếp tục nói
- Nếu cô không đi ngay thì chúng tôi sẽ dùng vũ lực!
Hàn Dĩ Xuyến nuốt khan một ngụm nước bọt, khẽ lườm Thuyên An rồi bất mãn bước ra phía cửa.
Thư ký giám đốc mỉm cười chào một cái rồi dẫn Hàn Dĩ Xuyến đi!
Sự ồn ào trong căn phòng đã biến mất không còn chút tăm hơi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Triết Liệt và Thuyên An.
Thấy Hàn Dĩ Xuyến đã đi khỏi, Thuyên An thở phào một hơi, lại nhìn Triết Liệt bằng ánh mắt e ngại, cô lùi lại phía sau, tươi cười cúi đầu cảm ơn.
Khi cô định rời đi thì Triết Liệt bỗng nhiên gọi cô lại
- Cô gái, đầu của cô.....
Thấy cô vẫn đứng ngây ra một chỗ, Triết Liệt liền sải bước về phía cô, đưa tay lên đỉnh đầu cô.....
Lồng ngực Thuyên An nhảy liên tục như trống đánh....
Một lát sau, Triết Liệt cầm xuống một tờ giấy đã bị cắt nhỏ qua máy, ném qua một bên rồi tiện tay vuốt gọn lại mái tóc bù xù của Thuyên An, nở một nụ cười ngọt ngào.
Ông trời ơi, Thuyên An cảm thấy mình sắp mất tim rồi!
Cô vờ ho khan vài tiếng rồi nói nhỏ
- Cảm ơn anh, nhưng tên tôi không phải " cô gái " tôi tên Thuyên An!
Triết Liệt mỉm cười gật đầu, cẩn thận ghi nhớ cái tên này trong đầu rồi tạm biệt và rời đi.
Cả gian phòng đang nhìn Thuyên An bằng ánh mắt kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.
- -----------------------
Nhìn cửa phòng Tổng giám đốc, tay chân Hàn Dĩ Xuyến không khỏi run lên, mồ hôi tay cũng chảy ra rồi.... Những bình luận ác ý mà hôm qua cô đọc được cứ hiện rõ trong đầu cô, cô cảm thấy hít thở thật khó khăn. Khẽ liếc nhìn qua thư ký giám đốc, Hàn Dĩ Xuyến liếm liếm môi rồi hỏi
- Cô Lisa! Cô xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc lại không để ý đến cô?
Thư ký Lisa có gương mặt rất đáng yêu, nghe câu hỏi của Hàn Dĩ Xuyến, cô nở nụ cười ái mộ
- Tôi thì làm sao có thể sánh bằng cô chứ! Hơn nữa Tổng giám đốc chỉ yêu thích nữ sinh mà thôi!
Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi, cô mỉm cười thật lòng, cô có thể nhìn ra cô thư ký này không hề có chút ác ý nào, thân thiện, tốt bụng, cô thật sự rất ngưỡng mộ. Không hỏi gì thêm nữa, Hàn Dĩ Xuyến lấy hết can đảm bước vào căn phòng trước mặt.
Cửa phòng đóng sầm lại, thư ký Lisa cười ngọt ngào, cô đã từng đối mặt với rất nhiều cô nữ sinh của Tổng giám đốc nhưng chưa từng có cô gái nào thành thực, đơn thuần, tốt bụng như Hàn Dĩ Xuyến..... Hơn nữa, Hàn Dĩ Xuyến còn hỏi tại sao Tổng giám đốc không để ý đến cô, điều này cô không quan tâm, vì cô đã có người trong lòng rồi!
- ---------------------
Lần này đi vào, Hàn Dĩ Xuyến không muốn đứng bất động nữa, cô mạnh dạn bước đến bàn làm việc của Từ Lâm, nhìn những ngón tay thon dài của hắn đang múa trên bàn phím máy tính, cô không khỏi nhớ đến lúc những ngón tay kia cứ di chuyển trên người cô, gò má không khỏi nóng ran...
Từ Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy tóc tai cô như ổ gà, mặt mũi thì tèm lem, hắn không khỏi đơ người, cô vừa tị nạn trở về sao?
Vừa sáng sớm nhìn thấy cô đến công ty cùng Phàm Diệc, hai người còn nói cười vui vẻ rất lâu, hắn cảm thấy tức điên lên, hình ảnh đó khiến hắn rất chói mắt. Lúc vào làm việc, hắn chẳng thể tập trung nổi nên mới bảo Lisa đi gọi cô đến, chẳng lẽ cô coi thường việc đến gặp hắn như vậy sao? Đến mức đánh nhau với Lisa? ( trí tưởng tượng của anh phong phú thật!)
Hắn lạnh giọng nói
- Lau sạch mặt mũi của em đi!
Hàn Dĩ Xuyến thở dài và nói..
- Tôi trong xấu xí như vậy thì không phải anh sẽ không đụng đến tôi sao?
Từ Lâm vừa nghe xong, ánh mắt sắc lạnh lại càng thêm sắc lạnh, hắn chậm rãi đứng lên, từng bước tiến về phía Hàn Dĩ Xuyến, giống như một con mãnh thú đang săn mồi......
Khi bị Từ Lâm vây hãm trong khoảng cách giữa hai tay hắn với chiếc bàn làm việc, Hàn Dĩ Xuyến mới ý thức được mình đã lỡ lời, cô cắn chặt môi không dám cự động, cô rất sợ sự việc hôm qua lại tái diễn lần nữa....
Từ Lâm nhìn xuống làn môi anh đào đã bị cô cắn gần nát, hắn đưa tay lên, chạm nhẹ vào nó, giọng nói trầm thấp vang lên, ngọt ngào êm ái như rượu vang
- Em dám để kẻ khác đụng vào đây thì......
Chưa nói hết câu mà hắn đã cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ hồng trước mặt, mùi vị ngọt ngào của nó cứ như một loại thuốc phiện đang ngấm dần vào cơ thể hắn......
- Ưm....
Hàn Dĩ Xuyến muốn phản kháng nhưng nửa chữ cũng không thể nói ra. Đợi đến lúc cô đã gần thở không ra hơi thì Từ Lâm mới chịu buông tha cho cô, ngón tay thon dài lại lướt trên làn môi ướt át, sưng đỏ.
- Tôi sẽ đem cả em và kẻ đó chặt làm vài khúc!
Lời nói tưởng chừng như đang đùa nhưng lại là mệnh lệnh không thể cãi, đó là một lời cảnh cáo!..
Hàn Dĩ Xuyến biết rõ Từ Lâm không thích nói đùa, hắn nói thì sẽ làm. Sống lưng cô không ngừng chảy mồ hôi....
Từ Lâm cười nhạt, hắn giữa chặt eo cô, cúi đầu xuống lần nữa, cằm tì lên vai cô, miệng ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, sau đó nhả ra và thì thầm
- Dĩ Xuyến, em không muốn trở thành tình nhân của tôi?
Hai chân Hàn Dĩ Xuyến mềm nhũn, cô chống hai tay lên mặt bàn phía sau, cố tình né tránh hắn
- Tôi không rảnh ở đây điên khùng cùng anh, nếu không có việc gì thì mời anh bỏ tay ra, tôi còn phải quay về phòng thiết kế!
Từ Lâm không giận mà còn cười, tay đưa lên mơn trớn da thịt trắng hồng trên gương mặt Hàn Dĩ Xuyến, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại là doạ dẫm
- Dĩ Xuyến của tôi, em không muốn trở thành tình nhân của tôi nhưng lại mặt dày gặp gỡ người tình của em trong khi đã từng nằm dưới thân tôi!
Hàn Dĩ Xuyến hít thở nặng nề, cô thật không biết rốt cuộc Từ Lâm đang muốn gì?
Tình nhân?
Không phải hắn đang có Tôn Phỉ Ngãi xinh đẹp động lòng người sao?
Cần gì phải để ý đến một cô gái nhan sắc tầm thường như cô!
Không nhận được câu trả lời của cô, Từ Lâm dần dần mất đi kiên nhẫn, hắn bóp chặt cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Đừng gặp lại tên đó nữa! Phàm Diệc, tôi có thể khiến hắn chết mà không thể tìm thấy xác!
Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt nhìn hắn, cô sợ hãi lắc đầu
- Anh ấy chẳng làm gì sai cả! Chúng tôi cũng chẳng có gì, anh không thể đụng vào anh ấy!
Từ Lâm nở nụ cười lạnh khốc, càng tăng sức bóp chặt cằm cô hơn
- Nếu muốn hắn sống sót thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn trở thành tình nhân của tôi!
Hàn Dĩ Xuyến đau đến nhíu mày, mồ hôi cũng túa ra nhiều hơn, cô vẫn cắn răng chịu đựng, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Lâm miễn cưỡng gật đầu, hắn buông tay đang giữa cằm Hàn Dĩ Xuyến ra, cũng thả tự do cho cô
- Tốt nhất em đừng trêu chọc cô!
Hàn Dĩ Xuyến nhân cơ hội này mà bỏ chạy khỏi phòng Tổng giám đốc, Từ Lâm cũng không ngăn cản, mà nụ cười đắc ý đã nở rộng trên môi hắn.
- ---------------------------------
Giờ tan làm cuối cùng cũng đến, Thuyên An rất muốn đến xin lỗi Hàn Dĩ Xuyến nhưng không nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đâu nữa cả. Cô buồn bực cùng Lệ Băng ra về.
Nhưng vừa đến cổng, một chiếc Audi đã dừng trước mặt cô, Triết Liệt mở cửa xe bước xuống, nhìn Thuyên An đứng bên cạnh Lệ Băng, cậu ta hơi mất tự nhiên nói
- Thuyên An, tôi sẽ đưa cô về!
Thuyên An trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống thế này, cô chẳng biết trả lời sao cho phải, cứ úp úp mở mở
- À... tôi có thể đi cùng bạn!
Lệ Băng tinh ý phát hiện ra ánh mắt hai người nhìn nhau nên nhanh chóng nói
- Thuyên An, lát nữa anh hai sẽ qua đón tớ, cậu đi cùng Triết Liệt tiên sinh đi!
Nói xong, cô chỉ cúi đầu chào Triết Liệt một cái rồi chạy thục mạng, đi rất xa mới quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Thuyên An.
Thuyên An không biết phải làm sao, đành lên xe của Triết Liệt.
Chiếc Audi rất nhanh đã chuyển bánh và rời đi. Hai người họ không biết rằng bên trong đại sảnh công ty, Lisa đã chứng kiến mọi việc, viền mắt cô đỏ rực rồi sải bước ra khỏi công ty..
Cách đó không xa thì một chiếc BMW cũng đang chờ đợi một người.
Khi Hàn Dĩ Xuyến bước ra thì Phàm Diệc đã đứng đợi bên cạnh xe, anh bước lên và vẫy tay cười rạng rỡ
- Tiểu Xuyến, có mệt lắm không?
Anh giúp cô cầm túi đồ trên tay rồi đưa một tay đỡ lên lưng cô, hai người sải bước về phía cửa xe....
Đúng lúc Phàm Diệc mở cửa cho Hàn Dĩ Xuyến bước vào thì cánh cửa đột nhiên bị một bàn tay to lớn chặn lại, lực tay rất mạnh,....
Hàn Dĩ Xuyến và Phàm Diệc cùng lúc nhìn về nhân vật xuất hiện đột ngột này.
Từ Lâm đứng trước mặt họ, khí lạnh toả ra khiến người khác phải rùng mình lo ngại, gương mặt hắn không chút biểu cảm, một tay hắn vẫn giữa trên cửa xe, một tay thì đút trong túi quần, im lặng nhìn một đôi nam nữ trước mặt.
Hàn Dĩ Xuyến vô thức lùi về phía sau vài bước, nhưng do va phải một cục đá phía sau nên suýt nữa thì cô đã ngã xuống, cũng may là Phàm Diệc đưa tay ra đỡ kịp, ôm cô vào vòng tay ấm áp....
Một màn ái muội này lọt vào mắt Từ Lâm thật sự rất khó chịu. Ánh mắt hắn dán chặt lên cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Hàn Dĩ Xuyến....
Sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc hoa tai và đưa tới trước mặt Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, em để quên cái này trong phòng nghỉ của tôi!
Hàn Dĩ Xuyến đã hoàn toàn hoá đá, tay Phàm Diệc đỡ phía sau lưng cô nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác ấm áp nào.
Phàm Diệc bắt được biểu hiện đó của cô liền giúp cô nhận chiếc hoa tai từ tay Từ Lâm, vừa cười vừa nói với hắn
- Thật ngại quá, tiểu Xuyến nhà tôi rất hay để đồ đạc lung tung! Cảm ơn ngài đã mang trả!
Nụ cười trên gương mặt Phàm Diệc khiến Từ Lâm khinh bỉ, hắn không nói gì mà chỉ cười, sau đó bước đến gần Hàn Dĩ Xuyến. Khoảng cách giữa hai người càng gần thì tim Hàn Dĩ Xuyến càng muốn vọt ra ngoài. Phàm Diệc muốn ngăn Từ Lâm lại thì bị hắn đưa tay gạt sang một bên, không chút e dè mà ôm lấy Hàn Dĩ Xuyến,cúi đầu nói vào tai cô
- Em xem lời nói của tôi là gió thoảng qua tai? Đây là lần cuối cùng, nếu còn dám chọc giận tôi thì chờ dọn xác hắn ta đi!
Hàn Dĩ Xuyến không dám nhìn hắn, cô chỉ biết cúi đầu sợ hãi.
Từ Lâm tạm thời bỏ qua cho cô, hắn tiến lại nói với Phàm Diệc, đồng thời chìa bàn tay ra trước mặt anh
- Anh là Phàm Tổng?
Giọng nói khách sáo, xa cách khiến Phàm Diệc không khỏi đề phòng, cộng với ánh mắt hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến thật sự không bình thường.
Phàm Diệc cũng đưa tay ra nhận lấy cái bắt tay của Từ Lâm
- Ngài đây chắc là Từ tiên sinh- Tổng giám đốc Đại Từ!
Từ Lâm cười khách sáo, lại nhìn sang Hàn Dĩ Xuyến đang đứng bên cạnh rồi thu tay về
- Phàm tổng quả là như lời đồn, Từ mộ đây có lẽ còn phải học hỏi nhiều. Suýt chút thì quên, Dĩ Xuyến của tôi đành phiền ngài đưa về vậy, hôm nay tôi có cuộc hẹn quan trọng. Xin cáo từ trước, hẹn gặp lần khác vậy!
Phàm Diệc vẫn cảnh giác nhìn hắn....
Từ Lâm đi qua Hàn Dĩ Xuyến, dừng một vài giây để nhìn gương mặt đã sớm tái nhợt của cô, sau đó cười nhạt và bước đi.