Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 23: Bị ám ảnh bởi em!
Ba chiếc xe thương vụ cùng đến bến tàu.
Từ Lâm vẫn đứng đó thong thả chờ đợi.
Khi những người từ trên ba chiếc xe kia bước xuống hết, một người đứng đầu được cả đám người phía sau cúi thấp người xuống chào, đó là một người đàn ông độ tuổi trung niên, nhưng trên gương mặt ông ta không hề có chút tàn phá của thời gian, kiểu trẻ hơn so với độ tuổi của bản thân, ông ta mặc một bộ tây trang đen và đeo một cặp kính đen trên mắt, vừa bước xuống xe, trông thấy một đóng " máu thịt " trước mặt, người đàn ông đó tức đến sắp vỡ lồng ngực nhưng vẫn cố gắng giữa bình tĩnh để bước về phía Từ Lâm.
Đám thuộc hạ của ông ta mỗi người xách trên tay hai cái vali lớn. Tất cả đều đồng loạt đi theo sau ông ta.
Từ Lâm nở nụ cười " hiền hòa " bước tới nghênh đón khách quý
- Hắc Long, ông vẫn rất tuân thủ thời gian!
Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Hắc Long - người đứng đầu Hắc Long Bang. Hắc Long đưa tay tháo cặp kính xuống, sau đó nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt đề phòng..
- Từ Lâm, không cần phải dài dòng, lô vũ khí kia tao đang cần, tao sẽ mua lại một cách sòng phẳng. Năm ngàn tỉ đô, thế nào?
Từ Lâm một tay đút trong túi quần, nở nụ cười bỡn cợt và trả lời
- Được!
Hắc Long trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn vừa ra lệnh cho thuộc hạ mang những chiếc vali kia trao cho thuộc hạ của Từ Lâm vừa nói
- Tao giao tiền thì số vũ khí trên tàu, tao được chuyển đi rồi chứ?
Từ Lâm im lặng và cười đểu, nhường câu trả lời cho Triết Liệt.
Triết Liệt nghiêm giọng nói
- Lô hàng đã là của Hắc Long ngài, dĩ nhiên ngài có thể mang đi!
Lửa giận trong lòng Hắc Long đang cháy lên bừng bừng nhưng ông ta vẫn phải nặn ra bộ mặt thản nhiên.
Từ Lâm nhìn ra được sự biến hoá đó trên gương mặt ông ta, hắn lại tiếp tục nở nụ cười, nụ cười khiến người ta chỉ muốn cho một đấm vào mặt
- Về mấy tên phế vật kia, coi như quà gặp mặt vậy!
Hắc Long đang cố gắng nhẫn nhịn đến mức có thể.
Bây giờ vũ khí mà BAMs sản xuất có sức công phá thống trị cả gần toàn cầu, nếu ông ta chỉ sơ xuất một chút thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Từ Lâm có bản lĩnh vô cùng lớn, chỉ một mình hắn đã có thể thâu tóm gần hết Đại Từ và BAMs. Điều này khiến Hắc Long không khỏi đề phòng.
Từ Lâm hừ một tiếng, nhếch môi cười một bên rồi sải bước đi về phía xe. Triết Liệt gật đầu lấy lễ rồi cũng đi theo sau Từ Lâm.
Đám thuộc hạ của Từ Lâm mỗi người đã xách hai cái vali lúc nãy nhận được, di chuyển từng bước chậm để đề phòng hành vi bất ngờ có thể xảy ra của Hắc Long......
Đám người của Từ Lâm đã rời khỏi bến tàu.
Hắc Long tức điên lên, đá văng những đóng thiết bị sữa tàu bên cạnh
- Mẹ nó! Thằng nhóc Từ Lâm này, nó thật sự chán sống rồi mà!
Sau đó ông ta quay lại nói với thuộc hạ
- Tôi phải đến gặp tên vô dụng lão Tam đó!
- -------------------------
Đài Song Khê
Từ Lâm bước vào nhà thì người làm cùng quản gia đều bước đến, cúi đầu chào cung kính.
Hắn không nói gì mà bước vào trong nhà.
- Lâm! Bây giờ anh mới chịu về sao? Người ta nhớ anh gần chết!
Tôn Phỉ Ngãi đang ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn thấy Từ Lâm bước vào, cô ta õng ẹo chạy đến ôm lấy cánh tay hắn.
Từ Lâm nhíu mày không vui, quay sang hỏi quản gia
- Thím Vương, tôi đã nói là không để ai vào đây mà!
Thím Vương là quản gia trong Đài Song Khê này, thấy Từ Lâm gương mặt lạnh tanh, bà vội vàng giải thích
- Thiếu gia, cô ấy cứ nằng nặc đòi vào đây gặp thiếu gia, tôi đã nói những gì thiếu gia dặn nhưng cô ấy vẫn không chịu đi và còn ngồi đợi trước cổng nữa, tôi thấy như vậy nên mới để cô ấy vào đây ngồi đợi, dù sao thì trước đây cô ấy cũng đã từng đến đây!
Càng nói giọng bà càng nhỏ dần, ánh mắt bất mãn nhìn Tôn Phỉ Ngãi đứng bên cạnh Từ Lâm. Tuy nói như vậy nhưng thím Vương rất ghét Tôn Phỉ Ngãi, cô ta kiêu căng, ngạo mạn, chẳng xem ai ra gì cả, đối với người làm và quản gia như bà, cô ta chẳng xem họ là con người!
Từ Lâm không nói gì mà bước thẳng lên lầu, Tôn Phỉ Ngãi không cam lòng đuổi theo.
Vào đến phòng ngủ, vừa thấy Từ Lâm đưa tay cởi áo khoác và ném lên giường, Tôn Phỉ Ngãi tinh ý chạy đến, giúp hắn cởi bỏ áo áo sơmi còn lại, những khi vết thương trên cổ hắn hiện ra, lồng ngực Tôn Phỉ Ngãi như bị một chiếc rìu chém mạnh xuống, đó là dấu răng, dấu răng lại rất nhỏ, hình như là răng của phụ nữ, vết thương do răng cắn này hình như mới vừa đây, vết máu chỉ vừa đông lại, trên bả vai hắn cũng có một dấu răng tương tự như vậy, nhưng vết thương đã lành hơn, điều này nghĩa là người phụ nữ mà Từ Lâm chạm vào hai lần này đều kháng cự hắn quyết liệt.....
Có thể là ai chứ?
Không lẽ là.....
Cô ta thực sự không dám nghĩ tiếp, nếu thật là vậy thì cô ta sẽ không để yên cho người đó!
Cởi hết áo ra, Từ Lâm chỉ hờ hững lấy khăn tắm và đi vào bên trong phòng tắm, lại có những vết cào cấu rối rắm như mạng nhện trên lưng hắn, giống với móng tay....
Lại là người phụ nữ đó!
Tôn Phỉ Ngãi rất muốn hỏi cho rõ nhưng quyết định lại và im lặng, sau đó bám dính theo sau Từ Lâm đi vào phòng tắm.
Cô ta chủ động quỳ gối xuống trước mặt Từ Lâm, đưa tay lên cởi bỏ đai lưng, khoá quần cũng bị cô ta kéo xuống, chiếc quần tây nhanh chóng bị cởi bỏ, Tôn Phỉ Ngãi cười rất dâm đãng, cô ta vừa vuốt ve cự long trong chiếc quần lót nam vừa áp gương mặt đầy phấn son của mình vào một bên đùi săn chắc của người đàn ông, thuần thục liếm láp xung quanh....
Đối diện với vẻ phong tình vạn chủng của Tôn Phỉ Ngãi, gương mặt Từ Lâm vẫn không có chút biểu cảm, hắn đưa tay xuống nâng nhẹ cằm cô ta lên
- Muốn tôi cho em thứ gì?
Hắn đã quen với việc tất cả phục nữ quỳ dưới thân hắn hầu hạ cũng chỉ muốn được mua sắm cả thế giới hoặc muốn dựa vào danh tiếng của hắn mà bắt nạt người khác. Tôn Phỉ Ngãi cũng không ngoại lệ, tất cả đều có tham vọng và mỗi lần trên giường của hắn đều biểu hiện rất tốt,.... nhưng, Hàn Dĩ Xuyến lại không như vậy.....
Tôn Phỉ Ngãi nghe xong, đôi mắt sáng rực, bàn tay uốn éo luồn vào trong chiếc quần lót nam rồi mặt dày xoa bóp con cự long bên trong làm nó dựng đứng lên, cứng nhắc như thép. Giọng nói cô ta yểu điệu đầy ủy khuất
- Lâm... Anh thật xấu mà, sao lại có thể để con nhỏ Hàn Dĩ Xuyến ở bên cạnh anh hằng ngày như vậy chứ? Em ở trường chẳng còn ai tôn trọng cả! Anh phải đòi lại công bằng cho em mới được...
Từ Lâm nhẹ nhàng mơn trớn da mặt cô ta, sau nó nở nụ cười tà mị
- Xem thử biểu hiện của em thế nào.
Tôn Phỉ Ngãi cười tươi như hoa, cô ta hoàn toàn hoá thân vào một gái chơi, kéo chiếc quần lót của Từ Lâm xuống, giải phóng con cự long khổng lồ, cô ta ngẩng đầu nhìn Từ Lâm, gương mặt cực kỳ dâm loạn rồi cúi xuống, môi kề sát con cự long hùng dũng kia, há miệng và ngậm vào....
Từ Lâm vẫn giữa nguyên bộ mặt lạnh khốc, nhưng hạ thân lại đang nghênh đón, hưởng thụ.......
Từng đợt khoái cảm qua đi, Từ Lâm hít sâu một ngụm không khí, hắn kéo Tôn Phỉ Ngãi ra rồi bước vào bồn tắm, mặc dù trần trụi như vậy nhưng vẫn không làm mất đi khí chất tao nhã, quý phái của con người hắn.....
Tôn Phỉ Ngãi không chờ đợi gì thêm mà tự cởi bỏ hết váy áo, sau đó bước đến bồn tắm, yểu điệu nói
- Lâm... Người ta muốn tắm uyên ương!
Đối với yêu cầu hết sức dâm đãng này của Tôn Phỉ Ngãi, Từ Lâm dĩ nhiên không từ chối, hắn cười nhạt rồi kéo cô ta xuống bồn tắm.........
Hai thân thể trần truồng trong bồn tắm tạo nên một bức tranh đầy dâm mị, đốt mắt người nhìn......
Ngay thời điểm Tôn Phỉ Ngãi ngã nhào vào lồng ngực mình, hai tay mềm mại của cô ta quấn quanh cổ, trong đầu Từ Lâm chợt nhớ lại một khung cảnh tương tự đã từng xảy ra với hắn, người con gái run sợ, luôn cảnh giác đề phòng đã bị hắn kéo xuống bồn tắm như thế này.....
Hàn Dĩ Xuyến.....
Bây giờ hắn rất muốn đi vào cơ thể cô......
Cảm giác khít khao, ấm nóng kia cứ cào xé lên khắp cơ thể hắn.....
Tôn Phỉ Ngãi dùng tất cả những động tác chuyên nghiệp của mình mà kích thích dục vọng của Từ Lâm, cô ta dán sát cơ thể đầy đặn của mình vào trong người hắn, vừa hôn vừa sờ khắp nơi....
- Lâm, người ta muốn....
Từ Lâm nhìn bộ dạng hết sức câu dẫn của cô ta, không khỏi cười nhạt, bàn tay hắn cũng di chuyển xung quanh chơi đùa trên làn da cô ta, bầu ngực no tròn trước mặt hắn quả được xếp vào hàng khủng, so với Hàn Dĩ Xuyến thì nó xứng làm bà cố rồi!
Thế nhưng trong đầu hắn vẫn không sao bỏ qua được hình ảnh con nhím cứ xù từng chiếc gai nhọn lên......
Từ Lâm kéo Tôn Phỉ Ngãi qua, áp sát cô ta vào thành bồn tắm, hung hăng cúi xuống vừa hôn vừa cắn lên môi, da thịt của cô ta.....
Hạ thân tàn nhẫn đi vào mà không hề có màn dạo đầu!
Tôn Phỉ Ngãi dù đau đớn nhưng vẫn thoả mãn rên rỉ thật lớn.....
Từ Lâm càng lúc càng thô bạo hơn, trong mắt hắn hiện giờ tất cả chỉ có Hàn Dĩ Xuyến!
Hắn nhớ đến gương mặt đầy nước mắt, sợ hãi vùi đầu vào trong gối, tiếng rên rỉ ngâm Nga, khe khẽ và tiếng khóc nức nở của Hàn Dĩ Xuyến...tất cả những hình ảnh của cô khi nằm dưới thân hắn, hắn đều nhớ hết!
- -----------------------------------
Ngồi trong phòng ngủ, Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn bận bịu hoàn thành bảng thiết kế. Đã hơn 11 giờ rồi mà laptop vẫn còn sáng, giấy vẽ, bút vẽ vẫn còn vứt lung tung trên giường......
Điện thoại để bên cạnh đột nhiên sáng lên vì âm báo tin nhắn.
Hai mắt Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn dán chặt trên màn hình laptop, tay thì mò đến cầm điện thoại, khi tin nhắn được mở ra trước mặt cô
" Tiểu Xuyến, sáng mai anh sẽ qua đón em. Thực tập ở Đại Từ chắc rất mệt,em nghỉ ngơi sớm đi! Chúc ngủ ngon! "
Tin nhắn của Phàm Diệc, Hàn Dĩ Xuyến không kìm được mà phì cười, cô định nhắn tin trả lời nhưng sợ anh biết cô còn thức thì ngày mai lại bị anh giảng cho một tràng lí luận nên cô đành thôi.
Để điện thoại xuống, Hàn Dĩ Xuyến tiếp tục gõ lạch cạch trên bàn phím, khi cô nhấn gửi bài qua cho trưởng phòng Ninh, thuận tay vào xem các trang chat của nhân viên Đại Từ.
Cô vừa đọc từng bình luận vừa muốn đánh người.
" Các cô có biết con bé Hàn Dĩ Xuyến kia tại sao lại có thể vào được Đại Từ mà thực tập không? Tất cả là nhờ vào đàn ông đấy! "
" Cô ta chắc đã lên giường với bao nhiêu ông lớn để mở rộng tương lai cho mình "
" Tôi còn thấy cô ta được mời vào phòng Tổng giám đốc đấy, lận hai tiếng mới đi ra, trao đổi công việc gì chứ! Có mà bàn chuyện giường chiếu thì được! "
" Haha... "
" Bộ dạng ngờ nghệch như vậy mà cũng dám quyến rũ Tổng giám đốc sao? Thật khiến người ta mở mang tầm mắt mà! "
" Có thể bên ngoài ngây thơ như nai tơ nhưng trên giường lại biến thành hồ ly, phải biết chút tâm kế chứ! Thật là cao tay"
" Thư ký Lisa quyến rũ nóng bỏng như vậy mà còn không được Tổng giám đốc để ý đến thì cô ta đúng là cao thủ rồi đấy! "
" Ai bảo Tổng giám đốc thích nữ sinh cơ chứ! Vì vậy cô ta mới có cơ hội! "
" Cô ta sẽ được Tổng giám đốc sủng ái bao lâu chứ? Dùng thường xuyên rồi cũng mau chán thôi! "
" Haha... "
Bàn tay đang nhấp chuột của Hàn Dĩ Xuyến đã run lên, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt, cảm giác lạc lõng sợ hãi cô chưa từng có bao giờ.......
Những lời nói châm chọc kia đang đục khoét trái tim cô, cô im lặng và lùi lại phía sau, hai tay ôm chặt bả vai, cảm giác như đang có rất nhiều người nhìn thấy cô cởi trần, cảm giác đó khiến cô muốn chạy trốn, cô ngồi bó gối một góc, tay giữa chặt chăn kéo lên trước ngực....
Nước mắt từ khoé mắt cứ trào ra, cô vô lực lắc đầu.....
Cô không hề bán thân cho Từ Lâm như bọn họ nói, cô cũng chẳng cần hắn để đảm bảo tương lai, cũng không hề chủ động quyến rũ hắn.... Tất cả cô đều không làm!
Là bọn họ đang bị đặt!
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống trong môi trường rất bình yên, luôn được mọi người xung quanh tôn trọng....
Sự sỉ nhục này đối với cô là quá nặng!