Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 5 - Chương 3: Tà khí ẩn mình

Dưới chân đồi nhưng khung cảnh nơi này như mờ mờ ảo ảo vậy, lúc đến gần đây tôi đã nhìn thấy một mùi tà khí đang xâm lấn nơi này. Nhưng tôi và nàng chỉ có thể đứng từ xa và trốn sau cây nhìn về phía họ.

Một thôn dân đang dựa vào thân cây, đôi mắt hắn lờ đờ nhìn về phía khoảng không trước mặt, miệng sùi bọt mép lắp bắp điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tên thanh niên trẻ ở quán đông y bắt mạch người bệnh rồi khẽ chau mày, có vẻ vụ việc lần này không ổn.

Hắn ra hiệu cho đứa trẻ đi kiếm ai đó, rồi hắn lấy trong túi ra hộp châm cứu lấy kim đâm lên kinh mạch người bệnh. Một lúc sau đứa trẻ chạy về theo bên cạnh là một trung niên tuổi tầm 40, khuôn mặt người trung niên này lộ rõ vẻ hiền từ đức độ.

Ông ta tiến lại gần người bệnh, khuôn mặt khẽ biến sắc rồi vội lấy trong người ra vật gì đó đưa vào miệng người bệnh. Sau lưng người bệnh bỗng nhiên khí tà thoát ra lan tỏa khắp xung quanh, gã trung niên cắn đầu ngón tay vẽ gì đó vào khoảng không rồi ấn chú lên giữa trán người thôn dân.

Một cơn gió mạnh từ đâu đó thổi tới cuốn theo tà khí ngút trời, gã trung niên ra hiệu cho tên thanh niên và đứa trẻ đưa người bệnh rời khỏi nơi đó. Rồi ổng nghiêm mặt nhìn ngó xung quanh như đang e ngại điều gì đó sắp xảy ra.

Nhưng luồng tà khí đó cũng không dám lại gần, chỉ thoang thoảng từ khoảng cách khá xa nhìn về phía người trung niên như có ý e dè. Có lẽ thời điểm này không phải lúc thích hợp đối với cả hai phía...

Tôi cùng nàng quay trở về khách sạn nghỉ ngơi, hôm nay xem ra cũng có chút thu hoạch. Ít ra thì tôi cũng biết được vài điều về dòng họ bắt ma này không chỉ là hư danh và...

- Em vẫn không hiểu sao chúng ta cứ phải đến gia tộc họ Trần để học bắt ma làm gì? Nhiệm vụ của tổng bộ lần này có vẻ hơi khó hiểu!

Tôi mỉm cười trước câu hỏi của nàng, tôi lấy tay sờ lên má nàng rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Vậy cứ coi như là chúng ta đi du lịch đi! Đã lâu lắm rồi chúng mình cũng không bồi dưỡng tình cảm...! Cứ xem như lần này... là một công đôi ba việc đi...!

Nàng e thẹn cúi mặt quay đi, nhưng tôi biết chắc là nàng hạnh phúc lắm và tôi cũng vậy. Tôi đắp chăn cho nàng ngủ trưa rồi ngồi lên chiếc ghế sa lon gần đó, có những bí mật chưa cần thiết phải nói ra... ít nhất là vào lúc này.