Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi Tiêu Lam trở về ngủ.
Lạc một thân một mình ngồi giữa phòng khách trống trải yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ là một loạt những ngọn đèn lộng lẫy, nhìn qua có vài phần cảnh đêm thành thị ngoài thế giới hiện thực, nhưng ai cũng rõ ràng, hết thảy bất quá là biểu tượng giả dối mà thôi.
Bên dưới che giấu là một đám người chơi đang giãy giụa giữa sinh tử.
Tầm mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang ngắm nhìn bóng đêm.
Nhìn kỹ mới có thể phát hiện ánh mắt hắn cũng không rơi xuống bất luận chỗ nào, chỉ là đình trú giữa một mảnh hư không mà thôi.
Trong yên tĩnh, Lạc chậm rãi hồi ức về hai lần đầu gặp được Tiêu Lam.
Lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng hắn tiêu trừ ký ức của Tiêu Lam, rồi lại đem giấu chúng nó vào phó bản học viện Coriff.
Ngay cả chính mảnh nhỏ rơi rụng của hắn cũng theo bản năng bảo vệ những ký ức này.
Có lẽ, trong lòng hắn kỳ thật từng bí ẩn chờ mong thiếu niên mới chỉ gặp mặt một lần kia sẽ không quên chính mình chăng?
Sau lại lần đó gặp mặt, tuy đã quên mất rất nhiều, nhưng lại còn nhớ rõ tên của mình, cũng theo bản năng mà tỏ ra thê thảm với người nhìn thấy mình kia, thông thuận đến làm chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hiện tại nhớ tới, thật sự là phi thường thú vị.
Lạc lại nghĩ đến, mình trong trí nhớ đã từng nhắc đến từ “Người làm vườn”.
Khi đó hắn hẳn là cũng không phải một người chơi, cũng không giống như NPC tầm thường.
Cái gọi là người làm vườn, chính là người bồi thường, tu bổ, hộ lý chothực vật.
Hắn đang bồi dưỡng chính là cái gì? Các người chơi sao?
Tại sao hắn lại muốn làm như vậy? Lại mang mục đích gì?
Ngoại trừ hồi ức có quan hệ với Tiêu Lam ra, hắn còn tìm về trong trí nhớ một đoạn đối thoại mơ hồ.
Đó là trong một khoảng không gian hắc ám và hư vô.
Lạc thân trong bóng đêm, phía trước cách hắn không xa là một luồng sáng trắng thấy không rõ.
Ánh sáng kia sáng ngời lại chói mắt, tựa như có thể xuyên thấu hết thảy sương mù.
Lạc nghe thấy được giọng nói của mình, trong một mảnh bóng đen càng thâm trầm hơn hắc ám truyền đến: “Ngươi cảm thấy trong bọn họ có bao nhiêu người thật ra cũng không muốn sức mạnh?”
Ánh sáng trắng lên tiếng lạnh nhạt mà máy móc: “Không có.”
Bóng đen: “Hửm, vì sao?”
Ánh sáng trắng: “Không có sinh mệnh nào có thể kháng cự sức mạnh, đây là bản năng của bọn họ.”
Bóng đen: “Không đi hỏi ý kiến của bọn họ một câu à?”
Ánh sáng trắng: “Bị lựa chọn cũng đã là may mắn của bọn họ, chúng ta không cần phải cho bọn họ quyền lựa chọn dư thừa.”
Bóng đen: “Thế Giới Hàng Lâm tồn tại là làm cho bọn họ trở nên mạnh hơn, mà không phải chết vào tiêu hao vô vị và giếŧ chóc.”
Ánh sáng trắng ngữ khí không hề gợn sóng: “Áp lực sinh tồn chính là động lực mạnh hơn tốt nhất.”
Bóng đen: “Ta không phản đối điểm này, nhưng ta cảm thấy có thể tiến hành phân loại với áp lực như vậy, dẫn đường bọn họ càng nhanh chóng tìm được con đường thích hợp của mình.”
Ánh sáng trắng trầm mặc trong một chớp mắt.
Một lát sau, ngữ khí cứng nhắc của nó lại lần nữa vang lên: “Gần đây lại xem sách gì kỳ quái rồi hả? Ngươi luôn tràn ngập hứng thú với những tin tức dư thừa đó, quan điểm của bọn họ đang ảnh hưởng ngươi.”
“Ha ha……” Lạc nghe được giọng mình nở nụ cười, “Chúng ta cũng đều không phải là tồn tại hoàn mỹ, nhìn xem nhiều quan điểm khác hơn cũng rất thú vị, không phải sao?
Ta cảm thấy Thế Giới Hàng Lâm cần có một chút thay đổi, coi như nếm thử là được.
Chẳng hạn như có thể tiến hành phân chia cấp bậc khó khăn trò chơi, người có thực lực khác nhau tiến vào màn chơi khác nhau, như vậy có thể tránh cho người chơi có thiên phú chết quá sớm ngoài ý muốn.
Tiếp theo, các người chơi hoàn thành một màn chơi xong cũng có thể thiết trí cho bọn họ càng nhiều thời gian nghỉ ngơi, nếu tinh thần loài người vẫn luôn căng chặt thì sẽ sinh ra vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng.”
……
“Thế nào? Thử một chút không?” Giọng nói bóng đen kết thúc tự thuật kế hoạch của nó.
Nó dùng ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, từ mặt chữ nói "thử xẽm, lại một chút không hề có ý lui bước.
Giống như là ——
Nó kỳ thật cũng không quá nghiêm túc mà cố vấn ý kiến của đối phương.
Ánh sáng trắng: “……”
Ánh sáng trắng lại một lần lâm vào trầm mặc.
Sáng và tối cứ như vậy, không tiếng động mà giằng co, một khoảng không gian này phảng phất yên lặng đến tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, giọng nói không hề phập phồng mới vang lên: “Đừnh làm đến quá phận, bao dung nhẫn nại của ta là có hạn độ.”
Trong giọng nói bóng đen mang theo ý cười: “Ta biết.”
Sau đó, sáng và tối bắt đầu chậm rãi tách ra, đi về hai hướng bất đồng.
Bóng đen nhàn nhạt mà bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta có tên rồi, nhớ rõ sau này kêu ta — Lạc.”
Trong giọng nói ánh sáng trắng nghe không ra cảm xúc: “Tên…… thứ dư thừa.”
Bóng đen cũng không phản bác lời ánh sáng trắng nói.
Rốt cuộc tên này xác thật không bao nhiêu tác dụng, ngoại trừ gia hỏa màu trắng cách đó không xa, trên thế giới này cũng không có tồn tại gì cần biết tên của nó.
Mà ánh sáng trắng hiển nhiên không có hứng thú xưng hô tên nó.
Trong mắt nó, những thứ này đều là dư thừa.
Tên, đối với bóng đen mà nói càng xác thật như vật phẩm trang trí có hoa không quả.
Nhưng có đôi khi những thứ không thực tế này lại có thể làm người ta cảm thấy vui vẻ, không phải sao?
Đặc biệt là một thứ hàng xa xỉ, chuyên chúc với chính mình.
Hồi ức dừng ở đây.
Lạc bàng quan cuộc nói chuyện này nhớ lại khoảng không gian hư vô xuất hiện trong hồi ức kia.
Nơi đó thật sự quá giống với một khoảng bóng đen vô tận mà phong thư liên tiếp trong trí nhớ hắn, hư vô, trống trải, phảng phất như thời gian cũng sẽ chẳng lưu động.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Trong trí nhớ hắn, hắn ở trong bóng đêm một thời gian rất dài, dài đến đều sắp quên mất bản thân mình tồn tại.
Chỉ là, nếu ở trong không gian như vậy, liệu có thể là thời gian hắn bị phong ấn thật ra cũng không dài như trong tưởng tượng không?
Càng ngày càng nhiều nghi hoặc xuất hiện, khóe miệng Lạc lại câu lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, con ngươi màu vàng nhạt của hắn lập loè, có vẻ càng bắt mắt hơn cả bóng đêm phía sau.
Hắn đối với thân phận vốn dĩ của mình, cùng với việc lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể biến thành như bây giờ, càng ngày càng có hứng thú.
——
Những ngày sau đó, Tiêu Lam vẫn luôn đều ngâm mình trong Thế Giới Hàng Lâm tiến hành huấn luyện.
Dù sao đột nhiên tăng nhiều giá trị bần cùng như vậy, cậu cần phí thời gian để thích ứng với thể chất đột ngột bạo tăng của mình.
Đồng thời, vì ứng màn chơi cao cấp sau này, chiến lực là tồn tại ắt không thể thiếu.
Mỗi một người chơi cao cấp Tiêu Lam từng gặp qua, bất luận là Vương Kha, Kỳ Ninh hay là Thành Văn Nhất, tuy rằng kỹ năng của bọn họ đều có các hướng trọng điểm, nhưng bất luận là ai trong số bọn họ, sức chiến đấu đều tuyệt đối không tầm thường.
Ở Thế Giới Hàng Lâm, bảo trì sức chiến đấu của mình mới là bảo đảm hữu lực nhất với việc sinh tồn.
Vì thế, Tiêu Lam cho tăng thêm cho mình không ít huấn luyện đối chiến và luyện tập kỹ năng linh tinh.
Những huấn luyện này ở sân huấn luyện loại nhỏ trong nhà khó có thể tiến hành, cho nên gần đây cậu thường xuyên ngâm mình cả ngày ở sân huấn luyện của nơi dừng chân người chơi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Lam thường xuyên là sáng sớm ra cửa, ăn cơm thì tùy tiện giải quyết ở nhà ăn người chơi, mãi cho đến đêm khuya mới sức cùng lực kiệt trở lại căn hộ, sau đó ngã đầu liền ngủ mất.
Bởi vậy, cậu cơ hồ không có thời gian cùng Lạc ngâm mình cùng nhau gì, ngay cả Lạc dùng ra mèo đen bán manh đại pháp cũng không thể giữ lại sự chú ý của cậu.
Cứ như vậy, vào thời điểm Tiêu Lam không hề phát giác, trong ánh mắt Lạc dần dần mang lên hơi thở nguy hiểm.
Nhưng hắn rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội thích hợp.
Rốt cuộc, cơ hội đến.
Một ngày nào đó, Tiêu Lam kết thúc cao cường độ huấn luyện xong trở lại căn hộ.
Vừa mở cửa, Tiêu Lam bỗng thấy được Lạc ngồi trên sô pha đọc sách.
Hắn tựa hồ rất thích đọc, bất luận thời điểm nào đều có thể nhìn thấy thân ảnh hắn đọc sách, trong không khí có hương khí hồng trà, là hương vị mà Tiêu Lam quen thuộc nhất kia.
Hôm nay Lạc nhìn qua có chút không giống bình thường, cứ như là đang đặc biệt đợi người.
Nhìn thấy Tiêu Lam vào cửa, Lạc ngẩng đầu mỉm cười lên: “Hoan nghênh đã về, tiên sinh.”
Tiêu Lam đi sang hướng hắn: “Anh đang đợi tôi à?”
Lạc khép sách lại: “Tiên sinh, lập tức sắp đến sinh nhật cậu rồi, có sắp xếp gì không?”
Tiêu Lam lúc này mới nhớ tới, hình như sinh nhật mình xác thật chính là mấy ngày nay, gần đây quá bận rộn huấn luyện, cậu cũng sắp quên mất chuyện sinh nhật rồi.
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Tôi thật ra không có sắp xếp gì đặc biệt, nhưng mà nếu sinh nhật thì vẫn nên trở về thăm mẹ đi. Trước kia đều là cùng mẹ trải qua, mộ mẹ cũng có một thời gian không quét dọn rồi, chắc mẹ cũng nhớ tôi.”
Lạc: “Không bằng giao cho tôi sắp xếp đi, coi như là ngẫu nhiên nghỉ ngơi, thế nào?”
Tiêu Lam gật đầu đồng ý: “Vậy phiền toái anh.”
——
Hôm sinh nhật Tiêu Lam, hai người từ rất sớm đã về thế giới hiện thực.
Lạc lái xe chở Tiêu Lam, hai người chạy về hướng mộ địa ở vùng ngoại thành.
Trước đó Lạc cũng hỏi qua Tiêu Lam, muốn đổi cho mẹ cậu một mộ địa tốt hơn không.
Tiêu Lam nghĩ nghĩ vẫn là cự tuyệt, mẹ cậu cũng không phải một người trầm mê hưởng thụ, hiện tại mộ địa này cũng là lúc sinh thời mẹ tự mình chọn lựa, đến mùa xuân vừa lúc có thể nhìn thấy hoa đào nở khắp núi.
Nghĩ đến, mẹ hẳn là rất thích nơi này.
Tiêu Lam cảm thấy, trừ phi bên mộ địa xuất hiện vấn đề gĩ nếu không cậu vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của mẹ, cũng không muốn đổi một mộ viên mới hoa lệ mà xa lạ cho mẹ.
Lúc này đây đi vào mộ viên, cách lần trước đã được mấy tháng.
Vừa lúc đuổi kịp mùa xuân, trên núi khu mộ viên toàn bộ hoa đào nở khắp, phảng phất như đặt mình trong một mảnh mây mù hồng nhạt mây, tựa bí cảnh đã mất chốn nhân gian, hoàn toàn khác lần trước chứng kiến.
Vào mùa hoa đào nở, nơi này có khả năng chính là mộ viên đẹp nhất trên thế giới.
Có lẽ là nhờ công hoa đào, người nơi này tới tới lui lui tảo mộ, trên mặt đều ít đi một chút sầu khổ.
Nghĩ đến thân nhân của mình sau khi chết có thể yên giấc trong cảnh đẹp như vậy, khi tảo mộ tâm tình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn vài phần chăng?
Nhìn hai bên đường hoa trải khắp núi, Lạc khen ngợi: “Dì ấy xác thật là một vị nữ sĩ rất có phẩm vị.”
Tiêu Lam cười rộ lên: “Đúng rồi…… Mẹ là người mẹ tốt nhất.”
Có lẽ vào lúc mẹ Tiêu Lam lựa chọn mộ địa cũng có suy xét đến con trai khi đó mới vừa thành niên đi, muốn nói với cậu rằng “Đừng đau lòng, mẹ ở chỗ này không phải khá tốt sao con?”.
Lần này Tiêu Lam không lựa chọn hoa cúc trắng tảo mộ vẫn thường dùng.
Cậu chuẩn bị cho mẹ chính là hoa bách hợp, đây là hoa mẹ thích nhất.
Tiêu Lam thuần thục mà quét dọn cỏ dại xung quanh, chà lau mộ bia dính chút tro bụi.
Cậu không để Lạc hỗ trợ, toàn bộ là tự tay mình quét dọn, toàn bộ quá trình giống như giao lưu không tiếng động giữa mẹ và con.
Lạc cứ như vậy an tĩnh mà canh giữ một bên, không tiến lên quấy rầy.
Sau khi quét dọn xong, Tiêu Lam mới đưa bách hợp đặt trước mộ mẹ.
Cậu nhẹ giọng mà kể ra chuyện phát sinh gần đây, vẫn giấu đi những nội dung nguy hiểm, sẽ làm mẹ cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng, Tiêu Lam nhìn mẹ tươi cười ôn nhu trên mộ bia, nói: “Gần đây, con đã biết một vài chuyện có quan hệ với ba ba, trong đó còn có rất nhiều chỗ nghi hoặc, sau này con sẽ nỗ lực biết rõ ràng.”
“Hóa ra, ba ba kỳ thật là người hoàn toàn khác bộ dáng mà chúng ta biết. Tuy con có thể lý giải lý do của ba, nhưng vô pháp nhận đồng cách làm của ba. Mẹ ơi, mẹ sẽ nghĩ thế nào……”
“Mẹ không cần lo lắng, gần đây con sống rất khá.” Tiêu Lam nói xong quay đầu chỉ chỉ Lạc, “Mẹ, đây là Lạc, trước đó có giới thiệu cho mẹ rồi, anh ấy vẫn luôn trợ giúp con, mẹ cứ yên tâm đi.”
Lạc đi đến trước mộ, hơi hơi gật đầu với người phụ nữ trên ảnh chụp: “Tôi sẽ vẫn luôn ở bên tiên sinh, xin hãy yên tâm.”
——
Sau khi rời mộ viên.
Tiêu Lam vốn tưởng rằng Lạc sẽ lái xe mang theo mình đi ra cửa, lại không nghĩ rằng Lạc trực tiếp trở về nhà.
“Xin chờ một lát, vào bữa tối tôi sẽ ra tới.” Lạc nói xong bèn chui luôn vào phòng bếp, hơn nữa cự tuyệt Tiêu Lam tiến vào.
Tiêu Lam vốn suy đoán Lạc là muốn làm bánh kem và bữa tối.
Chỉ là vào buổi chiều cậu đã giúp Lạc ký nhận bánh kem rồi.
Không lâu trước đây lại nhận được phần thức ăn tiệm cơm đưa tới do Lạc đặt trước, phân lượng kia đã hoàn toàn đủ cho bọn họ ăn.
Tiêu Lam nhìn một bàn thức ăn phong phú, không khỏi lâm vào nghi hoặc ——
Lạc rốt cuộc đang làm cái gì?
Cửa phòng bếp đóng chặt gắt gao, một chút xíu cũng nhìn không tới, mùi vị gì cũng không truyền ra.
Đoán không ra kết luận, Tiêu Lam chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ cần không phải trốn đi vẽ tranh là được, bằng không vạn nhất nhận được một tác phẩm hội họa linh hồn làm quà sinh nhật, Tiêu Lam rốt cuộc nên bảo trì mỉm cười hay là gian nan mà bảo trì mỉm cười?
Một khi tiếp nhận loại giả thiết đáng sợ này rồi, Tiêu Lam cảm thấy dù sau khi phòng bếp mở ra xuất hiện bất cứ thứ gì, mình đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Cuối cùng, cửa phòng bếp mở ra.
Tiêu Lam vẫn là kinh ngạc.
Trên tay Lạc chỉ là bưng một cái mâm mà thôi.
Mâm kia nhợt nhạt, bên trên là một ít mảnh hơi mỏng tròn tròn, hình dạng đáng yêu hợp quy tắc, không có bất luận hình ảnh khoa trương gì xuất hiện.
Có điều, mâm đựng chính là bánh quy mà Tiêu Lam quen thuộc nhất.
Những chiếc bánh quy mà từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn nhìn thấy nữa.
Cùng với cửa phòng bếp mở ra, trong không khí lan tràn mùi bơ nồng đậm, bánh quy nho nhỏ bên trong bọc hạt điều nhuyễn và chocolate, từ màu sắc tới xem, mỗi một ngụm cắn uống chắc chắn đều là giòn giòn xôm xốp.
Lạc đem mâm đưa tới trước mặt Tiêu Lam chút ngốc lăng: “Muốn nếm thử không, tiên sinh. Dựa theo miêu tả năm đó, tôi làm thử.”
Tiêu Lam cầm lấy một khối, khẽ cắn một ngụm ——
Hương vị giống như trong trí nhớ của cậu vậy.
Quan sát đến biểu cảm Tiêu Lam biến hóa, Lạc lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra là làm đúng rồi.
Lạc cũng chưa từng ăn qua bánh quy mẹ Tiêu Lam làm, hắn chỉ là dựa vào Tiêu Lam miêu tả, hơn nữa hắn nghiền ngẫm sở thích gần như nhìn không ra của Tiêu Lam, từng chút từng chút mà phục khắc ra hương vị giống như đúc trong trí nhớ Tiêu Lam.
Đối diện ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Tiêu Lam, Lạc mỉm cười lên: “Chúng ta từng ước định cùng nhau ăn bánh quy này, không phải sao?”
Vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, sau khi hết thảy đều thay đổi, hai người lại kỳ dị hoàn thành ước định năm đó.
Tuy rằng bánh quy không phải từ Tiêu Lam tới làm, nhưng vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của hai người, hiển nhiên vẫn là như vậy tương đối tốt hơn.
Tiêu Lam nhịn không được nói: “Lạc, anh thật sự rất có thiên phú nấu ăn đó, tôi chỉ mới nói với anh một lần thôi, vậy mà anh có thể làm được giống như đúc!”
Lạc mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Đây là tôi nên làm.”
Nói xong, hắn làm bộ không có việc gì mà liếc liếc mắt nhìn cửa phòng bếp đã bị hắn thuận tay đóng lại một cái.
Bên trong nằm gần hai ngàn khối nguyên liệu báo hỏng, thêm thi thể ba cái lò nướng, còn có nhóm thi thể tác phẩm thất bại vặn vẹo đã nhiều đến cả thùng rác cũng nhét không vừa.
Cùng với, lúc ấy mua máy hút khói dầu siêu cường, hắn thật đúng là quá nhìn xa trông rộng.
Ngàn vạn, không thể để tiên sinh thấy được.
Lạc lặng lẽ hạ quyết tâm.
Hết chương 133.