Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Thân ảnh hai mẹ con biến mất trong lửa lớn, tuy sắp được qua cửa, nhưng tâm tình các người chơi lại có chút nặng nề.
Tiêu Lam cũng không nói gì, cậu đối mặt với lửa lớn dần dần lan, ánh mắt tựa hồ đang nhìn về phương xa không biết tên.
Đúng lúc này, cậu thu được hệ thống nhắc nhở liên tiếp không ngừng:
“Nhiệm vụ cốt truyện【 Tâm nguyện của Adelin 】 hoàn thành, nhận được khen thưởng 【 Hộp quà đạo cụ hi hữu tùy cơ】x 1”
“Phá hư cảnh tượng - học viện Coriff, giá trị bần cùng tăng 1.2 trăm triệu, Tiêu Lam phảng phất như nghèo đến thấy được đỉnh nhân sinh”
“Giá trị bần cùng vượt qua 2 trăm triệu, kỹ năng 【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】 thăng cấp đến LV.3”
Cậu suýt chút nữa bị một đống nhắc nhở này oanh tạc cho ngốc luôn, cảm khái trong lòng đều bị tạc đến mất tiêu.
Đù ma, học viện Coriff đáng giá dữ vậy?
Adelin thật đúng là một đứa bé đáng yêu lại hào phóng à nha!
Chẳng sợ Tiêu Lam nhìn quen bần cùng sóng to gió lớn, lần này vẫn chấn kinh rồi.
Cậu cũng không nghĩ tới, trước đó phá hư cảnh tượng kiểu gì cũng không tăng được giá trị bần cùng, sau khi trợ giúp Adelin hủy hoại học viện lại đột nhiên tăng bạo nhiều như vậy.
Thậm chí trực tiếp làm kỹ năng của cậu thăng cấp luôn.
Hỏa ra giá trị bần cùng của phó bản này chính là đi con đường bán sỉ không bán lẻ.
Tiêu Lam nương theo ánh lửa nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỳ thật toàn học viện Coriff cũng không hoàn toàn bị phá hư, bị hủy hoại nghiêm trọng nhất chính là bốn tòa tháp ở bốn phương và kiến trúc gần chúng bị lửa lớn lan đến mà thôi.
Cứ như vậy cũng có thể kiếm 1.2 trăm triệu tiền nghèo, nếu có thể hủy hết toàn bộ học viện, chẳng phải là sẽ nghèo đến tận trời cao luôn ư?
Đáng tiếc cũng cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Hiện tại, hết thảy âm thanh cùng cảnh vật xung quanh đang chậm rãi rút đi, thuyết minh đã rất gần qua cửa, căn bản không có thời gian để Tiêu Lam đi phá bỏ và di dời.
Dù cậu có đầu sắt lao ra, không có nhiệm vụ của Adelin thig đại khái căn bản cũng sẽ không sinh ra giá trị bần cùng.
Bóng tối lại lần nữa đánh úp lại, trước mắt Tiêu Lam một mảnh đen nhánh, lửa lớn trong học viện dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
——
“Leng keng ——”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam qua cửa trò chơi ‘Học viện Coriff’”
Về đến không gian hắc ám sau khi qua cửa kia, Tiêu Lam kiểm tra kỹ năng của chính mình trong đầu.
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi (đã trói định) 】
【 Năng lực: 1. Tưởng tượng ra một năng lực, càng nghèo thì năng lực càng cường đại, khi sử dụng mỗi phút tiêu hao 1000 vạn giá trị bần cùng (lv.3)
2. Căn cứ trình độ bần cùng tăng cường tố chất thân thể người chơi, khi công kích mục tiêu có tỷ lệ tùy cơ nhận được vật phẩm (bị động) 】
【 Thuyết minh: Tuy rằng tui nghèo, nhưng tui có thể nằm mơ mà! Đây là quỷ nghèo cuối cùng cũng quật cường 】
Tiêu Lam nhìn một hàng “khi sử dụng mỗi phút tiêu hao 1000 vạn giá trị bần cùng” kia, nhịn không được lâm vào trầm tư thật sâu.
Tuy rằng kỹ năng là thăng cấp không sai, nhưng mà tiêu hao này cũng không khỏi quá đáng sợ đi……
Cậu tuần tra một chút giá trị bần cùng trước mắt của mình trong đầu:
【 Giá trị bần cùng hiện tại -21306.515 vạn 】
Tiêu Lam: “……”
Nói cách khác, toàn bộ giá trị bần cùng của cậu cũng chỉ đủ để cậu sử dụng kỹ năng 21 phút, hơn nữa nếu giá trị bần cùng thấp hơn 2000 vạn mà nói, kỹ năng sẽ trở lại trạng thái vô pháp kích hoạt.
Trên thực tế, Tiêu Lam chỉ có thể sử dụng kỹ năng của mình được 19 phút.
Thoạt nhìn giống như thoát khỏi hạn chế sử dụng một ngày năm phút trói buộc, hơn nữa tùy thời tùy chỗ muốn dùng là có thể dùng ngay.
Nhưng sao cứ cảm thấy càng hố kiểu gì á……
Liệu có phải sau này cậu chỉ có thể trở thành một người đàn ông tốc chiến tốc thắng không?
Lực kéo dài gì đó, cả đời này phỏng chừng không hề có quan hệ vì với cậu.
Trò chơi rác rưởi, mày hủy thanh xuân của tao.
Tiếp theo, lại là nhắc nhở mới của hệ thống vang lên:
“Qua kiểm tra đo lường, người chơi Tiêu Lam có chiến lực tổng hợp vượt qua 500% người chơi trung tâm, phù hợp điều kiện thăng cấp thành người chơi cao cấp, hiện đã thăng cấp thành người chơi cao cấp.”
“Sau khi trở thành người chơi cao cấp, người chơi sẽ có được phòng riêng biệt mới, xin dựa theo nhắc nhở đi trước.”
“Khoảng cách thời gian người chơi cao cấp tiến vào phó bản là nửa năm, trong đó có 30 ngày có thể trở lại thế giới hiện thực, người chơi tự sắp xếp”
Nhìn đến nhắc nhở này, Tiêu Lam tức khắc cảm thấy Adelin càng đáng yêu.
Đây là một cô bé làm khiến người ta thích cỡ nào chứ, không chỉ luôn cấp cho người chơi nhắc nhở qua cửa, còn tự mình mang đi người mẹ thân là Boss, quan trọng nhất chính là khẳng khái, trường học 1.2 trăm triệu nói hủy là hủy liền, không hề sợ hãi má mình nổi giận chút xíu nào.
Tuy rằng nói thăng cấp đến cao cấp, đại biểu cho phó bản sau này sẽ càng thêm nguy hiểm, nhưng muốn trở nên càng cường đại thì không cách nào vẫn luôn ngây ngốc ở những nơi an ổn.
Nguy hiểm cũng đại biểu cho kỳ ngộ, nguy hiểm và tiền lời vĩnh viễn đều cùng tồn tại.
Thấy Tiêu Lam vẫn luôn không nói gì, Lạc đi tới bên người cậu: “Tiên sinh?”
Tiêu Lam lấy lại tinh thần: “Không sao, chỉ là tôi lên tới cao cấp rồi, chúng ta lát nữa phải đổi chỗ ở.”
Sau khi lên người chơi trung cấp thì bọn họ liền đổi nơi ở, giờ lên người chơi cao cấp rồi tự nhiên cũng thế, hiện tại hệ thống cũng đã cho Tiêu Lam chỉ dẫn mới, chỉ về phía căn phòng ở một tòa nhà khác.
Trong giọng nói của Lạc mang theo ý cười: “Chúc mừng.”
——
Về phòng thu thập một chút đồ đặc số lượng không nhiều lắm của hai người, Tiêu Lam và Lạc đi đến căn phòng mới của bọn họ.
Đứng bên dưới tòa nhà, Tiêu Lam cũng đã cảm giác được không giống nhau.
Khác với tòa nhà của người chơi sơ cấp dưới đất là vũng nước, bên ngoài còn bại lộ đường ống không biết tên.
Tòa nhà này tạo hình xinh đẹp mười phần, đường cong chỉnh thể trôi chảy, thẳng tận trời cao, màu sắc là màu bạc trắng xinh đẹp, xung quanh thậm chí còn có xanh hoá.
Phải biết rằng ở phụ cận nơi sơ cấp và trung cấp, ngoại trừ quần áo trên người người chơi hoặc là bảng hiệu cửa hàng, căn bản nhìn không tới một chút màu xanh lá nào.
Tòa nhà này phảng phất như đang tuyên cáo về sức mạnh và địa vị của người chơi cao cấp không giống người thường.
Tiêu Lam không khỏi cảm khái: “Đây là sức mạnh của giai cấp sao?”
Khác với toàn nhà trước có người lên xuống tới lui, nơi này nhìn qua thật an tĩnh, rất ít có người chơi ra vào.
Người cư trú bên trong hình như không nhiều lắm.
Dựa theo chỉ dẫn, Tiêu Lam tiến vào tòa nhà, cũng lựa chọn tầng lầu của mình.
Sau khi thang máy mở ra, không có hành lang, không có cửa phòng song song, trực tiếp chính là phòng của Tiêu Lam.
Toàn bộ tầng này, nguyên một tầng là thuộc về một mình cậu.
Còn thêm vào một anh Lạc.
Từ cửa sổ sát đất xung quanh có thể từ trên cao nhìn xuống thấy rõ hết thảy bao quát.
Tòa nhà chọc trời vốn cần phải ngước nhìn lên cao, hiện tại đều biến thành tồn tại thấp bé có thể tùy ý nhìn xuống.
Ở cách đó không xa là các người chơi đang đi đường, hiện tại thoạt nhìn nhỏ bé tựa như những con kiến, cứ như là —— một bàn tay là có thể nghiền chết tất cả bọn họ.
Có lẽ đây là nguyên nhân đại nhân vật có quyền thế rất thích văn phòng cao tầng có cửa sổ sát đất chăng?
Loại thị giác như phảng phất nắm giữ hết thảy này thật sự là làm người ta phát nghiện.
Nhìn căn phòng lớn đến Thiết Cộc Lốc cũng chạy quanh được, Tiêu Lam có hơi đau đầu.
Cậu là thật sự không am hiểu trang hoàng nhà cửa nha, trước đó phòng xép trung cấp cậu đều trực tiếp chọn luôn khuôn mẫu, hiện tại cái này lớn như vậy, chẳng lẽ cũng muốn dùng biện pháp y chang sao?
Hình như cũng không phải không thể nhỉ……
Tựa hồ là phát hiện Tiêu Lam phiền não, tiểu trợ thủ tri kỷ · Lạc online.
Lạc: “Tiên sinh, có thể đem việc bố trí trong nhà giao cho tôi không?”
Ánh mắt Tiêu Lam sáng lên, quyết đoán mà đem cái nhiệm vụ gian khổ này giao phó qua đi: “Nhờ anh đó.”
Lạc mỉm cười lên: “Xin chờ một lát.”
Sau đó, Tiêu Lam liền nhìn thấy Lạc bước chân dài ra, ưu nhã mà đi tới giao diện lựa chọn bố trí nội thất ngay trước cửa.
Lạc nâng tay lên, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng đang thao tác trên giao diện.
Cùng với động tác của hắn, Tiêu Lam chợt nhìn thấy bên người mình sinh ra biến hóa cứ như hiệu ứng kỹ xảo trong phim điện ảnh.
Một căn hộ lấy màu trắng làm chủ đạo, vận dụng lượng lớn gỗ thô và cây xanh làm trang trí bỗng xuất hiện.
Chỉnh thể nhìn qua rất gọn gàng, nhưng lại không làm người ta cảm thấy lạnh băng nhạt nhẽo, cây xanh phong phú lại tăng thêm không ít sức sống cho căn hộ.
Là một căn hộ sẽ làm người ta cảm giác thả lỏng và thoải mái.
Hết thảy phảng phất như hoàn thành trong nháy mắt.
Tiêu Lam ngồi trên sô pha màu xám, nhìn căn hộ đã trở nên hoàn toàn không giống trước, trong lòng cảm khái ——
Phi nhân loại cũng thật sự lợi hại nha.
Tiếng bước chân của Lạc chậm rãi đến gần: “Có phù hợp với sở thích của cậu không, tiên sinh? Có chỗ nào muốn thay đổi không?”
Tiêu Lam gật gật đầu, đúng sự thật nói ra tiếng lòng mình: “Không có, như vậy khá tốt.”
Lạc chống lên chỗ tựa lưng sô pha nhìn Tiêu Lam: “Bởi vì không gian căn hộ rất lớn, cho nên tôi chuẩn bị một phòng huấn luyện loại nhỏ cho cậu, công năng không đầy đủ hết như sân huấn luyện, nhưng một vài huấn luyện cơ sở có thể hoàn thành được ở đây.”
Đây là một tâm tư nho nhỏ bí ẩn của hắn, nói như vậy, tuy Tiêu Lam cũng vẫn cả ngày ngâm mình trong phòng huấn luyện, nhưng ít ra có thể ngốc trong nhà.
Ở bên cạnh hắn.
Tiêu Lam ngước mắt nhìn hắn, cười: “Vậy thật đúng là thật tốt quá.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi.
Tiêu Lam từ trong không gian trữ vật lấy ra một thứ quen mắt -【 Hộp quà đạo cụ hi hữu tùy cơ 】.
Lúc này đây cậu không hề giãy giụa, trực tiếp đem hộp quà đưa cho Lạc.
Hai chữ tùy cơ, nằm trong tay người có vận khí không giống nhau thì ý nghĩ hoàn toàn khác biệt.
Đối với vua châu Âu có thể giải thích là — thứ tốt.
Đối với tù châu Phi thì lại là — rác rưởi.
Tiêu Lam đối với thiết lập nhân vật tù châu Phi của mình hiểu rõ mười mươi, cậu không muốn lại nhận được đạo cụ nằm trong sê ri chữ ký tay của Trương Đông xxx, như【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 cũng không muốn……
Lạc ngồi xuống bên người Tiêu Lam, duỗi tay tiếp nhận 【 Hộp quà đạo cụ hi hữu tùy cơ 】.
Trong ánh mắt chờ đợi của Tiêu Lam, hắn mở chiếc hộp trong tay ra.
Một luồng loang loáng qua đi, xuất hiện trên mặt bàn chính là một cái áo trong suốt khá bình thường.
Chẳng lẽ lần này Lạc bị thất thủ?
Tiêu Lam chần chờ cầm lấy cái áo trên bàn:
【 Tên: Bộ quần áo mới của hoàng đế* bản 2.0 (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: Khi mặc có 20% xác suất miễn dịch tất cả thương tổn của người chơi, tạo hình từ người chơi tự định nghĩa 】
【 Thuyết minh: So với bản trong suốt 1.0, lần này bổn công ty thêm vào công năng phụ tùy ý tạo hình, để mọi người đều biết bạn có mặc quần áo 】
(*Bộ quần áo mới của hoàng đế" (tiếng Đan Mạch: Kejserens nye Klæder) là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy.
Khi hoàng đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, cho tới khi một đứa bé kêu lên "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu".)
Thật là thuyết minh quá sức tri kỷ……
Xem xong rồi sao còn có một tia đau lòng người chơi nào bắt được phiên bản 1.0 ý nhỉ?
Đồng thời lại rất muốn biết câu chuyện xưa đầy máu và nước mắt của họ.
Được rồi, vua châu Âu cũng không thất thủ, đây là cảnh giới thật đáng buồn mà người phàm vô pháp tưởng tượng.
Xác suất miễn dịch thương tổn 20% nhìn qua cũng không giống như nhiều, nhưng thực tế trong chiến đấu, xác suất một phần năm đã rất cao, vạn nhất là ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, có thể có thể nói là Thần Khí cứu mạng.
Xác suất a, thật là một từ đối với tù châu Phi mà nói, vẫn kém thân thiện chỉ sau tùy cơ thôi.
Tiêu Lam có chút tiếc nuối mà nghĩ.
Có điều dù là tù châu Phi thì cũng ít nhất có thể thừa 10% đi, ngẫm lại vẫn là không lỗ.
Tiêu Lam thử đem 【Bộ quần áo mới của hoàng đế bản 2.0】 biến thành áo thun mình mặc trên người.
Chiếc áo vốn trong suốt nháy mắt liền thay đổi tạo hình, nhìn qua giống như đúc cái trên người Tiêu Lam.
Nếu đạo cụ này bị người chơi nữ đạt được, các cô hẳn là sẽ rất vui sướng, mấy cô có được quần áo mới vĩnh viễn mặc hoài không hết.
Đáng tiếc, dừng ở trên người Tiêu Lam - cái loại người đang nhảy qua nhảy lại giữa trai cong và trai thẳng này, cũng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà biến thành cái áo thun.
Mới từ trong trò chơi ra tới, Tiêu Lam cũng không tính toán lập tức bắt đầu huấn luyện.
Nhàn nhã mà ăn bữa tối xong, cậu đi tắm rửa một cái.
Khi Tiêu Lam từ trong phòng tắm ra ngoài, vừa lúc thấy Lạc ngồi bên cửa sổ, mang chiếc kính gọng vàng của hắn, rũ xuống đôi mắt đọc sách.
Ánh đèn ấm vàng phác hoạ hình dáng hắn, sau lưng hắn là một vùng cảnh đêm lộng lẫy.
Ánh mắt Lạc bình tĩnh, ngẫu nhiên tròng mắt màu vàng nhạt sẽ phản xạ một chút kim quang vỡ vụn, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi lật trang sách, tựa như thời gian đều vì hắn mà yên lặng.
Tiêu Lam nhìn hắn, hình ảnh này thật sự là làm người ta quen thuộc lại hoài niệm.
Trong nháy mắt tựa như quay về buổi đêm mới gặp nhau kia, tuy rằng hiện tại hết thảy đều thay đổi, nhưng hai người lại một lần nữa đứng cùng nhau.
Duyên phận trên thế gian đại khái chính là như vậy, nói không rõ, kể không rõ.
Rồi lại…… không tài nào kháng cự nổi.
Tựa hồ là bị động tĩnh của Tiêu Lam kinh động, Lạc nâng đôi mắt mỉm cười lên, khóe mắt đuôi mày đều là độ cung dịu dàng: “Tiên sinh.”
Tiêu Lam cũng nhịn không được mỉm cười: “Chuyện mười lăm tuổi, hình như tôi vẫn luôn chưa nói cảm ơn anh.”
Lạc khép sách lại: “Không cần nói lời cảm tạ, có thể sớm đã gặp được cậu, tôi cảm thấy rất may mắn.”
Tiêu Lam hơi hơi lắc đầu: “Hẳn là tôi may mắn mới đúng.”
Cửa sổ sát đất ngăn cách ồn ào náo động ngoài cửa sổ, chỉ để lại một ngọn đèn dầu làm điểm xuyết.
Trong nhà yên tĩnh, hai thân ảnh nhìn nhau cười.
Giờ khắc này, giữa hai người tựa hồ có cái gì đó không giống như trước nữa.
Hết chương 132.