Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 5 - Chương 197: Kết thúc kỳ nghỉ đông

Mấy ngày hôm nay, đám đội viên của chiến đội Long Ngâm đột nhiên giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, chẳng những tuân thủ tập theo thời hóa biểu huấn luyện hàng ngày, sau khi dùng cơm chiều cũng không chịu trở về phòng nghỉ ngơi mà vẫn ngồi trước máy tính tra cứu tư liệu hoặc là tập luyện tiếp. Nhất là hai người Ngô Trạch Văn cùng Từ Sách, những khi Lưu Xuyên bận không có thời gian, Ngô Trạch Văn liền tự mình vào game đánh xếp hạng một mình, Từ Sách cũng vậy, ngay cả chó cưng Jojo nhà mình cũng không thèm quan tâm, giao luôn cho cô em gái Hiểu Mông của Lưu Xuyên giúp mình chăm sóc, mỗi ngày chăm chăm pk lôi đài.


Lưu Xuyên thấy vậy có chút nghi hoặc, sao tự dưng hai người này sung quá vậy, bèn hỏi thăm Giang Thiếu Khuynh.


Giang Thiếu Khuynh trả lời "Trạch Văn vì sao như thế thì tôi không rõ lắm, còn về Từ Sách thì... chắc là tại thua nhiều quá, hơn nữa lâu rồi cậu ấy không đánh xếp hạng, cũng không quen thuộc với mấy bản đồ mới ra sau này, có lần đụng phải bản đồ đầm lầy, chẳng hiểu chạy kiểu gì mà kẹt dính chân vào bùn loay hoay mãi không rút ra được."


Mấy hôm trước đánh rank gặp trúng bản đồ đầm lầy, Từ Sách bất cẩn bị lún vào bùn dính cứng cả buổi không tài nào thoát ra được, cuối cùng bị đối phương hội đồng đánh chết, cả gương mặt nhăn nhíu lại hết sức khó chịu, làm Giang Thiếu Khuynh nhìn mà cảm thấy buồn cười. Nhưng mà anh lại không dám cười ngay trước mặt Từ Sách, chỉ có thể nhẹ nhàng bảo Từ Sách nên lựa đường đi vòng qua đầm lầy chứ đừng nhào vào như vậy...


Lưu Xuyên nói "Hai người mấy hôm nay đánh thua rất nhiều?"


Giang Thiếu Khuynh gật đầu nói "Gần như là toàn thua, chẳng hiểu sao mấy hôm nay đánh xếp hạng hệ thống toàn lựa ngẫu nhiên các bản đồ mới ra, mà từ sau lúc tôi rời khỏi S5 thì Từ Sách gần như bỏ luôn cạnh kỹ, cả năm không đánh rồi, nên đối với các loại bản đồ mới sau này không quen lắm."


Lưu Xuyên cười nói "Vậy hai người tiếp tục luyện đi, nhưng đừng để anh ta liều mạng quá."
Giang Thiếu Khuynh nói "Uhm, tôi sẽ khuyên cậu ấy."


Hiện tại Lưu Xuyên đã hiểu lý do vì sao Từ Sách liều mạng luyện tập, nhưng còn Ngô Trạch Văn cố hết sức như vậy là tại vì sao nhỉ? Rõ ràng hôm trước mình vừa mới khen cậu ấy tiến bộ rất nhanh cơ mà, sao Trạch Văn lại còn chăm chỉ cố gắng quá mức như vậy? Lưu Xuyên càng nghĩ càng băn khoăn, càng thấy khó hiểu....


***
Tối đó, Lưu Xuyên tắm rửa xong ra ngoài liếc mắt nhìn thấy Ngô Trạch Văn vẫn còn ngồi trước máy tính, ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn vào màn hình, cả phòng khách chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím cùng tiếng click chuột rõ ràng vang vọng.


Lưu Xuyên bước đến bên cạnh, thấy trên màn hình đang mở ra phần mềm huấn luyện, Trạch Văn ngồi một mình lẳng lặng tập luyện cách di chuyển cùng khinh công trên các bản đồ thất tinh mới được hệ thống tùy chọn ngẫu nhiên ngẫu nhiên. Loại công cụ huấn luyện này là nhằm mục đích giúp các tuyển thủ có thể nhanh chóng quen thuộc bản đồ, phía quan phương sẽ mở một kho dữ liệu bản đồ kết nối với phần mềm, bản đồ trong kho này hoàn toàn giống hệt bản đồ được sử dụng trong các trận đấu, chỉ cần quen thuộc với kho bản đồ này, đến lúc thi đấu cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.


Hiện tại bản đồ mà Ngô Trạch Văn đang tập luyện là một bản đồ kiểu cung điện ngầm, màu sắc có chút u ám, nhìn lâu có thể khiến người ta cảm thấy mỏi mắt. Thấy Trạch Văn di chuyển đến các điểm trên bản đồ vô cùng chính xác, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ chăm chút, Lưu Xuyên bất giác cảm thấy có hơi đau lòng, vội hỏi "Gần mười giờ rồi đó, cậu nên nghỉ ngơi đi... Nhìn lâu như vậy không mỏi mắt sao?"


Ngô Trạch Văn nói "Không có gì, tôi luyện thêm chừng một giờ nữa sẽ đi ngủ, nếu anh thấy mệt thì nghỉ trước đi."
Nhìn người nọ chăm chỉ ngồi trước máy tính tập luyện đi bản đồ, Lưu Xuyên làm sao có thể bỏ lại cậu một mình đi ngủ trước chứ?


Đành phải thở dài, kiếm ghé ngồi xuống bên cạnh nhìn xem cậu ấy tập luyện.


Ngô Trạch Văn luyện xong một cái bản đồ, lại tiếp tục thay đổi sang bản đồ khác, ngồi lâu nên bả vai có hơi cứng ngắc, cậu liền theo bản năng đưa tay ấn ấn mấy cái. Lưu Xuyên thấy cậu làm như vậy, khẽ mỉm cười một cái, đứng dậy nói "Ngồi máy tính cả ngày chắc là cổ bị cứng rồi đúng không? Để tôi giúp cậu massage một chút."


Vừa nói xong liền đặt hai tay lên vai Trạch Văn, sau đó nhẹ nhàng ấn xoa.
Sống lưng Ngô Trạch Văn lập tức cứng ngắc, cảm giác được hai bàn tay của nam nhân đang bóp nhẹ bả vai mình, có chút bối rối nói "Không, không cần... Anh mau đi ngủ đi."


Lưu Xuyên vẫn tiếp tục massage cơ vai của Trạch Văn, vừa ấn vừa nhẹ giọng nói "Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, tay nghề massage này là tôi học được từ ba đó, chuyên nghiệp lắm không cần lo."
Ngô Trạch Văn "..."


Làm sao mà không khẩn trương cho được chứ... Người mình thích đang đứng ở sau lưng, còn ra vẻ thản nhiên như không massage vai giúp mình...


Bàn tay của Lưu Xuyên mười ngón thon dài lại mạnh mẽ, ấn bóp lên bả vai khiến Ngô Trạch Văn cảm giác như trái tim run lên từng hồi, hai bên vành tai cũng nháy mắt đỏ ửng, tiếc là người nào đó đứng sau lưng hoàn toàn không hề phát hiện sự khác thường của Ngô Trạch Văn, vẫn tiếp tục cố gắng massage, còn vừa làm vừa cười hỏi "Thư giãn không?"


Trạch Văn đỏ bừng cả mặt, gật gật đầu.


Lưu Xuyên tiếp tục ấn vai giúp Ngô Trạch Văn thả lỏng cơ thể, xoa một cái, lại ấn một cái, tay nghề có vẻ như vô cùng chuyên nghiệp. Chẳng mấy chốc, Ngô Trạch Văn cảm thấy cả cơ thể mình giống như đều muốn mềm nhũn cả ra, hai người tiếp xúc thân cận như vậy thật sự làm cho cậu rối loạn tâm thần, nhân vật trên màn hình hết lần này đến lần khác trượt chân té chết...


Đang không biết nên làm thế nào mới tốt thì, đúng lúc Từ Sách mở cửa phòng ngủ bước ra, trên tay cầm theo cái khăn tắm, có vẻ như đang chuẩn bị tắm một phát trước khi ngủ. Ngước mắt nhìn thấy tình cảnh này có hơi ngẩn ra một chút, tầm mắt lành lạnh liếc nhìn Ngô Trạch Văn một cái.


Ngô Trạch Văn bị nhìn đến giật thót cả tim, vội vàng đỏ mặt chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Lưu Xuyên thì ngược lại, vẻ mặt mỉm cười vô cùng tự nhiên, thấy Từ Sách đang nhìn mình liền lên tiếng "Tôi đang giúp Trạch Văn massage bả vai, anh có muốn thử không?"


"..." Từ Sách dùng ánh mắt ghét bỏ liếc đội trưởng nhà mình một cái, nói "Không cần."
Đợi Từ Sách bước vào phòng tắm rồi, Ngô Trạch Văn mới đỏ mặt nói "Lưu Xuyên... Đủ, đủ rồi."


Nhìn thấy hai cái lỗ tai đỏ ửng của Trạch Văn, Lưu Xuyên đột nhiên phát hiện có cái gì đó là lạ...


Tay nghề massage của Lưu Xuyên đích thật là học từ ba mình, lúc trước ở nhà cũng thường hai ấn vai cho ba mẹ, về sau đến chiến đội Hoa Hạ thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đội hữu xoa bóp thả lỏng cơ thể. Đám người ở Hoa Hạ cũng nhờ đội trưởng mà luyện được tay nghề massage nghiệp dư, bình thường huấn luyện vất vả mệt mỏi, mọi người liền giúp lẫn nhau xoa bóp bả vai để thả lỏng các khớp cơ, nếu không cứ thường xuyên ngồi máy tính như vậy rất dễ mắc phải bệnh về xương cổ hoặc là viêm cơ vai....


Với Lưu Xuyên mà nói, đây rõ ràng là một chuyện rất ư là bình thường.
Nhưng mà, chăng hiểu sao nhìn vành tai đỏ ửng của Ngô Trạch Văn, tự dưng anh cũng thấy có chút... xấu hổ.


Ngón tay đang bóp nhẹ bả vai Trạch Văn đột nhiên dần dần nóng lên, đầu ngón tay ma sát với làn da mềm mại non mịn, da thịt bị xoa bóp nãy giờ cũng hơi đỏ lên.
Nhắc mới nhớ, da của Trạch Văn giống như rất mẫn cảm dễ ửng đỏ, nơi xương quai xanh thậm chí còn hiện lên dấu vết ngón tay của Lưu Xuyên...


Lưu Xuyên cảm thấy hô hấp của mình đọng lại, ngón tay như bị điện giật nháy mắt rụt về, xoay người ngồi xuống chỗ của mình "Khụ khụ, cậu luyện tiếp đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi."


Ngô Trạch Văn gật đầu, buộc mình tập trung lực chú ý vào việc huấn luyện, còn về cảm xúc rung động cùng xấu hổ mới nãy, cũng chỉ có thể cưỡng chế bản thân giấu vào đáy lòng...
***
Từ sau hôm đó, Lưu Xuyên bắt đầu dạy các đội viên của Long Ngâm một kỹ năng đặc thù—— massage.


Tuyển thủ chuyên nghiệp hầu như mỗi ngày đều phải đối mặt với máy tính, đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối nếu có thể massage cơ vai cùng cơ eo một chút sẽ rất có lợi cho việc thúc đẩy tuần hoàn máu. Lý Tưởng rất là tích cực trong việc luyện tập kỹ năng này, sau khi học được liền hí hửng chạy đi tìm Tần Dạ luyện tập. Tần Dạ vẻ mặt lành lạnh ngồi tại chỗ mặc Lý Tưởng ấn tới ấn lui một hồi, cuối cùng nhịn không được cau mày nói "Cậu đang nhồi bột sao? Tay nghề tệ không chịu được, đi luyện lại đi."


Lý Tưởng bị "trả hàng", trở về tìm sư phụ luyện lại kỹ năng, bị sư phụ Lưu Xuyên truyền thụ vài hôm, cuối cùng cũng đủ tư cách "hành nghề", lại hí hửng chạy đi tìm Tần Dạ khoe ra.
Tần Dạ bị người nào đó xoa bóp đến cả người thoải mái, liền mặc kệ Lý Tưởng.


Tần Dạ trước giờ vốn thích xem phim điện ảnh, mỗi tối đều phải xem một bộ phim mới cảm thấy ngủ ngon được. Mấy hôm nay sau khi kết thúc huấn luyện, nhân lúc rảnh rỗi ngồi ghế sofa vừa xem phim vừa ăn trái cây, Lý Tưởng liền đứng bên cạnh hết bóp vai tới đấm lưng... thực sự là rất hưởng thụ, quả nhiên đến Long Ngâm là quyết định đúng.


Lam Vị Nhiên thấy như vậy liền ngứa miệng chọc ghẹo "Hoàng thượng ngài thật biết hưởng phúc na, có thể ban cho thảo dân một trái táo được không?"
Tần Dạ với tay cầm trái táo từ đĩa đựng trái cây quăng qua, nói "Quỳ an đi."
Lam Vị Nhiên cầm trái táo cười tủm tỉm rời đi.


Dư Hướng Dương cũng chạy tới "Hoàng thượng, thỉnh ban cho thảo dân một chùm nho."
Lý Tưởng cầm cả chùm nho vứt sang "Đi đi đi, cầm lấy đi đi."


Đuổi hai sinh vật bóng đèn kia đi rồi, Lý Tưởng tiếp tục cả người sung sướng massage cho Tần Dạ. Dù cho bộ phim Tần Dạ đang xem đã bị cậu nhìn đến muốn nát đĩa, nhưng có thể ở bên cạnh người này như vậy khiến cậu cảm thấy cả trái tim đều ấm áp.
***


Ngày cứ như vậy mà trôi qua, mỗi ngày đều dựa theo thời gian huấn luyện cũng khiến tất cả mọi người nuôi thói quen ngủ sớm dậy sớm. Trải qua khóa huấn luyện lần này, trình độ của cả đám cũng dần dần đề cao lên một bậc, nhất là ba người Lâm Đồng, Từ Sách cùng Ngô Trạch Văn được Lam Vị Nhiên và Tần Dạ đích thân dạy dỗ, trình độ hiện tại nếu đấu đơn lôi đài trong game cũng đã thuộc dạng đứng đầu, khó gặp đối thủ ngang cơ, mà cả ba người lẫn nhau pk cũng đều là bất phân thắng bại.


Song song bên cạnh đó, tổ hợp Ngô Trạch Văn cùng Lưu Xuyên cũng dần dần hình thành ăn ý trong việc phối hợp với nhau, hai người vẫn như cũ cùng nhau tổ đội đánh xếp hạng, tỷ lệ thắng cũng mỗi lúc một cao hơn. Từ Sách sau một thời gian liều mạng luyện tập cũng đã quen thuộc hết các kiểu di chuyển trên bản đồ mới, Tiểu Dư, Lý Tưởng cùng Giang Thiếu Khuynh dưới sự giám sát của Lưu Xuyên, trình độ cũng tăng lên rất nhiều.


Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt liền bước vào cuối tháng 2, nghỉ đông sắp sửa chấm dứt, mọi người cũng sắp sửa phải chia tay nhau.


Dì Tôn ra sức làm một bàn thức ăn ngon trước ngày giải tán, Lưu Xuyên mỉm cười nâng ly rượu nói "Lần tập huấn này cơ bản đã hoàn thành toàn bộ mục tiêu giai đoạn đầu của chúng ta, tất cả mọi người vất vả rồi, biểu hiện của mọi người đều rất tuyệt. Lần sau gặp lại là lúc chính thức thi đấu, hiện tại mọi người trở về cứ việc lo cho việc học với việc làm của mình đi, tối đến có thời gian thì lên mạng đánh vài trận xếp hạng, nếu có gì thắc mắc cứ hỏi trên group đội, không thì cứ việc hỏi riêng tôi cũng được, nhớ mở điện thoại để giữ liên lạc."


"Đã rõ, đội trưởng!" Tất cả mọi người đồng loạt nâng ly chạm vào nhau, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.


Hai mươi ngày ngắn ngủi ở chung đã trôi qua, đó cũng chỉ là bước đầu tiên trong chuyến hành trình dài lâu của bọn họ. Lần tụ họp tiếp theo, cũng chính là thời điểm Long Ngâm chính thức bước lên sàn đấu!


Bọn họ sẽ dùng thành tích trên sàn đấu để chứng minh cho những vất vả cùng cố gắng bấy lâu nay!

Tiểu kịch trường
Lưu Xuyên: Văn Văn, để anh massage cho em ha:)
Ngô Trạch Văn: Không cần.
Lưu Xuyên: Không cần thiệt hả? Thắt lưng của em không sao hết hả?
Ngô Trạch Văn:... (cầm iPad)
Lưu Xuyên:...Chiếu!