Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 49

Ngôn Tiêu muốn ngăn anh lại, nhưng anh đi quá nhanh, chưa dứt lời thì cửa đã đóng lại.

Cô suy nghĩ, nếu sau này không có xe thì quả thực không còn phương tiện đi lại, tuy nhiên làm như vậy thì có chút mạo hiểm.

Dù có muốn ngăn cản cũng chưa chắc ngăn được, người đàn ông này trước giờ luôn có chủ ý của riêng mình.

Quan Dược vừa đi, trong căn phòng nhỏ càng trở nên yên tĩnh.

Ngôn Tiêu mở ba lô ra kiểm tra, cô chỉ mang theo vài bộ đồ, cả một đường này cũng chưa thay bao nhiêu, lần trước chưa kịp giặt đã nhét vào trong túi, đồ của cô và Quan Dược để lẫn với nhau, sau đó không tắm nên cũng không thay đồ.

Cô lấy quần áo ra, đi vào nhà vệ sinh, cho xà phòng lên vò từng cái.

Lúc cầm đến quần lót của Quan Dược thấy có chút kỳ quái, cô lớn đến chừng này chưa bao giờ giặt quần áo cho đàn ông, đặc biệt là nội y, thế này là sao?

Giặt xong, treo quần áo lên thanh ngang của rèm tắm, rửa qua mặt mũi, trở về giường nằm xuống.

Ý định ban đầu là đợi Quan Dược về nhưng cả ngày nay bôn ba trên đường thực sự rất mệt mỏi, chỉ một lát sau Ngôn Tiêu ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này rất sâu và lâu, không hề giật mình tỉnh dậy giữa chừng, lúc mở mắt ngoài trời đã sáng trưng, nhìn sang bên cạnh vẫn chưa thấy Quan Dược trở lại.

Ngôn Tiêu nhanh chóng tỉnh táo, lập tức rời giường, đi vào nhà vệ sinh. Vì thời tiết khô ráo nên đồ giặt tối qua đều đã khô.

Vệ sinh cá nhân xong, cô xếp đồ vào trong túi, lúc này tiếng chuông di động reo. Cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Quan Dược, lập tức nhận máy: "Con mẹ nó anh..."

Giọng nói Quan Dược ở đầu bên kia nghe rất trầm thấp: "Mới sáng sớm ra đã mắng tôi rồi?"

Ngôn Tiêu tức giận: "Tôi tưởng anh bị bắt!"

Trong điện thoại có tiếng cười thấp truyền đến bên tai: "Không có, em đi ra đi, tôi ở trong con hẻm

ở cuối phố chờ em."

Ngôn Tiêu đeo túi ra khỏi phòng, khi ra khỏi nhà nghỉ nhìn ngó xung quanh, thời tiết hôm nay không tốt lắm, hơi âm u, nhưng trong thôn rất náo nhiệt, mới tám giờ sáng mà các hàng quán đã bày đầy đường.

Đi dọc theo đến cuối con phố nhỏ, quả nhiên có một con hẻm rộng, gạch ngói phế thải chất thành đống, còn có vật dụng gia đình bị bỏ đi. Chiếc việt dã trông bẩn thỉu đang đậu ở nơi đó.

Quan Dược đứng ở sau xe, thân hình to cao bị che khuất một nửa, chỉ nhìn thấy đôi chân anh, trên chiếc quần dài màu đen dính đầy bụi bặm. Anh từ phía sau đi ra, nhìn Ngôn Tiêu: "Ăn cơm chưa?"

"Lúc này ai còn tâm trạng mà ăn cơm."

"Vậy là chưa ăn." Quan Dược mở cửa xe, lấy một bọc túi nylon đưa cho cô: "Ăn đi."

Ngôn Tiêu nhận lấy, trong túi có vài cái bánh bao, vẫn còn nóng, cô lấy một cái ra ăn, nhìn anh từ trên xuống dưới, dưới mắt anh có một quầng thâm nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo: "Tối qua anh lại không ngủ phải không?"

"Có ngủ, lúc trở lại đây đã muộn, nên ngủ luôn trong xe, vào nhà nghỉ sẽ đánh thức bà chủ nhà, gây thêm phiền phức."

Ngôn Tiêu ngừng lại nói: "Fuck, đột nhiên cảm giác chúng ta hai ngày nay giống như tuyệt mệnh thiên nhai* vậy."

*Tuyệt mệnh thiên nhai: liều mạng bỏ trốn.

Khóe miệng Quan Dược không khỏi nhếch lên.

Ngôn Tiêu lại cắn một miếng bánh bao, không biết là bánh nhân gì mà đầy dầu mỡ: "Tiếp sau đi đường sẽ thuận lợi hơn chứ?"

Quan Dược trầm mặc: "Có thể."

"Cái gì gọi là có thể?"

Quan Dược nhìn về phía bên ngoài con hẻm, ánh mắt cảnh giác như báo: "Ở chỗ này có thể gọi là thuận lợi, ra khỏi trấn thì chưa chắc."

Ngôn Tiêu hiểu ra: "Bọn họ chặn ở bên ngoài?"

"Ừ, tôi cũng vừa mới phát hiện ra." Quan Dược cúi đầu lấy một điếu thuốc, rít hai hơi, chân mày nhíu càng chặt hơn.

Ngôn Tiêu thấy bực mình: "Tề Bằng bây giờ thì thoải mái rồi, chúng ta ở đây giúp lão chắn đòn." "Ngũ Gia đang ở chỗ ông ta, ông ta đương nhiên muốn tìm người lót đường. Nếu chúng ta không

phối hợp, ông ta cũng không yên tâm đi đến tòa thành với chúng ta." Nói đến đây anh lại thêm một câu: "Từ đầu đã kêu em đừng đi rồi."

"Tôi đến đây để đối phó với Ngũ Gia, không phải đến để đối đầu với cảnh sát." Quan Dược ngẩng đầu lên, sắc mặt Ngôn Tiêu lúc này lạnh băng.

Anh có cảm giác, cô rất bực mình khi bị dính dáng đến cảnh sát. Anh không tiếp tục đề tài này, giục cô: "Em ăn nhanh lên."

Ngôn Tiêu nhìn anh: "Anh định thế nào?"

"Chờ em ăn xong rồi nói."

Ngôn Tiêu đành phải ăn từng miếng từng miếng hết cái bánh: "Xong rồi, nói đi."

"Ăn cái nữa."

"..."

"Nhanh lên, ăn không đủ no như vậy còn vội lên đường làm gì?" Ngôn Tiêu đành phải ăn thêm một cái: "Nói."

Quan Dược vừa hút xong điếu thuốc, dụi đầu thuốc dưới chân, kéo tay cô đi đến đầu hẻm, chỉ về một hướng: "Đi thẳng theo hướng kia khoảng hai trăm kilomet sẽ đến trấn Chu Thủy. Tôi đợi ở đây một lát rồi lái xe dụ bọn họ, em đi trước đi."

Trên mặt Ngôn Tiêu càng lạnh lùng: "Anh không sợ bị bắt?"

"Túi đang ở chỗ em, trên tay tôi không có di vật, có lẽ không sao."

"Có lẽ?" Ngôn Tiêu cười lạnh: "Sau khi bị bắt tra ra chuyện của đội khảo cổ thì sao? Anh biết rõ bọn họ đang tìm mình, Tiểu Thập Ca anh như vậy không phải tự chui đầu vào lưới sao?"

Quan Dược cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào cô: "Chưa chắc họ đã đuổi kịp tôi."

Ngôn Tiêu đẩy anh ra, mở cửa xe ngồi vào, nhét cái túi cho anh: "Tôi sẽ dụ bọn họ đi, anh đi trước."

Quan Dược giơ tay kéo cửa xe nhưng cô đã khóa lại.

"Xuống."

Cô không nhìn anh, lạnh lùng nói "Đừng nhiều lời, anh biết rõ thân phận của tôi so với anh an toàn hơn." Cô khởi động xe, lái ra ngoài.

Quan Dược đuổi theo vài bước nhưng không bắt kịp, cô lái rất nhanh, lao thẳng ra đường, trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Khu vực này giao thông tắc nghẽn, lái xe ra ngoài rất xa rồi mà vẫn là đường đất. Cũng may ít núi, địa hình dần dần bằng phẳng, tầm nhìn thoáng, có thể quan sát được tình hình bên ngoài từ xa.

Phía trước không xa có ba chiếc xe cảnh sát dừng trên đường,bọn họ đều dược điều động đến bổ sung.

Ngôn Tiêu lái rất nhanh, nhớ lời Quan Dược nói về hướng đi trấn Chu Thủy, cô dẫm chân ga lao lên phía trước.

Xe cảnh sát lập tức đuổi theo, trong nháy mắt tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Ngôn Tiêu nắm chặt tay lái, không hiểu sao lại nhớ lại cảnh lúc trước ở Tây An đua xe với Quan Dược, ai có thể ngờ có một ngày cô cùng cảnh sát rượt đuổi, lại còn trên địa hình thế này, gập ghềnh xóc nảy, lốp xe dường như muốn văng ra ngoài.

Cô nhìn vào kính chiếu hậu, theo sau là một chiếc xe cảnh sát, nhìn lại phía sau, còn có một chiếc xe sedan màu đen chạy phía sau, hai chiếc xe cảnh sát còn lại đang đuổi theo chiếc xe đó.

Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm chiếc xe kia, sau đó liền hiểu ra. Ba chiếc xe cảnh sát chờ ở chỗ này không phải chỉ vì muốn đuổi theo cô với Quan Dược.

....

Lúc này Quan Dược đang ở trên trấn tìm một cửa hàng cho xe ô tô, rất khó mới tìm được một chiếc có thể thuê, nhưng bị hỏng gần hết, giá cả thì quá cao so với bình thường.

Anh cũng không bận tâm, chọn đại một chiếc, lấy tiền ra, đếm thử, vừa đủ trả.

"Đổ đầy xăng." Anh đưa tiền cho ông chủ.

Ông chủ cho rằng anh là du khách ngoại tỉnh, định giở trò làm thịt: "Anh đưa từng này ít quá, phải đưa thêm, không đủ đâu."

Quan Dược đứng ở cửa, trên tay cầm túi của Ngôn Tiêu, đứng ngược sáng, thân hình càng cao lớn hơn, lạnh lùng nhìn ông ta: "Cho ông năm phút, ông thử chậm một giây xem sao."

Ông chủ sợ run cả người, mới nhìn tưởng người đàn ông này chỉ cao to thôi, giờ thấy anh ta trầm mặt xuống liền biết không phải người dễ chọc. Ông ta từng gặp nhiều loại người, nên trong lòng cũng sợ hãi, lo sẽ gây ra chuyện, im lặng quay đầu đổ xăng.

Quan Dược đi ra bên ngoài cửa hàng, vừa rồi hình như nghe thấy một trận còi cảnh sát, bây giờ lại không thấy nữa.

Anh hơi bực mình, thậm chí hối hận vì mang theo Ngôn Tiêu đi chuyến này.

"Xong rồi, đã đổ đầy." Chưa đến vài phút, tiếng ông chủ vọng ra.

Quan Dược đi vào, không nói gì ngồi lên xe, cửa vừa đóng liền lao ra ngoài, tốc độ nhanh kinh người.

Ông chủ trông thấy vậy mà đau lòng, nhìn kiểu này thì không biết còn lấy được xe về hay không nữa.

Đường đi không dễ, Quan Dược chạy xe nhanh nhất có thể, qua buổi trưa mà vẫn chưa đuổi kịp Ngôn Tiêu.

Trấn Chu Thủy giáp ranh với Nội Mông Cổ, và gần sát biên giới dài của sa mạc, hiện giờ ở trước mặt là một hoang mạc rộng lớn.

Bầu trời ảm đạm, gió khô nóng oi bức từ sa mạc thổi đến.

Trong những đợt gió khô hanh này đột nhiên xuất hiện tiếng còi cảnh sát, Quan Dược ngay lập tức chuyển hướng chạy về phía nơi âm thanh đó phát ra.

Tiếng chuông di động vang lên, anh không kịp nhìn tên người gọi đến liền bắt máy.

"Tiểu Thập Ca, đã tới chưa?" Không phải Ngôn Tiêu, là Tề Bằng gọi.

Quan Dược đạp chân ga tăng tốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước: "Sắp rồi." "Nhớ đừng dẫn cớm vào trong thôn."

"Tôi biết rồi Tề ca." Quan Dược dừng một chút, trầm giọng nói: "Ngôn Tiêu đã giúp Ngũ Gia đánh lạc hướng đám cớm đó rồi."

Phía bên kia Tề Bằng cười một tiếng: "Vậy sao? Vẫn là cậu có bản lĩnh, bạn gái của cậu so với hồi ở Thượng Hải thì nghe lời hơn nhiều."

Quan Dược mím chặt môi, chiếc xe lao lên đỉnh dốc, từ trên cao nhìn xuống dưới, có một chiếc xe đang lao đi, nghiền lên vài bãi cỏ lau lác đác trong hoang mạc. Nhìn dấu bánh xe thì biết chiếc xe đã phải lượn ở đó bao nhiêu vòng rồi, anh cúp máy rồi chạy xe về phía đó.

Là chiếc việt dã màu đen của anh.

Quan Dược vừa lái xe vừa theo dõi phía sau chiếc việt dã, không thấy có xe cảnh sát bám theo, thở phào nhẹ nhõm.

Xe việt dã chạy phía dưới một ngọn đồi thì dừng lại.

Từ xa Quan Dược trông thấy Ngôn Tiêu thò đầu nhìn ra ngoài, có lẽ đang phân biệt phương hướng. Phía sau xe Ngôn Tiêu đột nhiên khói bụi tung tóe, một chiếc sedan đi về hướng này, tốc độ rất

nhanh.

Quan Dược nhìn theo hướng đó, không thấy chiếc xe kia có dấu hiệu giảm tốc, đột nhiên phản ứng nhanh, đạp chân ga hết cỡ, thò người ra ngoài hét: "Ngôn Tiêu."

Ngôn Tiêu không nghe thấy cũng không có động tĩnh.

Quan Dược liều mạng lao về hướng đó, cách mấy trăm mét thì xe đột nhiên chết máy, vặn chìa khóa khởi động lại nhưng xe không nổ máy. Anh cầm lấy cái túi, đẩy cửa xe đi xuống, chạy thật nhanh về phía trước: "Ngôn Tiêu! Chạy mau!"

Ngôn Tiêu không dễ dàng gì mới thoát được khỏi mấy xe cảnh sát kia, còn đang tìm hướng đi đến trấn Chu Thủy, đột nhiên có cảm giác có người đang vẫy tay, nhìn ra bên ngoài, sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó nghe thấy phía sau có âm thanh động cơ cơ, quay đầu lại nhìn, lập tức lái xe chạy đi.

Chưa kịp chạy thì chiếc xe đia đã vọt đến, liên tiếp đâm mạnh vào đuôi chiếc việt dã, cả người Ngôn Tiêu mất thăng bằng va mạnh vào tay lái, ngực bị va đập đau buốt.

Trong nháy mắt chiếc xe việt dã bị đẩy đi rất xa, giống như bị mất kiểm soát lao về phía trước. Cô cắn răng quay ngược tay lái, kéo cần số.

Đột nhiên có hai tiếng súng vang lên, Ngôn Tiêu hoảng sợ, nhưng lúc này phía sau không còn bị đâm nữa. Cô vội ổn định vô lăng, đạp mạnh phanh xe, chiếc xe chạy đến lên trên một ruộng dốc, va phải một thân cây bạch dương chết khô.

Quan Dược đeo túi của Ngôn Tiêu trên vai, hai tay cầm súng, ngắm bắn vào lốp chiếc xe kia, chiếc xe kia cuối cùng phải bẻ lái sang chỗ khác, xoay một vòng rồi mới dừng lại.

Người trong xe nhảy ra ngoài, hung ác nhìn Quan Dược, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo.

Là Chó Đen.

Quan Dược vội vàng đuổi theo, lúc này Chó Đen đang đi về hướng Ngôn Tiêu vừa chạy.

Ngôn Tiêu tay ôm ngực vừa từ trong xe bước ra liền trông thấy Chó Đen, quay đầu bỏ chạy.

Khó trách vừa rồi xe cảnh sát đuổi theo chiếc xe đó, cô cho rằng chỉ là trùng hợp, không ngờ rằng người trong xe lại là hắn ta.

Chạy chưa được bao xa, tay cô bị hắn bắt được.

Chó đen vừa bắt được tay cô liền túm tóc kéo cô đi về phía trước: "Đ**m, bọn mày lấy tao chịu tội thay thì ông đây cũng cho chúng mày chết chung, lấy mạng đổi mạng."

Ngôn Tiêu giãy giụa vài cái nhưng không thoát được, giơ chân đá vào giữa đũng quần hắn.

Chó Đen đau đến mức co quắp lại, buông lỏng tay, Ngôn Tiêu nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Phía sau vang lên âm thanh dẫm lên đá sỏi, một cánh tay siết lấy cổ cô lôi trở lại.

Mặt Ngôn Tiêu đỏ bừng, khó khăn chửi một câu: "Fuck. Sư bố mày..."

Tề Bằng hại hắn, hắn lại ra tay với cô, chưa gặp loại súc sinh nào như hắn.

Chó Đen bị cảnh sát đuổi theo đến giờ đã hận đến đỏ mắt, hắn ta siết chặt cô lôi đến sau mô đất.

***

Lúc này Quan Dược vẫn đang vội vàng đuổi theo, khi chạy ra phía sau mô đất chỉ thấy một vũng

máu lớn, không thấy ai cả.

Anh sững sờ, không kịp suy nghĩ chạy ra bên ngoài.

"Ngôn Tiêu!"

Chỉ có tiếng gió, không có ai trả lời.

Phía xa lại truyền đến tiếng còi cảnh sát, Quan Dược lấy nòng giảm thanh ra, lắp vào súng, chợt thấy bóng người lướt qua, hình như là Chó Đen, anh lập tức đuổi theo.

Tiếng còi xe cảnh sát ngày một gần, anh không tiếp tục đuổi theo, tìm theo hướng vừa rồi trông trông thấy chó đen.

Trời ngày càng âm u không một tia sáng.

Ngôn Tiêu cả người đầy máu, lao thẳng vào một căn nhà hầm đổ nát, đóng chặt cửa.

Bên trong không có gì cả, tối đen một mảng, chỉ nhìn thấy một thân cây Hồ Dương làm cột chống lấy mái nhà lung lay sắp đổ. Cô ngước đầu, tựa vào tường lấy lại nhịp thở.

Tiếng còi xe cảnh sát dường như đã đi xa, không còn nghe rõ nữa.

Đột nhiên cửa nhà bị đá văng, Ngôn Tiêu ngay lập tức đứng thẳng người, tay phải vừa giơ lên liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt.

"Ngôn Tiêu!"

Là Quan Dược. Anh dắt khẩu súng vào sau lưng, nhìn con dao ở trong tay cô.

Chính là con dao anh đưa cho cô để phòng thân, trên dao dính đầy máu.

"Em có bị thương không?" Anh kéo cô đến bên cạnh, nhìn chằm chằm máu dính trên người cô, năm ngón tay siết chặt.

"Không có." Ngôn Tiêu thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.

Quan Dược giơ tay cởi áo cô, dùng sức đẩy mạnh, áo lót màu đen dính máu, trên ngực cũng có vết máu, anh sờ soạng kiểm tra, không có vết thương.

Ánh mắt Ngôn Tiêu lóe lên: "Không phải máu của tôi, tôi đâm hắn, ba nhát."

Quan Dược cầm lấy con dao ném sang một bên, cầm tay cô không thả, anh nắm rất chặt, nhìn cô chằm chằm.

Ngôn Tiêu đột nhiên hôn lên cổ anh.

Bờ môi cô lạnh lẽo dùng sức hôn anh, cắn môi anh, mút lấy lưỡi anh.

Trong nháy mắt, Quan Dược giữ chặt gáy cô lại đáp trả, nụ hôn ấy vô cùng mạnh mẽ.

Ngôn Tiêu quá mức nhiệt tình, giơ tay cởi thắt lưng của anh, kéo áo anh ra, đẩy anh lên tường.

Cô sờ đến chiếc túi trên lưng anh, kéo khóa, một tay thò vào lấy áo mưa, một tay vươn vào trong nội y anh vuốt ve nơi đó đang nóng rừng rực.

Quan Dược phải cắn chặt môi mới không rên ra tiếng, tay của cô bao lấy nơi đó chà xát, vừa cắn môi anh, vừa lần mò tìm cách mặc áo mưa vào.

Anh kéo quần cô xuống, cô đã tự mình dán sát, cả người quấn chặt anh.

Quan Dược nâng eo cô lên, mạnh mẽ xông vào.

Ngôn Tiêu đau đớn rên nhẹ một tiếng, lại giống như cảm thấy chưa đủ, ôm lấy cổ anh kéo xuống dưới.

Quan Dược bị cô ôm chặt, liền bế cô ngồi trên mặt đất.

Ngôn Tiêu ấn anh nằm xuống, ngồi trên người anh, nhắm hai mắt lại cắn chặt môi, chuyển động thắt lưng.

Mãi không thấy cô mở mắt, Quan Dược ôm lấy cô, luật động từ dưới lên trên.

Chẳng bao lâu sau Ngôn Tiêu cạn kiệt sức lực, nằm trên người anh thở dốc.

Quan Dược cắn môi cô, hung hăng phát tiết.

Thật lâu sau hơi thở của hai người mới bình ổn lại, Quan Dược nói: "Em không cần sợ, hắn chưa

chết được."

Ngôn Tiêu cười lạnh: "Tôi không có sợ, là hắn đáng đời." Quan Dược biết được cô đã bình tĩnh trở lại, đỡ cô ngồi dậy.

Hai người nhặt quần đang vứt ở bên cạnh, Ngôn Tiêu lấy ra một điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó nhét vào miệng Quan Dược.

Sau lưng anh dính đầy bụi đất.

Cô bật cười: "Trông hai chúng ta bây giờ thực sự giống như hai con quỷ hoang dã."

Quan Dược ngậm điếu thuốc của cô rít một hơi, thuốc của phụ nữ rất nhạt, anh không cảm nhận được vị gì, nhưng nó lại nồng nặc hòa với hương vị của cô.

"Tiểu Thập Ca, cứ liên tục bị cảnh sát truy đuổi cũng không phải là biện pháp." Quan Dược nhìn cô, lần này cô gọi anh là Tiểu Thập Ca hình như khác biệt.

Ánh mắt Ngôn Tiêu di chuyển trên người anh, có vẻ hơi e dè: "Anh có nghĩ đến hợp tác với cảnh sát không?"

Mắt Quan Dược di chuyển: "Không có khả năng." "Anh không cần ra mặt, tôi quen biết Lý Chính Hải."