Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 21

Phòng nhiều người nên rất ồn ào, đến nửa đêm mới tắt đèn đi ngủ.

Ngôn Tiêu không thay đồ đã lên giường ngủ. Cô ngủ rất sâu, bôn ba trên đường cả ngày, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy hai chân mình đang bước đi không ngừng nghỉ.

Càng về khuya cảm giác này càng rõ ràng, thậm chí cô còn cảm thấy có người đang chạm vào chân mình. Ngôn Tiêu rút chân, ngồi bật dậy.

"Ai!"

Cô vừa hô lên, Quan Dược ở giường bên dưới cũng bật dậy.

Bên cạnh cô xuất hiện một dáng người mạnh mẽ cao lớn, một bàn tay thò ra từ chiếc giường phía dưới, không biết nắm phải chỗ nào của người kia, khiến anh ta kêu lên một tiếng: "Dừng lại, đừng động thủ!"

Mọi người bị tiếng ồn ào đánh thức, đèn trong phòng sáng lên.

Một người đàn ông đang đứng bên giường Ngôn Tiêu, vai bị đè ngang trên thành giường của cô. Quan Dược một tay đang nắm bả vai của anh ta, trên mặt anh vẫn còn ngái ngủ, hành động này

giống như phản ứng theo bản năng của anh.

Người đàn ông bị vặn cứng nửa người: "Này anh, dừng tay, tôi không phải người xấu."

Quan Dược chân đất bước xuống giường: "Anh đang làm gì?"

Anh ta không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Quan Dược đành chỉ lên giường của Ngôn Tiêu: "Đây là giường của tôi, tôi đã đặt trước rồi, kết quả là bị cô ta chiếm lấy, anh nói xem..."

Ngôn Tiêu cắt ngang: "Không thể nào, chúng tôi đã trả tiền phòng."

"Tôi đã đặt trước rồi. Cô xem, đây là chìa khóa phòng của tôi, nếu không tôi vào kiểu gì?" Anh ta giơ chìa khóa lên cho mọi người xem.

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, ông chủ nhà nghe tiếng ồn ào nên vội vàng chạy qua xem:

"Chuyện gì thế này?"

Ngôn Tiêu lạnh mặt nói: "Chỗ này là nhà nghỉ ma sao? Nửa đêm cho người vào dọa khách?"

Ông chủ vội vàng thanh minh: "Không thể nào, không thể nào, chắc là có hiểu lầm thôi."

Ông ta kéo người đàn ông kia sang một bên hỏi han. Quan Dược lúc này mới nhìn sang Ngôn Tiêu.

Sắc mặt cô rất không tốt, thái độ như muốn tuyên bố "muốn sống thì đừng có mon men tới gần".

Ông chủ nhà quay lại, nhìn Ngôn Tiêu cười xòa: "Là lỗi của tôi, quả thực cậu ấy đã đặt trước chiếc giường này."

"Thì sao, muốn tôi nhường giường cho anh ta à? Không phải ông đã thu tiền của tôi rồi sao?" "Điều này..." Ông chủ rơi vào tình thế khó xử.

Người đàn ông kia cũng không chịu để yên: "Tôi cả một ngày đi đường dài rất mệt mỏi, chỉ mong ngủ được vài canh giờ, bây giờ giường lại bị chiếm mất."

Ngôn Tiêu cười lạnh: "Tôi cũng đi cả một ngày, không ngắn hơn của anh đâu."

Ông chủ vừa nhìn là biết cô không phải là người dễ bắt nạt, tự nhận mình xúi quẩy: "Là tôi sai tôi sai. Người đẹp, tôi trả lại cô tiền phòng, hay là cô đi nơi khác tìm thử xem?"

Ngôn Tiêu cầm gối vứt mạnh xuống giường: "Con mẹ nó, ông tìm cho tôi một chỗ nào khác thử xem?"

Mọi người bị cô dọa sợ. Quan Dược nói: "Cô xuống đây." Ngôn Tiêu nhìn anh.

"Xuống đây." Anh nói: "Nằm giường của tôi."

Ngôn Tiêu nheo mắt, thực ra cô cũng đã muốn xuống khỏi cái giường này, bây giờ lời nói này của

anh lại tạo cảm giác dụ dỗ.

Quan Dược vỗ vỗ thành giường: "Xuống đây, để người khác còn ngủ nữa." Ngôn Tiêu nhìn những ánh mắt xung quanh, vén chăn lên, trèo xuống.

Người đàn ông kia không hề khách khí trèo lên giường, nằm vật xuống, ngay tức khắc ngáy rung trời, không buồn đánh răng rửa mặt.

Ngôn Tiêu ngồi trên giường Quan Dược, lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Tiếng ngáy và mùi hôi của người đàn ông phía trên khiên cô không thể tiếp tục ngủ tiếp.

Cô nằm xuống, dịch vào bên trong. Quan Dược không nằm mà ngồi dậy, đứng lên đi ra ngoài.

Ngôn Tiêu xoay người lại: "Anh đi đâu?"

"Cô ngủ đi."

Ngôn Tiêu không ngủ được, chỗ này vẫn còn vương lại mùi của anh, không thể nói rõ là mùi vị gì.

Cuối cùng cô cũng đứng lên, đi ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài hiện giờ rất thấp, Quan Dược đang đứng hút thuốc trong bóng tối.

Ngôn Tiêu đi ra, thấy anh đang đứng tựa vào tường, giữa ngón tay lập lòe ánh lửa nhỏ. Cô chưa kịp đến gần, anh đã phát hiện ra.

"Cô ra ngoài làm gì?"

"Anh vào trong ngủ một lát đi."

Trong miệng anh phát ra một âm thanh, hình như đang cười.

Ngôn Tiêu ôm lấy cánh tay, đứng bên cạnh anh, cảm thấy gió thổi cũng nhẹ hơn.

"Còn thuốc không?"

Quan Dược lấy một bao thuốc từ trong túi, dùng ngón tay đẩy ra một điếu.

Ngôn Tiêu duỗi tay nhận lấy. Vì trời tối nên cô sợ trượt, cô chạm vào ngón tay anh, cố ý nắm lấy, sau đó mới rút điếu thuốc kia ra.

"Xin chút lửa."

Lần này Quan Dược đã rút kinh nghiệm, cầm bật lửa đưa trước mặt cô. Anh không giúp mà để cô tự mình làm.

"Hẹp hòi." Ngôn Tiêu mỉm cười nhận lấy bật lửa, tự mình châm.

Hút chừng nửa điếu, mùi vị nicotin nồng nặc khiến cô càng thêm tỉnh táo. Phía trước lấp lóe ánh sáng, giống như có một chiếc xe đang đi về hướng này.

Trời dần hửng sáng, chiếc xe kia tiến đến gần dưới những tia nắng ban mai, dừng ở đối diện cửa ra vào.

Đó là một chiếc xe tải, cửa xe mở ra, một vài người xuống xe, đều là đàn ông.

Ngôn Tiêu lúc đầu vốn không để ý đến, dù sao trong thị trấn nhỏ này có người dậy sớm đi làm cũng là chuyện bình thường. Nhưng khi họ đi ngang qua, âm thanh bọn họ nói chuyện vô tình lọt vào tai cô.

Là giọng của Tống Phương.

Bọn họ đi xa dần.

Ngôn Tiêu hoài nghi liệu mình có nghe nhầm không, dù sao cô đứng xa nên cũng không nghe rõ lắm.

Khi trời sáng hẳn, Ngôn Tiêu và Quan Dược cùng nhau đi ăn sáng, sau đó thu dọn đồ đạc rồi trả phòng.

Lúc Ngôn Tiêu đang xếp đồ vào túi, cô gái hỏi Quan Dược tối qua đột nhiên đi đến: "Này, người lái xe hôm qua thật khiến người khác đau đầu, chắc sau đó cô không ngủ lại được đúng không?"

Người đàn ông đó sáng sớm đã rời đi.

Ngôn Tiêu "Ừ" lấy lệ một tiếng.

"Nhóm chúng tôi cũng bị anh ta làm ồn ào không ngủ được, hiện giờ đều rất mệt." Sau đó cô gái chuyển đề tài: "À đúng rồi, thiết bị cô vừa cho vào túi là dụng cụ giám định phải không? Tôi từng thấy qua, tôi cũng làm về khảo cổ."

Hóa ra đây là nguyên nhân cô ấy đến bắt chuyện.

Bây giờ Ngôn Tiêu mới nhìn kỹ cô gái đó, đó là một cô gái rất thanh tú, trên mũi lốm đốm một ít tàn nhang, trông khá hoạt bát.

"Nhóm khảo cổ bọn tôi đi theo giáo sư đến nơi này khảo sát, phải đi qua khu hoang vu không người mới đến được trấn nhỏ này. Còn cô và người đi cùng thì sao?"

Ngôn Tiêu vẫn chưa trả lời, có một người tới gõ cửa: "Đi thôi."

Là Quan Dược, anh nhìn cô gái kia, sau đó giục: "Nhanh lên."

Ngôn Tiêu gật đầu chào cô ấy, đeo ba lô lên đi ra ngoài.

"Tôi đang thắc mắc sao thị trấn nhỏ vậy mà nhiều người đến thế, hóa ra là có một đội khảo cổ tới." Ngôn Tiêu hất mặt về phía căn phòng: "Anh với bọn họ là đồng nghiệp, không chào hỏi nhau một chút à?"

"Không cần."

Trước khi đi, Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn, thấy cô gái kia vẫn đang nhìn theo.

Cô giơ tay lên vẫy, cô ấy cũng giơ tay vẫy lại.

Ngay lúc đó có một thanh niên lướt qua bọn họ, chạy vào trong phòng, gọi cô gái kia: "Mau đến phòng giáo sư, trong đội bị mất đồ rồi."

Cô gái đó vội vàng đi theo cậu ta: "Mất cái gì?"

Cậu thanh niên vừa chạy vừa nói: "Là bức họa nung Tây Vực, tối qua bị trộm mất." "Cái gì? Đó chính là di vật đấy..."

Cậu bạn quay đầu lại "Xuỵt" một tiếng, cả hai người cùng chạy đi.

Quan Dược nhìn theo bóng hai người đó, nói: "Đi thôi." Ngôn Tiêu: "Đồng nghiệp bị trộm di vật, cứ như vậy đi à?" "Có giáo sư của đội, còn cần chúng ta nhúng tay vào làm gì." Ngôn Tiêu trong lòng cũng nghĩ vậy.

Từ lúc bão cát ập đến, hôm nay là ngày ánh mặt trời rực rỡ nhất, thậm chí khiến cả cái thị trấn âm u này trở nên sáng sủa hơn.

Hai người rời khỏi nhà trọ, đi vào trong trấn tìm một cửa hàng sửa xe. Quan Dược đưa điện thoại cho Ngôn Tiêu để cô liên lạc với bọn Thạch Trung Chu, còn anh tự mình chọn xe.

Phương tiện di chuyển phù hợp nhất ở đây là xe máy. Mua một chiếc mới thì không kinh tế, người ta lại không cho thuê vì sợ khách thuê xong liền một đi không trở lại, vì vậy chỉ có thể chọn mua hàng second-hand.

Khu vực này có sóng, ban đầu Ngôn Tiêu gọi mấy lần đều nhận được thông báo điện thoại không thể liên lạc. Sau một hồi cũng có tín hiệu thì máy báo lại bận.

Đầu bên kia là giọng Thạch Trung Chu: "Vâng, Quan đội! Anh đang ở đâu?" Cậu ta gần như là gào lên.

Ngôn Tiêu cho điện thoại ra xa: "Là tôi."

"Ngôn tỷ! Hai người không sao chứ? Hình như bọn em thấy Đinh ca quay xe lại đuổi theo bọn chị."

"Không có việc gì." Ngôn Tiêu trả lại điện thoại cho Quan Dược: "Anh nói đi."

Quan Dược cầm lấy, nhanh chóng dặn bọn họ địa điểm gặp mặt. Lúc anh cúp điện thoại thì cũng chọn xong xe: "Lấy chiếc kia đi."

Đó là một chiếc xe máy bị bong tróc sơn gần hết, nhưng tạo hình này ngược lại rất có phong cách.

Ngôn Tiêu thầm nghĩ, nếu dùng con mắt nghệ thuật của các nhiếp ảnh gia mà xem xét thì chiếc xe này có thể lấy ra làm đạo cụ chụp hình.

"Bao nhiêu?"

"Tám trăm." Chủ tiệm trả lời.

"Quá đắt." Ngôn Tiêu đến gần, dùng chân đá vào bánh sau chiếc xe, một loạt tiếng leng keng vang lên: "Tối đa bốn trăm."

"Ôi trời, người đẹp trả giá còn có một nửa, vậy cũng ác quá đi! " Chủ tiệm sớm đã để ý cô vai đeo túi LV, nhịn không được mà phàn nàn: "Nhìn cô cũng đâu giống người nghèo, sao lại tiếc một chút tiền lẻ như vậy?"

"Tiêu tiền cũng phải tiêu đúng chỗ, hơn nữa làm sao anh biết tôi không nghèo? Tôi trước đây rất nghèo."

Chủ tiệm cãi lại: "Cô nghèo, nghèo chỗ nào chứ?"

"Nghèo đến mức tiền học phí cũng không đóng nổi. Để tiết kiệm tiền điện đến ăn mỳ tôm cũng không dám dùng nước nóng, được chưa?"

Quan Dược nhìn Ngôn Tiêu, ngón tay cô đang siết chặt gương chiếu hậu, nhưng khẩu khí chỉ như thuận miệng mà thôi.

Chủ tiệm không còn lời gì để nói.

Ngôn Tiêu ra giá cuối cùng: "Đúng bốn trăm, hơn nữa tôi thấy giá này cũng là quá cao rồi." "..." Chủ tiệm đau lòng chấp nhận.

Hai phút sau, Quan Dược ngồi lên xe máy. Ngôn Tiêu ngồi phía sau ôm lấy thắt lưng anh.

Quan Dược nhìn qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt đang lộ ra của cô, nói: "Cúi đầu xuống đi." "Sao?"

"Cúi đầu xuống."

Ngôn Tiêu rất nhanh đã hiểu tại sao anh nói như vậy. Vì gió quá lớn, hai người lại không có mũ bảo hiểm, sức gió khi ngồi trên xe so với khi đứng trên mặt đất tăng gấp đôi.

Tóc cô tung bay trong gió, có lúc tóc dán vào mặt, cô đành phải áp mặt lên lưng Quan Dược, giọng cô vang lên trong gió: "Hiện giờ tôi chắc chắn giống như mấy chú chim nhỏ e ấp nép vào người."

Quan Dược nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cô đang ép mặt vào lưng anh, hai tay ôm chặt eo anh.

Cũng có chút giống.

Lợi ích của việc đi xe máy là không cần phải đi đường lớn, đường nhỏ hẹp kiểu gì cũng có thể đi được.

Quan Dược tựa như một tấm bản đồ sống, lúc hai người dừng xe ăn trưa đã cách trấn nhỏ kia cả trăm dặm, tất cả đều nhờ đi đường tắt.

Cả một đường bị gió tạt rất khó chịu, Ngôn Tiêu tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống ăn bánh quy. Đây là bánh cô mua ở trấn lúc sáng, cũng không rõ bánh này được bày trên kệ bao lâu rồi, hiện giờ đều ỉu hết, cô ăn vài miếng đã thấy nuốt không nổi.

Quan Dược ở bên cạnh đang kiểm tra lại xe, dù sao cũng là đồ rẻ tiền, không thể nào chịu nổi lăn lộn liên tục, chỉ mới chạy vài tiếng đồng hồ mà đã lực bất tòng tâm.

Phía xa, khói bụi mịt mù một khoảng, trên đường lớn có xe đang tới.

Khi chiếc xe đó đến gần, có hai gã đàn ông huýt sáo nhảy xuống xe, vừa nói vừa cười đi đến vệ đường "giải quyết nỗi buồn" rồi đứng hút thuốc.

Cửa xe không đóng lại, trong xe vẫn còn có một người đang ngồi. Ngôn Tiêu nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng đó.

"Cô đi đâu thế?" Quan Dược hỏi.

Ngôn Tiêu không quay đầu lại: "Đi loanh quanh thôi."

Quan Dược đuổi theo, nhìn thấy một chiếc xe đậu ở phía xa: "Bớt nói nhảm. Tôi nhìn thấy rồi." Anh từng thấy người đàn ông ngồi trong xe, chính là người đi vào trong Tổ tử hôm đó. Tống Phương.

Giọng nói mà Ngôn Tiêu nghe được lúc sáng trong chấn không sai, quả thật chính là ông ta. "Cô muốn làm gì?"

Ngôn Tiêu nói: "Tôi chỉ đi xem một chút thôi."

"Xem một chút? Cô lại muốn đi trả thù?" Quan Dược biết rõ Ngôn Tiêu không phải là người chấp nhận chịu thua thiệt.

Ngôn Tiêu không giấu diếm, liếc mắt nhìn anh: "Phải, tôi muốn trả thù. Thế nào, quanh đây lại có đồn công an hả?"

"Không có."

"Không phải tốt rồi sao?"

Quan Dược lại nhìn chiếc xe một lượt: "Cô muốn làm gì?"

Ngôn Tiêu nói lảng: "Anh đừng cản tôi."

Cô vẫn còn tức chuyện Ngô An An lần trước.

"Tôi không cản cô." Quan Dược đút tay vào túi quần, đầu cúi xuống: "Tôi giúp cô, nói đi, cô muốn thế nào?"

Ngôn Tiêu nhìn thẳng vào anh, khi nói những lời này giọng anh vừa trầm thấp vừa ấm áp, gợi cảm vô cùng.

"Thật?"

"Thật."

Ngôn Tiêu cười lạnh: "Cũng không có gì, tôi chỉ muốn cho ông ta lên hot search một lần thôi." Tống Phương ngồi trong xe, trong lòng ôm chặt một cái túi. Hai người kia xuống xe vẫn chưa thấy

quay lại, đột nhiên có một tiếng gõ trên cửa xe.

Ông ta quay đầu lại, thấy một người đàn ông đang nhìn ông ta, cả người dựa sát vào cửa xe, có thể thấy được vóc dáng anh ta rất cao.

"Anh là ai?" Tống Phương cảnh giác.

Quan Dược chỉ xuống bánh xe: "Xe ông hỏng rồi."

"Cái gì?" Tống Phương thò người ra ngoài xem.

Vừa vươn đầu ra, trên gáy đã bị đập một phát, ông ta liền lăn ra ngất xỉu.

Tranh thủ khi hai người đàn ông kia chưa quay lại, Quan Dược nhanh chóng kéo ông ta ra khỏi xe, trong tay ông ta vẫn đang ôm chặt chiếc túi.

Tại một căn nhà đất bị bỏ hoang, chiếc xe máy cũ kỹ đang dựa vào bức tường đã sụp đổ gần hết. Cách đó hai mét, có một cây cổ thụ thấp sắp chết bị nghiêng sang một bên, một nửa cây vẫn còn xanh tươi, phần còn lại đã héo khô.

Tống Phương bị kéo đến ngồi dưới gốc cây. Ông ta vẫn chưa tỉnh, áo bị tốc ngược lên, để lộ ra cái bụng phệ tuổi trung niên, hai tay bị trói sau lưng. Thoạt nhìn giống như đang ngủ gật.

Ngôn Tiêu đứng đối diện, giơ điện thoại trong tay lên: "Sang trái một chút, đúng rồi, xoay mặt ông ta lên."

Quan Dược ngồi xổm cạnh gốc cây, làm theo chỉ đạo của cô.

Ngôn Tiêu ấn nút chụp, một loạt âm thanh chụp hình tách tách vang lên.

"Tiếp theo thế nào?" Quan Dược đứng lên.

Ngôn Tiêu cúi đầu, gửi ảnh đi: "Gửi cho Bùi Minh Sinh, để anh ta giải quyết." Quan Dược nhận ra rằng cô sớm đã lên kế hoạch.

Không chắc liệu hai người đàn ông kia có tìm phía này hay không, Quan Dược đi xung quanh kiểm

tra một lượt. Khi quay lại thì thấy chiếc túi trên tay Tống Phương rơi trên mặt đất, miệng túi bị mở ra, đồ vật bên trong lộ ra một góc.