Tỏa Hồn

Chương 103:

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo của người nọ nhưng nàng vẫn nhớ rõ lời hắn nói với mình.

Cũng vì thế mới có Tô Tiện của ngày hôm nay.

Những lời đó là lời Tô Tiện vừa cất lên.

Ánh sáng trên người Tô Tiện ngày càng đậm như ánh mặt trời chói chang chiếu rọi đến mọi ngóc ngách đen tối trong Mân Thành. Trong ánh sáng ấy, Thành chủ Tứ Phương Thành ngơ ngác nhìn Tô Tiện, dường như đanh nhớ lại những chuyện của rất lâu về trước.

Y bỗng bật cười.

Tiếng cười như tiếng chuông đinh tai nhức óc, Huyền Nguyệt Giáo bọn họ không chịu được tiếng cười mang theo thần lực mạnh mẽ thế này, ai nấy bịt chặt tai mình. Trong lúc ấy, Thành chủ ngưng mắt nhìn sang Tô Tiện.

Tô Tiện cũng đang nhìn y, vẫn niệm thầm những lời đó trong miệng, cùng lúc ấy, một làn khói đen bay ra từ trên người Thành chủ rồi chậm rãi tan biến trong hư không.

"Cha!" Lúc ấy, bất chợt một bóng người nhào tới chỗ Thành chủ Tứ phương Thành nhưng vừa đến gần một tầng kim quang hiện lên ngăn hắn ở bên ngoài.

Trên người Thành chủ đã không còn hắc khí, thần lực thuần khiết tản ra khắp người y giao nhau với kim sắc trên người Tô Tiện. Tất cả bóng tối trong trời đất đều tiêu tán, chỉ còn mỗi kim quanh phá tan xiềng xích hướng thẳng lên trời.

"Rốt cuộc... là thế nào?" Thu Đường vừa mới chạy đến không khỏi ngớ người, nhìn sang Tô Tiện.

Tô Tiện chìm trong hồi ức chỉ khẽ niệm kinh văn không hề quan tâm Thu Đường. Mộ Sơ Lương thu kiếm lại, ôm vết thương đang chảy máu, hơi yếu ớt nhưng kiên định lui đến trước mặt Thu Đường, im lặng lắc đầu.

Thu Đường nhìn thần sắc Mộ Sơ Lương một lúc lại chuyển mắt sang Thành chủ Tứ Phương Thành đang chìm trong vầng sáng.

Lúc này Thành chủ cũng đã nhìn thấy Thu Đường, y mỉm cười, khẽ vươn tay ra với Thu Đường rồi lập tức buông xuống, quay người trịnh trọng gật đầu với Tô Tiện: "Đa tạ."

Tô Tiện bừng tĩnh, nàng mơ hồ nhìn vị thần trong kim quang lấp lánh, không đáp ngay.

Vô vàn cảm khái hiện lên trong mắt Thành chủ ngay sau đó liền hóa thành hư vô, y thở dài nói: "Hai ngàn năm rồi, cuối cùng ta... cũng có thể trở về rồi."

Im lặng một lúc, Tô Tiện mỉm cười nhìn Thành chủ.

Vất vả xuyên suốt hai ngày nay xem như không uổng công, Tô Tiện thở phào một cái trong lòng.

Thành chủ Tứ Phương Thành quét mắt nhìn những người có mặt hiện tại. Ánh sáng tỏa ra khắp người y từ từ lan rộng, ngày càng sáng tỏ. Trong vầng sáng như ban ngày ấy, ánh mắt Thành chủ rơi lên Thu Đường.

"Đường Nhi, Tứ Phương Thành sau này giao lại cho con rồi."

Thu Đường kinh ngạc, không dám tin nhìn y.


Ngay sau đó, ánh sáng từ trên chín tầng mây rọi xuống, sau khoảnh khắc bừng sáng trời đất cũng phải trở về đêm tối. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, vị trí Thành chủ vừa đứng đã không còn bóng dáng y.

Thần tích vừa giáng xuống khi như chưa từng tồn tại.

Thu Đường nhếch môi khẽ nặng ra một nụ cười, thì thầm nói: "Trước khi đi còn quăng cái mớ bồng bông này cho ta."

Những người xung quanh cũng từ từ hoàn hồn, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý liều chết một trận, may mắn là cuối cùng mọi chuyện cũng thuận lợi hạ màn.

Ánh sáng trên người Tô Tiện đã tan từ lâu, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn trước mắt, ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Sở Khinh Tửu bước đến bên cạnh nàng, hắn không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đấy. Hồi lâu sau, Mộ Sơ Lương bước đến trước mặt hai người.

Theo sau hắn còn có Thu Đường, Túc Thất và người của Thiên Cương Minh.

Túc Thất vừa đi cùng Thu Đường đến nơi, thấy tình hình trước mắt không cần mình nhúng tay nên đứng qua một bên quan sát, lúc này khi mọi chuyện đã kết thúc hắn mới mang bộ mặt không cảm xúc bước qua.

Xưa nay Thiên Cương Minh và Huyền Nguyệt Giáo có ân oán với nhau, vì đối phó Thành chủ Tứ Phương Thành mà Tô Tiện với Mộ Sơ Lương mới tạm thời liên thủ. Bây giờ chuyện của Thành chủ đã xong, không khí giữa hai bên Thiên Cương Minh và Huyền Nguyệt Giáo cũng căng thẳng lên. Đám người Huyền Nguyệt Giáo đề phòng đứng sau lưng Tô Tiện, trừng mắt nhìn Túc Thất tới gần. Tô Tiện nhìn hắn một lúc rồi nói: "Chuyện ở đây đã giải quyết xong, nếu Minh chủ không có chuyện gì khác thì bọn ta đi trước đây." Hiện nay không phải lúc đánh nhau của Huyền Nguyệt Giáo và Thiên Cương Minh, trong lòng Tô Tiện còn đang vướng bận chuyện Thượng Quan Nghiêu nên chẳng có dư thời gian đi nói chuyện với Túc Thất.

Sở Khinh Tửu im lặng đứng sau Tô Tiện, hắn cũng muốn rời khỏi đây cùng nàng.

Tô Tiện nhấc chân định đi nhưng chợt khựng lại, quay đầu nhìn Mộ Sơ Lương nói: "Mộ công tử đã đồng ý với ta, sau khi giải quyết xong chuyện của Thành chủ Tứ Phương Thành thì theo ta về Huyền Nguyệt Giáo."

"Đó là đương nhiên." Mộ Sơ Lương không phủ nhận, trên người hắn bây giờ đâu đâu cũng toàn là vết thương, nhìn thì nhếch nhác nhưng thần sắc vẫn vô cùng tự nhiên, vẫn là vị đại sư huynh một thân bạch y của Không Thiền Phái.

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Túc Thất khẽ cau mày, bước lên chặn trước mặt Tô Tiện và Sở Khinh Tửu.

"Khoan đã."

Tô Tiện nhìn sang Túc Thất, sắc mặt trầm xuống nói: "Minh chủ, bây giờ không phải lúc thích hợp để động binh đao."

Tô Tiện cho rằng Túc Thất định ra tay, hắn cũng nhìn ra được nàng nghĩ như thế, nhưng hắn thật sự không có ý đó. Túc Thất vẫn đứng yên tại đó không để Tô Tiện đi, hắn nhìn nàng một lát, nói: "Thiên Cương Minh và Huyền Nguyệt Giáo hợp tác lần nữa không biết ý kiến của Thần nữ ra sao?"

Câu này của Túc Thất không đầu không đuôi, những người bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ có Tô Tiện và Mộ Sơ Lương biến sắc mặt. Đầu óc Sở Khinh Tửu xoay chuyển cực nhanh, hỏi ngay: " Thiên Cương Minh điều tra được gì rồi à?"

Túc Thất mỉm cười với Sở Khinh Tửu nhưng cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, trầm giọng nói: " Thượng Quan Nghiêu."

"Ngươi biết chuyện của Thượng Quan Nghiêu?" Tô Tiện hỏi.

Túc Thất gật gật đầu, thấy mọi người đang trưng bộ mặt không hiểu gì hết dòm mình, hắn đành nói: "Các ngươi đã cho người thông báo cho Thượng Quan Nghiêu mà Vô Ưu Cốc của ông ta là nơi gần với Mân Thành nhất nhưng cuối cùng ông ta không tới giúp đỡ, ngươi nói phải không?"

Tô Tiện im lặng gật đầu.

Túc Thất nói tiếp: "Bởi vì Thượng Quan Nghiêu không ở Vô Ưu Cốc."


"Ông ta đi đâu rồi?" Tô Tiện không thấy kinh ngạc mấy với đáp án này của Túc Thất.

Túc Thất hơi khựng lại, đáp: "Ông ta ở vực sâu Thất Hải."

Mọi người sửng sốt, do vực sâu Thất Hải là nơi chúng ma trong Huyền Nguyệt Giáo không muốn nhắc tới, đó là địa điểm diễn ra trận chiến thần ma và là nơi chôn thây của vô số yêu ma. Nếu không có chuyện gì cần thiết sẽ chẳng ai muốn tới nơi đó.

Thế vì sao Cốc chủ Vô Ưu Cốc Thượng Quan Nghiêu lại ở vực sâu Thất Hải?

Trực giác của Tô Tiện cho thấy đáp án sắp nghe sẽ khiến người ta không mấy vui vẻ.

Quả nhiên, Túc Thất nói: "Vì ở đó có di thể của Ma quân Hòa Anh."

Không khí xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, dù là Huyền Nguyệt Giáo hay Sở Khinh Tửu, Mộ Sơ Lương đều ngạc nhiên không thôi. Ban đầu họ cứ nghĩ xương cốt Ma quân Hòa Anh đã tiêu tan từ lâu vì thế Tô Tiện mới phải đi khắp nơi tìm hồn phách của hắn, hy vọng có thể dùng Kỳ hồn thuật đưa hồn phách Ma quân vào một cơ thể khác, ai ngờ di thể Ma quân vẫn còn.

"Tin này có thật không?" Tô Tiện nôn nóng hỏi.

Túc Thất gật đầu: "Thám tử Thiên Cương Minh phải điều tra rất lâu mới tra ra chuyện này, nếu không chắc chắn ta cũng sẽ không nói bừa."

Nếu thật là vậy thì...

"Là Thượng Quan Nghiêu tìm thấy thân thể Ma quân rồi giấu ở đó?" Vẻ mặt Tô Tiện cực kỳ phức tạp, suy nghĩ xoay vần trong đầu, nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện.

Rất nhiều năm trước, mục đích của Vô Ưu Cốc đã là Ma giới, Thượng Quan Nghiêu muốn mở cửa Ma giới gây ra trận đại chiến thần ma thứ hai, sau này ông ta quy phục Huyền Nguyệt Giáo, một lòng muốn tìm hồn phách Ma quân và phục sinh hắn. Nhưng thật ra từ khi bắt đầu ông ta đã biết di thể Ma quân còn tồn tại, ông ta trơ mắt nhìn mọi người tìm kiếm hồn phách Ma quân và cơ thể khác thích hợp với Ma quân mà không nói chuyện ấy ra, chỉ có một nguyên do.

Đó là ông ta không hề muốn phục sinh Ma quân.

Thứ ông ta muốn là... có được sức mạnh trên người Ma quân.

Tô Tiện nghĩ đến đây nhưng không vội nói ra. Túc Thất nói tiếp: "Theo ta được biết, trong di thể ấy vẫn còn một sợi tàn hồn của Ma quân, còn những hồn phách khác đang ở đâu thì ta không biết. Với dã tâm của Thượng Quan Nghiêu, rất có khả năng ông ta muốn hấp thu sức mạnh từ cơ thể và hồn phách của Ma quân, chiếm làm của riêng." Dứt lời, hắn nhìn Tô Tiện một cái, tiếp tục: "Chúng ta lập tức đến vực sâu Thất Hải có khi còn kịp ngăn cản kế hoạch của Thượng Quan Nghiêu."

Tô Tiện hiểu ý hắn, năm đó một mình Ma quân Hòa Anh địch với tứ cực đại đế, nếu thật sự để Thượng Quan Nghiêu thành công đoạt được sức mạnh của Ma quân dù chỉ với một sợi tàn hồn nhưng hậu quả cũng rất khó lường. Tô Tiện hiểu nỗi lo lắng của Túc Thất, nàng gật đầu quả quyết: "Vậy xin mời Minh chủ cùng ta đến vực sâu Thất Hải một chuyến."

Túc Thất lập tức gật đầu đồng ý. Tô Tiện quay sang phân phó những người bên cạnh mau chóng liên lạc với Hồng Uyên đang trên đường tới đây bảo hắn chuyển hướng tới vực sâu Thất Hải. Sau đó như chợt nhớ ra một chuyện, nàng quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu đang đứng yên lặng bên cạnh mình.

Sở Khinh Tửu nói: "Ta đi với muội."

Tô Tiện với Sở Khinh Tửu mới làm lành được mấy ngày, hai người đã hứa với nhau là không rời xa nữa nhưng hiện tại, Tô Tiện khẽ nhíu mày nói với Sở Khinh Tửu: "Huynh đợi ta ở Tứ Phương Thành, xong chuyện này ta tới tìm huynh." Tô Tiện còn nhớ hồn phách của Sở Khinh Tửu bị nhốt ở vực sâu Thất Hải suốt hai năm.

Sau này nhờ có Thư Vô Tri giúp đỡ mới cứu được hắn ra khỏi vực sâu Thất Hải nhưng Thư Vô Tri từng dặn Tô Tiện tuyệt đối không được để Sở Khinh Tửu tới gần vực sâu Thất Hải nữa, nếu không để hồn phách của hắn lại bị nhốt ở đó thì khó mà thoát thân.

Bất kể ra sao Tô Tiện cũng không để Sở Khinh Tửu trở về những ngày tháng tăm tối không thấy ánh mặt trời kia nữa.

"Không có nguy hiểm gì đâu, huynh yên tâm." Tô Tiện thấp giọng nói, âm thanh thật ôn hòa để Sở Khinh Tửu có thể yên tâm một chút.

Ánh mắt Sở Khinh Tửu lập lòe một lúc rồi lắng xuống, vừa không cam lòng vừa không nỡ nói: "Vậy muội về sớm đó."

"Đương nhiên rồi." Tô Tiện gật đầu mỉm cười.

- Hết chương 103 -

Lảm nhảm:

Chúc mừng Thu Đường lên chức Thành chủ Tứ Phương Thành!

Bước vào giai đoạn cuối rồi nhé, sắp tới toàn chuyện bất ngờ đáng mong chờ đó.