Tỏa Hồn

Chương 102: Có một bóng người xé tan màn đêm, đạp ánh sáng mà tới, xua tan mọi giá lạnh

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tô Tiện cũng đã nhận ra, trước đó nàng dùng tiếng sáo đối phó Thành chủ nhưng không thấy y có phòng bị gì cả, ngược lại còn biến hóa hết mọi thế tấn công của nàng. Tô Tiện cứ nghĩ là do thần lực hộ thể trên người y nhưng bây giờ xem ra là có tầng hộ giáp vô hình kia.

Nói như vậy, bọn họ muốn khống chế Thành chủ Tứ Phương Thành e là chuyện khó càng thêm khó.

Chuyện đánh bại Thành chủ không hẳn là quá khó khăn với Tô Tiện nhưng y là vị thần không sợ công kích, thần trí lại không được tỉnh táo, chuyện này vì vậy cũng trở nên khó nhằn hơn.

Trong lúc Tô Tiện đang suy tư, Thành chủ Tứ Phương Thành lại xuất chiêu, toàn thân y tản ra ánh sáng màu vàng nhuộm bốn bề thành một vùng lóe mắt. Đầu tóc, y bào trên người y bay phần phật, thế công như chẻ tre phóng tới, chưởng phong nhắm vào Tô Tiện. Ánh mắt Tô Tiện tối đi nhưng không hề lui bước.

Không có Ly Hỏa kiếm đúng là có nhiều thứ bất tiện, Tô Tiện không thể dùng kiếm pháp lợi thế nhất của mình chỉ còn cách lấy tay không đối phó. Nàng ngưng thần chuẩn bị dùng toàn lực chống đỡ, bất chợt Sở Khinh Tửu đằng sau sực nhớ ra gì đó, gọi: " A Tiện!"

Tô Tiện không quay đầu lại xem chỉ nghe thấy tiếng vang đằng sau, tiếp đó, những mảnh vỡ lấp lánh như thủy tinh trong suốt hiện ra trước mắt nàng.

Tô Tiện lập tức nhận ra đó là những mảnh gãy của Ly Hỏa kiếm, trong trận chiến lần trước với Sở Khinh Tửu hắn đã dùng tới nó. Tô Tiện cứ nghĩ đã làm mất nó rồi, không ngờ bấy giờ Sở Khinh Tửu lại mang nó ra.

Nhưng chỉ trong giây lát Tô Tiện đã hiểu ý Sở Khinh Tửu, kiếm đã gãy nhưng nó vẫn là Ly Hỏa kiếm.

Ly Hồn hỏa hiện ra trên đầu ngón tay Tô Tiện, ánh lửa bao phủ quanh Ly Hỏa kiếm, nàng triệu hoán một vật sau đó bỏ tất cả mãnh kiếm gãy vào trong. Vật đó là vỏ kiếm Vô Định Tô Tiện có được ở chỗ Mai Sương Mộng trước khi đi tham gia Huyền Thiên Thí. Tô Tiện cầm kiếm trong tay, Thành chủ bên kia đã bắt đầu đợt tấn công tiếp theo, Tô Tiện lấy vỏ kiếm chặn đứng công kích của y, đến khi chiêu cũ vừa tới, chiêu mới chưa xuất, Tô Tiện rút kiếm ra.

Những mãnh gãy màu bạc bay vút ra từ trong vỏ kiếm, sắc đỏ như sắc màu sáng nhất trong khoảnh khắc thiên địa bừng tỉnh, thắp sáng Mân Thành cát bụi dày đặc. Một chiêu xuất ra, chưa từng thu tay, Tô Tiện đứng yên như dải cầu vồng, một kiếm nhắm vào mi tâm của Thành chủ Tứ Phương Thành, một kiếm nhắm vào sau cổ, sau hai kiếm ấy, đất trời tĩnh lặng.

Kiếm phong vừa dứt, mãnh gãy Ly Hỏa kiếm lần lượt rơi xuống, Tô Tiện ngưng lửa trong tay dùng ánh lửa phủ lấy mãnh kiếm gãy, những mãnh gãy như có linh tính xoay tròn quanh người Tô Tiện rồi hóa thành một dải sáng huỳnh quang.

Trước mắt nàng, Thành chủ Tứ Phương Thành dừng bước.

Bốn phía yên tĩnh không nghe tí âm thanh nào, mọi người đều trơ mắt nhìn Tô Tiện và Thành chủ Tứ Phương Thành đứng ở giữa. Một chiêu chẳng khác gì khai thiên lập địa vừa rồi thật khiến mọi người quá đỗi chấn động.

Chẳng ai biết liệu một chiêu ấy có thể phá tan tầng hộ giáp trên người Thành chủ Tứ Phương Thành hay không.

Cùng lúc ấy, một tiếng vỡ vụn phát ra từ trên người Thành chủ, quanh người y chợt bừng lên ánh sáng màu trắng, trên bạch quang chói lòa ấy bỗng xuất hiện những vết rạn nứt nho nhỏ.

"Đó là..." Mộ Sơ Lương bên kia lên tiếng, hắn hơi kinh ngạc nhìn vết nứt ấy, nói với Tô Tiện: "Ta nghe nói Thần giới có một chiếc bảo giáp gọi là Thiên La Giáp, mặc vào có thể ngăn chặn được mọi thương tổn, là thần vật hiếm có trên đời."

Nghe Mộ Sơ Lương bảo thế, mọi người cũng nhận ra thứ trên người Thành chủ rốt cuộc là vật gì.

Chẳng tránh năm đó Trường Sinh Đại đế đốt thần lực mà Thành chủ Tứ phương Thành có thể tránh khỏi kiếp nạn ấy, ra là do vật này đây.


Tô Tiện đã dùng tới sức mạnh của Ly Hỏa kiếm nhưng cũng chỉ làm tấm hộ giáp kia nứt ra một chút, muốn đánh nát hộ giáp còn cần nhiều sức lực hơn nữa, có điều đây là chuyện không thể nào hoàn thành với một người chưa khôi phục toàn bộ công lực như Tô Tiện. Trong lúc Tô Tiện trầm mặc, Thành chủ Tứ Phương Thành lại ra tay, Sở Khinh Tửu thấy tình hình không ổn vội bước lên, bất chấp tất cả chặn cho Tô Tiện một kích của Thành chủ.

Thành chủ Tứ Phương Thành có hộ giáp hộ thân nên chẳng sợ chiêu thức nào, ra tay không chút lưu tình, lực đạo như muốn hủy diệt tất cả. Mọi người chật vật tránh đi nhưng phần lớn vẫn bị đả thương, riêng Tô Tiện căn cơ thâm hậu có thể ứng phó được một lúc.

Tuy nhiên vẫn rất mất sức.

Thấy thế, Huyền Nguyệt Giáo bọn họ đồng loạt tiến lên nhưng cuối cũng vẫn bị Thành chủ đánh lui, lo cho thân mình còn không nổi nữa là.

Hiện nay ma khí nhập thể, Thành chủ đánh mất ý thức, không biết mệt mỏi, trong mắt chỉ có giết chóc. Y có thể chém giết không ngừng nhưng Tô Tiện không thể, nàng dùng tiếng sáo trợ giúp trận pháp của Sở Khinh Tửu suốt hai ngày một đêm, cho dù có là Vạn linh ma tâm nàng cũng biết mệt chứ. Nếu cứ để Thành chủ Tứ Phương Thành thế này mà không ngăn cản nổi, nếu như Hồng Uyên và Túc Thất không đến kịp thì sự tình sẽ càng khó khống chế.

"Sư muội!" Trong khi đầu óc Tô Tiện đang xoay vần trong vô vàn suy nghĩ, Mộ Sơ Lương bỗng rút kiếm ra chắn trước người Tô Tiện. Bạch y thoát tục, phong thái kiên định, đây là dáng vẻ của đại sư huynh đáng kính trọng của Không Thiền Phái mà Tô Tiện quen biết. Đôi mắt Mộ Sơ Lương nhìn thẳng về phía Thành chủ Tứ Phương Thành, giọng nói rành rọt, không hề chần chừ: "Minh chủ họ còn chưa đến, bây giờ cách duy nhất chúng ta có thể thực hiện là xua tan ma khí trong cơ thể Thành chủ."

Làm sao Tô Tiện không biết đây là cách duy nhất nhưng phải loại bỏ ma khí thế nào thì nàng thật sự không biết làm từ đâu.

"Năm đó đến cả ma khí của Vạn linh ma tâm cũng có thể tịnh hóa, ta tin sẽ có cách." Mộ Sơ Lương quay đầu nghiêm túc nói với Tô Tiện, "Kiếm pháp của ta có thể giữ chân ngài ấy nửa khắc, nếu trong vòng nửa khắc mà vẫn chưa có cách loại trừ ma khí vậy thì xin sư muội... đừng hạ thủ lưu tình."

Tô Tiện siết chặt hai bàn tay thành quyền, không đáp. Nàng nhìn Mộ Sơ Lương một lúc rồi gật đầu.

Nàng hiểu câu này của Mộ Sơ Lương có ý gì, nếu thật sự không còn cách nào tiêu trừ ma khí, ngăn cản Thành chủ Tứ Phương Thành, vậy phải dùng toàn lực đánh nát hộ giáp trên người y, cũng như Trường Sinh Đại đế đốt thần năm đó, diệt trừ hậu hoạn.

Chỉ có như vậy mới ngăn cản được y, mới không để những thành trì khác chịu kết cục giống như Mân Thành.

Đây cũng là biện pháp duy nhất hiện tại.

Thấy Tô Tiện gật đầu đồng ý, Mộ Sơ Lương nở nụ cười sau đó quay đầu lại, bạch y như hồ điệp cất cánh bay, xuất chưởng về phía Thành chủ Tứ Phương Thành.

Tô Tiện đứng yên tại chỗ, nắm chặt vỏ kiếm Vô Định trong tay, Ly Hồn hỏa cuồn cuộn bốc lên giữa lòng bàn tay tựa như cõi lòng gợn sóng mênh mông của nàng hiện tại.

Trong vòng nửa khắc đồng hồ nàng phải nhớ lại, nàng phải nhớ lại... Năm đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai tịnh hóa ma khí của Vạn Linh Ma Tâm, người đó dùng cách gì, nếu nàng không thể nhớ ra vậy chỉ còn quyết một trận sống chết với Thành chủ Tứ Phương Thành, nàng...

Trước nay Tô Tiện luôn giữ lòng trầm ổn, nhưng trong giờ khắc quyết định thế này nàng có cố gắng nhớ lại ký ức hai ngàn năm trước thế nào nó vẫn chỉ là một khoảng trống trơn, không có gì khác.

Thời gian từng chút một trôi qua, trong kiếm trận phía đối diện, Mộ Sơ Lương không địch nổi Thành chủ Tứ Phương Thành còn bị chưởng phong của y đả thương, áo trắng loang lổ vết máu như hoa mai nhưng kiên quyết không chịu lùi nửa bước.

Nàng nhất định phải nhớ ra, nếu không cứ thế này đến cả Mộ Sơ Lương cũng phải chết trong tay Thành chủ mất.

Khoảnh khắc lòng nóng như lửa đốt, một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng.


Tô Tiện quay đầu nhìn sang, Sở Khinh Tửu đang im lặng nhìn nàng.

Đôi mắt Sở Khinh Tửu trong dáng như ánh sao trên bầu trời đêm, Tô Tiện không thể nào nói rõ mình đã đọc được những cảm xúc gì trong đôi mắt ấy nhưng nàng có thể hiểu ý của Sở Khinh Tửu mà chẳng cần hắn cất lời.

Hắn ở bên cạnh nàng.

Cho dù nàng sẽ đưa ra quyết định thế nào, bất kể ra sao hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.

Đôi mắt đó phảng phất tựa sơn hà nhật nguyệt, có thiên hạ vạn vật, bao dung mọi thứ, cũng dịu dàng với tất thảy trên đời.

Tô Tiện đột nhiên cảm thấy dường như rất lâu rất lâu về trước nàng đã từng nhìn thấy một đôi mắt như vậy.

Đoạn hồi ức ấy xa vời như chưa từng tồn tại.

"Không có thiên địa, không có hành động." Vô cớ, trong vô thức Tô Tiện nói ra một câu như vậy.

Sở Khinh Tửu hơi ngẩn người, Tô Tiện buông tay Sở Khinh Tửu, ánh mắt lưu chuyển, từng bước từng bước đi về phía Thành chủ Tứ Phương Thành và Mộ Sơ Lương. Nàng lại lên tiếng, âm thanh mờ mịt như sương mù, như vượt qua thời gian mà đến, "Hư thanh vi nhất, nhược tịnh thủy, mộng mộng thanh đồng, nhĩ vị hoặc minh, vị hoặc tư sinh."

Lúc này, Tô Tiện đã tiến đến gần hai người họ, đồng thời ánh lửa Ly Hồn hỏa nhạt dần theo từng câu nói của nàng, mỗi bước ánh lửa nhạt đi một ít, mười bước, ánh lửa hoàn toàn lụi tàn.

Sở Khinh Tửu đứng lặng ở vị trí cũ, nhìn xuyên qua làn khói sương mỏng manh đến Tô Tiện đang từng bước đi về phía trước, nhìn tà áo tung bay tán loạn của nàng, trong mắt hắn chợt hiện thêm nét cười an lòng.

Tô Tiện không dừng lại, nàng càng nói càng nhau, ánh mắt cũng ngày càng kiên định, phảng phất xuyên qua sương khói dày đạc nhìn thấy một tia sáng từ hai ngàn năm trước.

"Loạn lạc không yên, cầu được an bình."

Tô Tiện tiếp tục tiến bước, trước mặt nàng hai người Thành chủ Tứ Phương Thành và Mộ Sơ Lương đang giao đấu không hẹn mà ngừng tay.

Thân thể Thành chủ chấn động, bất giác nhìn về phía Tô Tiện.

"Dị sinh dị, quy sinh quy, vĩ sinh phi, phi sinh vĩ, y sinh y, cầu dục tự phục, phục sinh chi." Trong đêm tối mênh mang, ánh mắt Tô Tiện như làn nước, thanh tĩnh như ao sâu, quanh người nàng chợt nổi lên ánh sáng ấm áp như nắng bình minh.

Ánh sáng ấm áp đó xuyên thấu màn đêm chiếu sáng toàn bộ Mân Thành!

Tô Tiện nhớ ra rồi.

Hơn hai ngàn năm trước, nàng đơn độc một mình trầm luân dưới vực sâu Thất Hải, có một bóng người xé tan màn đêm, đạp ánh sáng mà tới, xua tan mọi giá lạnh.

Lúc đó nàng chỉ tâm huyết mà vạn ma ngưng kết thành, nàng là công cụ phục thù lợi hại nhất nhưng có một người xua tan bóng tối chôn vùi trong tim vạn ma để nàng được nhìn thấy phần đẹp đẽ khác trên thế gian này.

- Hết chương 102 -

Lảm nhảm:

Tưởng bà tác giả quên Vô Định rồi chứ. Vậy rốt cuộc Vô Định là kiếm của ai???

Chương này hay tuyệt luôn á má ơi!

Chương sau không có biến đâu.