Trình Cẩm tách một đôi đũa đưa cho Dương Tư Mịch, anh đưa tay sờ hộp canh, không quá nóng, liền dời nó sang chỗ Dương Tư Mịch. Trịnh Chinh Bình nhìn họ một hồi, lại thấy Khương Xung bên cạnh tự mình ăn cơm, không thèm nhìn hai người kia, ông ta hỏi, “Cơ quan nhà nước cho phép loại quan hệ không bình thường này của hai cậu?” Hôm nay ông ta ở chỗ này rất không thoải mái, không nhịn được muốn làm người khác cũng không thoải mái.
Khương Xung bị sặc, vội vã quay đầu, nếu không sẽ phun vào một người đang ngồi ở đây mất.
Trình Cẩm cười nói, “Trước mắt thoạt nhìn là vậy.” Dương Tư Mịch đang nếm hương vị đồ ăn, mắt cũng không nâng.
Trịnh Chinh Bình nói, “Ở đây hình như cậu nói là tính, vậy thì loại quan hệ này có thể không ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu?”
Trình Cẩm lặp lại, “Trước mắt thoạt nhìn là vậy.” Dương Tư Mịch uống một hớp canh, dường như cảm thấy canh khá ngon nên bưng hộp canh lên uống từng muỗng từng muỗng.
Trịnh Chinh Bình cảm thấy khá thú vị, “Cậu cũng không quan tâm tiền đồ của mình?”
Trình Cẩm cười nói, “Không phải ông cũng không quan tâm tiền đồ của mình sao?” Anh rút một tờ trong chồng giấy anh vừa mới để lên bàn, đặt xuống giữa mặt bàn.
Trịnh Chinh Bình cầm tờ giấy đó lên xem, là một phần nghiên cứu ông ta làm gần đây, ông ta cười nói, “Các cậu đang điều tra tôi, có thể giải thích tại sao không?”
Trình Cẩm nói, “Vì gần đây có nhiều người chết vì cách điều trị này của ông.” Anh lấy ra một túi tài liệu, đổ ảnh chụp trog túi ra, bày trên bàn.
Trịnh Chinh Bình nhìn lướt qua là không muốn xem, ông ta đẩy hộp cơm trước mặt mình ra, đối mặt với ảnh kiểu này sao mà ăn nổi, “Cách điều trị tôi nghiên cứu vẫn chỉ là lý luận thôi, muốn trở thành cách điều trị lâm sàng phổ biến còn cần một quá trình dài. Tôi nghĩ các cậu có lẽ tính sai rồi.”
Trình Cẩm nói, “Những người này đều là khách hàng của phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm, theo điều tra của chúng tôi, ông cũng là bác sĩ tư vấn của phòng tư vấn tâm lý.”
Khương Xung dừng đũa một giây, Trịnh Chinh Bình cũng là bác sĩ tư vấn của phòng tư vấn tâm lý? Việc này hình như không điều tra ra mà. Anh ta bình tĩnh cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trịnh Chinh Bình nói, “Phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm là phòng làm việc của Lương Thứ, thỉnh thoảng tôi sẽ tới xem một lát, nhưng không tham gia tư vấn tâm lý.”
Trình Cẩm cười nói, “Vậy hôm qua ông cũng chỉ tới xem một lát?” Anh cười ngăn cản Trịnh Chinh Bình định lên tiếng, “Đừng vội phủ nhận, tôi không có hứng đùa giỡn ông. Ông đội mũ đi vào thang máy, camera trong thang máy không quay được mặt ông, ông không muốn để người khác nhìn ra mình lên tầng mười chín nên lên tầng hai mươi mốt trước, sau đó đi cầu thang bộ xuống tầng mười chín, ông không chú ý tới cửa ra vào của công ty ở tầng hai mươi có lắp đặt camera, rất không khéo, vừa vặn quay được ông. Nó còn quay được nửa tiếng sau ông đi từ tầng mười chín lên tầng hai mươi mốt, sau đó dùng thang máy rời đi. Nửa tiếng này ông ở trong phòng tư vấn tâm lý làm gì?”
Lần này Khương Xung rất bình tĩnh ăn cơm, không dừng lại một giây nào, mặc dù tầng hai mươi có camera nhưng tiếc là ánh sáng quá tối, không thể nhận ra người bị quay được là Trịnh Chinh Bình.
Trình Cẩm làm Trịnh Chinh Bình tâm thần không yên, ông ta không tự giác rũ mắt, lúc vừa nâng mắt lên lại đối diện với ánh mắt u ám của Dương Tư Mịch, văn phòng sáng sủa dường như cũng trở nên yên lặng, tĩnh mịch. Có người đang gọi ông ta, giọng khá ngạc nhiên, “Thầy, thầy đã đến!” Ông ta mỉm cười gật đầu đi qua, gương mặt người đó hiện ra từ bóng tối, là Lương Thứ, nó cười đón mình, rồi giúp mình lấy một ly nước.
Trịnh Chinh Bình mỉm cười nghĩ đứa nhỏ này là đứa trẻ tốt, nhưng mà… Ông ta âm thầm thở dài, tay lại cầm một bọc giấy đổ chút phấn vào ly của Lương Thứ, Lương Thứ quay về, ông ta nhận ly nước Lương Thứ rót cho mình, nhìn Lương Thứ nói, “Đừng lo mấy chuyện kia, không sao đâu, có thầy ở đây.” Lương Thứ cười gật đầu, Trịnh Chinh Bình nhìn anh ta cúi đầu uống nước, sau đó nhìn mình bằng ánh mắt hơi ngoài dư tính, tiếp theo lại rũ mắt, từ từ uống hết ly nước.
Trong lòng Trịnh Chinh Bình có một giọng nói khác đang nói, “Nó là đứa trẻ thông minh, nó đã phát hiện mi bỏ thuốc vào ly nước.” Một giọng nói khác đang phản bác, “Không, nó không phát hiện ra, mi xem ánh mắt nó bắt đầu mơ màng rồi kìa, mi có thể điều khiển nó…” Ông ta bình tĩnh đứng một bên chỉ đạo Lương Thứ cột chắc dây thừng, ra lệnh Lương Thứ đứng lên ghế, lúc này Lương Thứ quay đầu nhìn ông ta, ông ta khẽ giật mình, dường như nhìn thấy đứa trẻ này rơi lệ, không, rõ ràng không bật đèn còn kéo rèm cửa, tối như vậy không thể nhìn thấy nước mắt, nhưng nước mắt ấy chảy xuống từng giọt, như một chuỗi trân châu lấp lánh…
Không, không muốn lại thấy nước mắt của nó, Trịnh Chinh Bình bỗng nhiên nhắm mắt, choáng váng, không đúng! Ông ta hoảng sợ mở to mắt, căn phòng rất sáng, nơi này là…
Trịnh Chinh Bình tỉnh táo lại, ông ta nhìn thấy Khương Xung đang há to miệng khϊế͙p͙ sợ nhìn Dương Tư Mịch, Trình Cẩm giơ bút ghi âm về phía ông ta lắc lắc, Trịnh Chinh Bình nhíu mày, đánh giá Dương Tư Mịch, “Tôi nghe nói trong nghề này có một người trẻ tuổi rất có thiên phú, chẳng lẽ là cậu?”
Dương Tư Mịch cúi đầu ăn cơm, ăn được hai miếng thì nói, “Trình Cẩm, thứ này khó ăn lắm.”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn, tối nay chắc chúng ta sẽ rảnh để về nấu cơm.”
Trịnh Chinh Bình nói, “Dù tôi nói gì cũng không thể dùng làm bằng chứng.” Thôi miên trong phá án rất ít được áp dụng, cũng không có điều khoản luật nói bằng chứng lấy được nhờ thôi miên là hữu hiệu.
Trình Cẩm dời ánh mắt từ Dương Tư Mịch sang Trịnh Chinh Bình, “Để tham khảo thôi. Chúng tôi còn có bằng chứng khác. Sáng nay chúng tôi đã xin lệnh khám xét, văn phòng và nhà ông chúng tôi đã lục soát một lần, bộ đồ hôm qua ông mặc đi đến phòng tư vấn chúng tôi đã tìm được, chúng tôi cũng có thể chứng minh trong khoảng thời gian Lương Thứ chết ông đang ở trong phòng tư vấn.”
“Còn nữa, trong máy vi tính của ông có chi tiết cụ thể phương án trị liệu tâm lý, thứ này hoàn toàn có thể chứng mình ông tham gia vào thí nghiệm điều trị tâm lý tạo thành cái chết của người khác. Mặt khác ông cũng đang dùng tài khoản chủ diễn đàn, số lần sử dụng còn rất nhiều, chúng tôi đã điều tra được lịch sử liên quan trong máy vi tính của ông cũng tìm ra ông là người xóa bài viết chuẩn bị rời Bắc Kinh do Lương Thứ dùng máy vi tính trong phòng tư vấn đăng lên, ông dùng máy ở nhà mình để xóa, dù đã dùng máy chủ proxy nhưng chỗ tôi có cao thủ máy tính lợi hại nhất, họ tìm được ông.”
Trịnh Chinh Bình nói, “Vẫn chưa đủ.” Những bằng chứng này đều là bằng chứng gián tiếp, không có bằng chứng trực tiếp có thể chứng minh ông ta phạm tội mưu sát.
Trình Cẩm giơ bút ghi âm trong tay, “Nhưng chúng tôi còn thứ này.” Anh ấn núi bật, âm thanh được phát ra, đầu tiên là tiếng Dương Tư Mịch đặt câu hỏi, sau đó là tiếng Trịnh Chinh Bình trả lời vấn đề rõ ràng, miêu tả rõ từng chi tiết. Trình Cẩm cười nói, “Ai nghe qua đều sẽ nhận định ông giết Lương Thứ. Tất cả bằng chứng cộng lại đủ đưa ông ra trước pháp luật.”
Khương Xung xử lý xong hộp cơm của mình, anh ta cầm lấy hộp cơm chưa mở của Trịnh Chinh Bình, “Giáo sư Trịnh, ông không ăn đúng không?” Trịnh Chinh Bình chết lặng nhìn anh ta, Khương Xung giải thích, “Bữa sáng tôi chưa ăn, bữa tối hôm qua cũng chỉ ăn mấy miếng, bây giờ tôi thực sự rất đói, hơn nữa cơm hộp này đúng là ăn không ngon, ông xem họ cũng không ăn hết kìa, như thế ông vẫn ăn sao?” Trịnh Chinh Bình khoát tay, Khương Xung lập tức chuyển hộp cơm tới trước mặt mình.
Trịnh Chinh Bình trầm mặc một lúc đột nhiên nói, “Tiểu Lương trước khi chết khóc thật sao?” Lúc bị Dương Tư Mịch thôi miên, ông ta thấy rõ chuỗi nước mắt lấp lánh trong bóng tối, gian phòng đó tối như thế đúng ra ông ta không thể nhìn thấy cái gì.
Trình Cẩm nói, “Đúng, báo cáo nghiệm thi có viết trên mặt anh ta có thành phần muối vô cơ và protein, là nước mắt bị khô.” Anh đưa bản in bài viết Lương Thứ viết trước khi chết không lâu cho Trịnh Chinh Bình xem, “Anh ta định chịu trách nhiệm một mình, anh ta muốn bảo vệ người thầy đáng kính của mình, dù anh ta không hối hận khi chết vì ông nhưng vẫn chảy ra nước mắt thất vọng.”
Trịnh Chinh Bình nhận tờ giấy, ông ta nhận ra đây là giọng điệu của Lương Thứ.
Dương Tư Mịch nói, “Tôi đã đọc ghi chép của Lương Thứ, anh ta có tài hơn ông, ông có thể nghĩ kỹ lại, rốt cuộc anh ta có bị ông thôi miên hay không?”
Trịnh Chinh Bình ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Dương Tư Mịch, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi, ông ta không muốn bị thôi miên lần nữa. Đúng, Tiểu Lương cũng rất có thiên phú, ông ta đã xem Tiểu Lương thôi miên bệnh nhân, lợi hại hơn ông ta… Tiểu Lương nhìn ông ta một cái, sau đó đưa cổ vào thòng lọng, đá văng ghế… Đứa bé ấy vẫn luôn rất nghe lời, rất nghe lời.
Sau đó Trịnh Chinh Bình thừa nhận Lương Thứ chết có liên quan tới ông ta. Hôm đó sau khi Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi, ông ta lập tức gọi cho Lương Thứ, bảo Lương Thứ đến phòng tư vấn chờ mình, đồng thời bảo anh ta tắt điện thoại di động, không được nhận cuộc gọi nào cả. Trịnh Chinh Bình biết sự việc bại lộ rồi, ông ta muốn thoát thân, nếu Lương Thứ cũng chết thì ông ta có thể bảo đảm sẽ không còn ai biết chuyện. Đáng tiếc, nước cờ này ông ta đi sai.
Ông ta có năng lực chi phối lòng người, nên căn bản không tin tưởng nhân tâm, chỉ tin vào mình, nhưng cuối cùng lại đi đến nông nỗi này. Ông ta suy nghĩ hết lần này đến lần khác, đứa bé ấy thật sự biết mọi chuyện? Thật sự không bị thôi miên? Tại sao không phản kháng?…
Sau này Trịnh Chinh Bình bị một nhà tâm lý học có vai vế giám định mắc chứng tinh thần thất thường, được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tổ đặc án là người đầu tiên biết tin này, Tiểu An kêu lên, “Ông ta rõ ràng rất bình thường mà!”
Bộ Hoan cười nói, “Đúng vậy, tuy bây giờ nhìn ông ta giống như điên thật rồi nhưng trước đó rất bình thường.”
Diệp Lai nói, “Đừng nói nữa, người khác sẽ tưởng chúng ta làm ông ta điên.”
Bộ Hoan đảo tròn con ngươi, xử lý không tốt thì đúng là Trình Cẩm và Dương Tư Mịch làm ông ta điên.
Hàn Bân nghĩ ngợi nói, “Ông ta là kẻ điên rất lý trí.”
Du Đạc nhớ tới một chuyện khác, “Đội trưởng Khương kia nhất định giận điên lên.”
Hôm đó lúc họ rời khỏi cục của Khương Xung, Trình Cẩm nói với Khương Xung, “Anh họ anh quả thực không nhận điều trị đặc biệt của Trịnh Chinh Bình và Lương Thứ, anh ta không uống loại thuốc điều trị đó cũng chưa từng đến phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm, có lẽ là muốn đi nhưng chưa kịp đi vì đã tự sát trước. Bởi anh họ anh nhất định có vấn đề về tinh thần, tình cảm giữa anh ta và chị dâu anh cũng không tốt, chị dâu anh đã quyết định sẽ ly hôn đồng thời muốn ra nước ngoài, mà anh họ anh không muốn buông tay…”
Khương Xung lắc đầu, “Cậu không cần nói, tôi sẽ không tin cậu.”
Dương Tư Mịch muốn nói gì đó, Trình Cẩm nhéo tay hắn một cái, kéo hắn rời đi.
Con người chính là như thế, dù sự thật bày ra trước mắt vẫn có thể vờ như không thấy.