Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Chương 63

Trình Cẩm nhớ tới một việc, “Khương Xung, anh cũng biết kết quả nghiệm thi của pháp y nói trong thân thể anh họ anh không tồn tại chất độc thần kinh đó, chính là nói anh họ anh đang không dùng thuốc, có lẽ cũng không tham gia loại điều trị đặc biệt của Lương Thứ.”


Khương Xung nói, “Nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn khẳng định, đúng không?” Nếu không phải Lương Thứ gây ra, vậy anh họ anh ta tại sao đột nhiên trở thành như thế? Anh ta không muốn nhận một đáp án khác.
Trình Cẩm nhìn Khương Xung, không nói gì nữa.


Có điện thoại di động reo, tiếng chuông mặc định, Cát Duyệt và Khương Xung đều không nhúc nhích, Trình Cẩm lấy điện thoại ra, là Diệp Lai, “Diệp Tử?”


Diệp Lai nói, “Lão đại, bọn em đã kiểm tra cẩn thận phòng tư vấn, ngoài dấu vân tay của Lương Thứ còn có của rất nhiều người khác, trong đó cũng có vân tay của những người chết, nhưng tạm thời không phát hiện dấu vân tay của anh họ đội trưởng Khương. Mặt khác từ dấu vết ở hiện trường, Lương Thứ đúng là tự sát, không có bằng chứng cho thấy có người khác hỗ trợ, nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được di thư.”


Trình Cẩm nghe thấy Bộ Hoan ở bên cạnh Diệp Lai nói, “Còn có điện thoại…” Sau đó Diệp Lai mở loa ngoài, tiếng Bộ Hoan rõ ràng hẳn, “Thông tin trong điện thoại di động của Lương Thứ đã bị xóa gần hết nhưng bọn tôi kiểm tra được lần trò chuyện cuối cùng là buổi sáng hôm qua, Trịnh Chinh Bình gọi tới.” Sau cuộc gọi này Lương Thứ liền tắt máy, mấy tiếng sau thì tự sát chết.


Trình Cẩm nói, “Rất tốt. Hai người đưa Trịnh Chinh Bình về đây đi.”
Diệp Lai hỏi, “Lão đại, dùng lý do gì?”
Trình Cẩm nói, “Bảo ông ta đến nhận xác.”
“… Vâng.”


Trình Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tảng sáng, qua nửa tiếng nữa sẽ sáng hẳn, “Tư Mịch, em ở đây nghỉ một lát nhé? Anh đi xem Tiểu An và Du Đạc.”
Dương Tư Mịch đứng lên, “Em đi cùng anh.”


Khương Xung nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cùng rời khỏi văn phòng, anh ta nhìn Cát Duyệt, “Này, hai người họ là sao thế?”


Cát Duyệt ngáp dài, “Rốt cuộc là con mắt nào của anh bị hư, hay là IQ không cao? Còn nữa, anh thích xen vào việc của người khác như vậy từ lúc nào thế? Họ có thể giúp anh giải quyết vụ án này không phải được rồi sao, cái khác họ thích thế nào thì cứ thế đấy đi.”


Khương Xung cảm thấy đụng phải mấy người này không tức giận không được, “Cậu không thể nói chuyện dễ nghe chút à! Tôi không được cái gì? EQ tôi không cao đấy! Ai thèm hiểu mấy người này rốt cuộc bị làm sao!” Anh ta bực bội cào tóc, đen mặt đi ra ngoài.


Cát Duyệt nhún vai, so sánh với Khương Xung hắn thấy tính mình còn tốt lắm.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vừa bước vào văn phòng của Tiểu An, Du Đạc thì Tiểu An liền kêu lên, “Lão đại, anh tới thật đúng lúc, sao anh biết bọn em có phát hiện mới vậy?!”
Trình Cẩm cười nói, “Không, anh không biết.”


Tiểu An xoay một vòng trở lại ghế, cô di chuột nhấn vào màn hình bày ra việc mình đang làm cho Trình Cẩm xem, “Bọn em tìm được máy chủ diễn đàn, số liệu đều lưu trữ ở…”
Trình Cẩm ngắt lời cô, “Trực tiếp nói kết quả cho anh.” Một màn hình đầy code, nhìn mà hoa hết mắt.


“Được rồi.” Tiểu An nói, “Bọn em tìm được rất nhiều bài đăng bị xóa, có vài trang tương đối quan trọng, có một trang là thông báo hoạt động hướng dẫn tâm lý miễn phí do Lương Thứ đăng lên mấy tuần trước, rất nhiều người và bài đăng nói muốn tham gia, mà người tham gia đều phải tải về tài liệu liên quan và điền phiếu báo danh, người chết trong mấy vụ án của chúng ta cũng tải tài liệu, chắc Lương Thứ sợ chúng ta xem được tài liệu sẽ tìm tới phòng tư vấn của anh ta nên mới mạo hiểm làm hỏng máy vi tính, đáng tiếc anh ta không đủ chuyên nghiệp, vẫn bị chúng ta phát hiện.”


Trình Cẩm nói, “Em điều tra rõ thân phận của những người đó rồi để đội trưởng Khương đi kiểm tra tình hình gần đây của họ.” Nếu ngoài người chết vẫn còn những người khác tiếp nhận kiểu điều trị mới của Lương Thứ, có lẽ họ cũng có nguy hiểm tiềm tàng.
“Vâng.” Tiểu An đáp.


Du Đạc nói, “Tài khoản của Lương Thứ hôm qua đã đăng hai bài viết, một bài bị xóa chiều hôm qua lúc Lương Thứ chưa chết, một bài bị xóa vào buổi tối lúc Lương Thứ đã chết, người thao tác sử dụng tài khoản của Lương Thứ qua máy chủ proxy, bọn em không tìm được địa chỉ IP.”


Trình Cẩm nhíu mày, “Không tìm được?”
Du Đạc giải thích, “Những số liệu này đi qua rất nhiều máy chủ, hơn nữa còn ở nước ngoài, rất khó truy dấu.”
Trình Cẩm nói, “Vậy về cục, trong cục chúng ta có thiết bị tốt nhất, cô cậu lại có kỹ thuật giỏi nhất, nghĩ cách tìm ra người này đi.”


Tiểu An chớp mắt, nhảy xuống ghế, lưng đeo túi, chạy ra ngoài, Du Đạc túm lấy áo khoác và túi đuổi theo cô, “Em chạy nhanh thế làm gì?”


Tiểu An nói, “Chúng ta đang gấp mà!” Cô cười hì hì chạy vòng về, đi vòng quanh Du Đạc, “Em có kỹ thuật giỏi nhất! Em sẽ tìm ra người đó!” Nói xong cô nàng lại dọc theo hành lang chạy về phía trước.
Du Đạc hô, “Em chạy về hả? Chờ chút, anh đi mượn xe…”


Cát Duyệt vừa ra khỏi văn phòng nhìn họ lắc đầu, gọi họ lại, “Được rồi, tôi làm người tốt đưa hai người đi!”
Tiểu An nhảy qua khoác cánh tay Cát Duyệt, “Chú, chú đúng là người tốt!”
“…” Cát Duyệt hơi hối hận đã xen vào việc của người khác.


Du Đạc kéo Tiểu An đang bám lấy tay Cát Duyệt ra sau người mình, “Đội trưởng Cát, rất cảm ơn anh có thể chở chúng tôi đi.”
Cát Duyệt duy trì nụ cười, chuyện gì đây, chẳng lẽ lo mình chiếm tiện nghi cô nhóc này, “Đừng khách sáo, tôi đi lái xe ra, hai người chờ tôi ở cổng.”


Trình Cẩm xem tài liệu của diễn đàn mà Tiểu An và Du Đạc in ra, nội dung bài viết bị xóa cuối cùng là xin lỗi tất cả thành viên, đại ý là nói anh ta muốn rời khỏi một thời gian, công việc ở phòng tư vấn Thích Tâm cũng tạm ngừng… Bài viết này được đăng lên từ máy tính ở phòng tư vấn, hẳn là chính Lương Thứ đăng, có thể anh ta muốn rời khỏi Bắc Kinh nhưng cuối cùng không đi được.


Bài bị xóa trước bài đó cũng bị xóa bằng máy tính ở phòng tư vấn, bài này Lương Thứ viết cho Trịnh Chinh Bình, chủ yếu nói anh ta phụ lòng mong đợi của thầy, liên lụy đến thầy… Anh ta sẽ chịu trách nhiệm một mình… Viết rất nhiều, thời gian đăng và xóa chỉ cách hơn mười giây, hẳn là sau khi đăng thì xóa ngay.


Trình Cẩm nói, “Loại hành vi mâu thuẫn này là tâm lý gì?”


Dương Tư Mịch dựa vào Trình Cẩm, “Em đã xem ghi chép của Lương Thứ, anh ta có viết một câu “Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một lần hành động”, đây là lời của thầy giáo Trịnh Chinh Bình của anh ta.” Lương Thứ vẫn luôn là học trò của Trịnh Chinh Bình, học nghiên cứu sinh cũng do Trịnh Chinh Bình hướng dẫn, sau đó lại làm trợ giảng cho Trịnh Chinh Bình, anh ta cực kì tín nhiệm và sùng bái Trịnh Chinh Bình.


Trình Cẩm nói, “Anh ta quyết định biến thành hành động nên xóa bỏ những câu chữ mùi mẫn này? Không xóa có lẽ vẫn…” Anh ngồi xuống lật lại toàn bộ tài liệu vụ án, cũng xem lại báo cáo nghiệm thi của Hàn Bân, “Hình như không thấy Hàn Bân đâu?”


Dương Tư Mịch nói, “Ở ngoài nghe điện thoại.”


Trình Cẩm cẩn thận lắng nghe, đúng là trong những âm thanh huyên náo bên ngoài có thể nhận ra giọng Hàn Bân, nói nói dừng dừng quả là tiết tấu trò chuyện, sau đó lại nghe thấy tiếng xe chạy vào sân, tiếng nói của Bộ Hoan. Trình Cẩm cười nói, “Đám Diệp Lai cũng về rồi.”


Rất nhanh liền nghe thấy tiếng Diệp Lai hỏi thăm ngoài hành lang, “Có nhìn thấy lão đại nhà chúng tôi không?” Mấy giây sau Diệp Lai và Bộ Hoan xuất hiện trong văn phòng, “Lão đại, Trịnh Chinh Bình tới rồi, dẫn ông ta đi nhìn thi thể Lương Thứ ạ?”
Trình Cẩm nói, “Không vội, các em chiêu đãi ông ta trước đi.”


Diệp Lai đáp ứng rồi cùng Bộ Hoan đi ra, Bộ Hoan cười trộm, “Chiêu đãi kiểu gì?” Giọng điệu của Trình Cẩm rất giống bảo họ chỉnh người một trận.


Diệp Lai nói, “Chính là ngoài không cho đi, ông ta có yêu cầu gì cũng phải cố gắng thỏa mãn.” Cô vỗ vai Bộ Hoan, “Anh thành thạo nhất, giao cho anh.” Nói xong cô đẩy Bộ Hoan vào văn phòng Trịnh Chinh Bình đang ngồi, sau đó nói với Trịnh Chinh Bình, “Giáo sư Trịnh, phiền ông chờ một lát, đồng nghiệp của tôi sẽ tán gẫu với ông, tôi đi rót cho ông ly trà.”


Trịnh Chinh Bình cười nói, “Hai người khách sáo quá, không cần phiền vậy đâu.” Diệp Lai cười rời đi, Trịnh Chinh Bình chuyển ánh mắt sang Bộ Hoan.


“…” Bộ Hoan tê cả da đầu, hắn tuyệt không thích tán gẫu với người học Tâm lý học, nếu người học Tâm lý học nào cũng giống Dương Tư Mịch thì tốt biết mấy, ít nhất hầu hết thời gian Dương Tư Mịch đều nhắm mắt chứ không mở to mắt quan sát người khác.


Thoáng cái đã tới trưa, Bộ Hoan cười đến mức mặt cứng đơ, Diệp Lai đã giúp Trịnh Chinh Bình thêm nước mấy lần.


Trịnh Chinh Bình lại không được ung dung như thế, “Vẫn phải chờ?” Ông ta đã cảm giác được không bình thường, vì lúc đi vệ sinh Bộ Hoan cũng đi theo, phục vụ quá chu đáo, khiến người ta không hưởng thụ nổi.
Trong văn phòng, điện thoại Trình Cẩm cuối cùng cũng reo, tiếng Tiểu An vọng ra…


Trình Cẩm nghe điện thoại xong thì xem giờ, ra ngoài tìm người hỏi Khương Xung đang ở đâu, sau đó tìm được Khương Xung đang hút thuốc trên sân thượng, “Đội trưởng Khương, người đóng ở gần ký túc xá của Lương Thứ có phát hiện gì không?”


Khương Xung dập tắt điếu thuốc, “Họ nói không có ai đến ký túc xá của Lương Thứ.”


Trình Cẩm gật đầu, “Vậy cho họ về nghỉ đi.” Trông lâu như thế đủ mệt rồi, anh vốn nghĩ Trịnh Chinh Bình có thể sẽ đến phòng của Lương Thứ, giờ Trịnh Chinh Bình đang ở chỗ họ, cũng không đi đâu được.
Khương Xung hỏi, “Các cậu giải Trịnh Chinh Bình về?”


Trình Cẩm cười nói, “Đúng, muốn đi gặp chung không?”
Khương Xung cào tóc, có gì mà gặp? Anh ta xoa mặt rồi xuống lầu cùng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch.


“Giáo sư Trịnh, xin chào, chúng ta lại gặp nhau.” Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cuối cùng đã đến, Bộ Hoan và Diệp Lai thở phào, hai người đầu tiên là lui sang một bên, sau đó lặng lẽ men theo bức tường chạy trốn.


Trịnh Chinh Bình cười nói, “Cảnh sát Trình, tôi không biết các cậu có ý gì nhưng chiều nay tôi có tiết, sợ là phải đi.”


Trình Cẩm nhìn đồng hồ, “Tiết của ông là ba giờ chiều, vậy chúng ta còn ba tiếng nữa. Thật ngại quá, giáo sư Trịnh, phòng pháp y của chúng tôi xảy ra chút chuyện nhưng họ đã cam đoan với tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong, nên xin ông đợi thêm một lát, đúng lúc đến giờ cơm trưa rồi, ông ăn với chúng tôi bữa cơm xoàng nhé, ăn uống xong xuôi chắc cũng đến lúc.”


Cơm là cơm hộp đồng bộ, một mặn hai chay thêm một canh, Trình Cẩm thấy mấy món ăn khá ổn, anh đưa một hộp cho Trịnh Chinh Bình. Trịnh Chinh Bình rất bất đắc dĩ, bị người của cục Công an gọi tới cục Công an ăn cơm, đây là xảy ra chuyện gì?