Titanic - Trong Vũ Trụ

Chương 22

HAI MƯƠI HAI

Lý do Gordon Obie có biệt danh Nhân sư chưa bao giờ được thể hiện rõ như trên chuyến bay đến San Diego. Họ đã đăng ký một trong các máy bay phản lực T-38 ở sân bay Ellington, Obie ngồi ở khoang điều khiển, còn Jack ngồi thu mình trong ghế hành khách. Họ hầu như không nói với nhau lời nào, điều đó không hề lạ. Máy bay T-38 không thuận tiện để nói chuyện vì hành khách và phi công ngồi thẳng hàng với nhau như hai hạt đậu đặt trong vỏ. Nhưng ngay cả khi họ ngồi duỗi chân sau hơn một tiếng rưỡi bay trong không gian chật chội, Obie vẫn không bị cuốn vào cuộc nói chuyện nào. Duy nhất một lần, khi họ đứng trên mép đường nhựa, uống trà, Bác sĩ Peppers lấy từ máy bán đồ uống tự động, ông mới chợt thốt ra một lời bình phẩm.

- Nếu cô ấy là vợ tôi thì tôi cũng sẽ sợ lắm.

Rồi ông ném chai nước vào thùng rác, bước trở về máy bay.

Sau khi hạ cánh ở sân bay Lindbergh, Jack nhận lái chiếc xe họ thuê được. Họ đi về phía bắc đến Interstate 5, đến La Jolla. Gordon hầu như không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Jack luôn nghĩ Gordon giống một cỗ máy hơn một con người. Anh tưởng tượng ra một bộ não như máy tính đang ghi nhận các khung cảnh lướt qua như các chuỗi dữ liệu: ĐỒI, ĐƯỜNG XÁ, XÂY DỰNG NHÀ CỬA. Mặc dù Gordon đã từng là phi hành gia nhưng không ai ở NASA thực sự hiểu ông. Ông mẫn cán xuất hiện trong toàn bộ các sự kiện xã hội của họ, nhưng sẽ đứng một mình, im lặng và làm một cái bóng cô đơn nhấm nháp không gì khác ngoài đồ uống yêu thích là trà Bác sĩ Peppers. Dường như ông hoàn toàn thấy thoải mái với sự im lặng của chính mình, coi đó là một phần cá tính của mình, giống như việc ông chấp nhận cặp tai nhô ra một cách hài hước và mái tóc cắt cẩu thả của mình. Nếu không ai thực sự hiểu Gordon Obie thì đó là vì ông không thấy cần thiết phải thể hiện bản thân.

Đó là lý do Jack ngạc nhiên khi nghe thấy câu bình luận của ông ở El Paso. Nếu cô ấy là vợ tôi thì tôi cũng sẽ sợ lắm.

Jack không thể tưởng tượng Nhân sự biết sợ hãi, anh cũng không thể tưởng tượng ông đã kết hôn. Theo như anh biết thì Gordon từ trước đến giờ là người độc thân.

Sương chiều đã cuộn vào từ phía biển khi họ lái xe vào chỗ đường vòng dẫn đến bờ biển La Jolla. Họ suýt nữa không vào được Trung tâm Khoa học biển. Người ta treo một tấm biển nhỏ ghi đã đóng cửa, con đường nhỏ phía sau dường như dẫn đến một rừng cây bạch đàn. Chỉ khi lái xe cách tấm biển nửa dặm họ mới nhìn thấy tòa nhà kỳ quái, trông gần như một khu pháo đài với các khối bê tông màu trắng nhìn ra biển.

Một phụ nữ mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm tiếp họ ở khu vực an ninh.

- Rebecca Gould. - cô nói và bắt tay họ. - Tôi làm ở phòng ngay cạnh Helen, tôi đã nói chuyện với các vụ sáng nay. - Với mái tóc ngắn, thân hình chắc nịch, Rebecca trông không ra nam, cũng chẳng ra nữ. Ngay cả giọng nói ồm ồm của cô cũng khó nhận biết.

Họ đi thang máy xuống tầng hầm.

Tôi thật sự không biết tại sao các vị lại nằng nặc đòi xuống đây. - Rebecca nói. - Như tôi đã nói qua điện thoại, Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã dọn sạch văn phòng của Helen. - Cô chỉ vào cánh cửa. - Các vị có thể tự xem xem họ để lại những gì.

Jack và Gordon vào phòng thí nghiệm, kinh ngạc nhìn quanh. Các ngăn kéo đựng tài liệu đều trống trơn. Các kệ và mặt tủ đã bị lấy hết thiết bị và không còn nhìn thấy một ống nghiệm nào. Chỉ các bức ảnh trang trí trên tường còn được giữ lại, hầu hết là các bức ảnh khi đi du lịch. Đó là các bức ảnh lôi cuốn, có cảnh các bãi biển nhiệt đới, cọ và những cô gái nước da bánh mật đang lấp lóa dưới ánh nắng.

- Tôi đang đi dọc hành lang để về phòng hôm đó thì đột nhiên họ xuất hiện. Tôi nghe thấy nhiều giọng nói không vui và cả tiếng kính vỡ. Tôi nhìn qua cánh cửa và thấy bọn họ lục tung hồ sơ, máy tính. Họ lấy đi mọi thứ. Lò ấp trứng với các mẻ thí nghiệm của cô ấy, các ngăn đựng mẫu thí nghiệm sinh vật biển, cả những con ếch cô ấy nuôi ở khu đất đằng kia. Các trợ lý của tôi la hét đòi họ dừng lại, họ tuôn ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Tôi tự động chạy lên phòng tiến sỹ Gabriel ở trên lầu.

- Gabriel à?

- Ông Palmer Gabriel, chủ tịch công ty của chúng tôi. Ông ấy cũng xuống, đi cùng một viên thụ ủy của Trung tâm Khoa học biển. Họ cũng không thể ngăn hành động cướp phá đó. Quân đội đã vào, mang theo các hộp giấy lớn và họ khuân hết mọi thứ. Họ còn lấy bữa trưa của các nhân viên! - Cô mở tủ lạnh và chỉ vào các ngăn tủ trống không. - Tôi cũng không rõ tại sao các vị đến đây.

- Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đang tìm Helen Koenig.

- Tôi đã nói rồi. Cô ấy đã từ chức.

- Cô biết tại sao không?

Rebecca nhún vai.

- Đó là điều mà Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm hỏi tôi mãi. Cô ấy có bực tức gì khi ở Trung tâm Khoa học biển không? Tôi đảm bảo không có điều đó. Tôi nghĩ cô ấy chỉ mệt mỏi vì bị vắt kiệt sức khi làm việc bảy ngày một tuần. Chỉ có Chúa mới biết cô ấy đã làm như vậy bao lâu.

- Và không ai tìm thấy cô ấy.


Rebecca hất cằm lên giận dữ.

- Rời thị trấn không phải là một tội.

Điều đó không có nghĩa cô ấy là một tên khủng bố. Nhưng Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã coi Trung tâm thí nghiệm này như hiện trường gây án, như thể cô ấy đang gây mầm vi rút Bola hay thứ gì đại loại như vậy. Helen đang nghiên cứu Archaeons, các vi khuẩn vô hại.

- Cô có chắc đó là dự án duy nhất đang được thực hiện trong phòng thí nghiệm này không?

- Ông đang hỏi tôi có theo dõi Helen không à? Tất nhiên là không. Tôi còn bận rộn với công việc của mình. Nhưng Helen có thể làm gì khác nữa? Cô ấy đã mất hàng năm trời nghiên cứu Archaeon. Mẫu thí nghiệm mà cô ấy đã gửi lên Trạm vũ trụ quốc tế là phát hiện của cô ấy. Cô ấy coi đó là niềm vui riêng

- Có ứng dụng kinh tế nào của Archaeon không?

Rebecca ngập ngừng

- Tôi… không biết.

- Vậy tại sao họ lại nghiên cứu chúng trên vũ trụ?

- Các vị chưa từng nghe từ “khoa học thuần túy” sao, bác sĩ McCallum? Vì chính sự hiểu biết đó? Đây là các sinh vật và hấp dẫn, Helen đã tìm thấy loại này ở khe nứt Galapagos, gần một miệng núi lửa ở hai nghìn bảy trăm bốn mươi ba mét. Ở áp suất sáu trăm at-mốt-phe và nhiệt độ sôi, các sinh vật này vẫn sinh sôi. Nó cho chúng ta thấy sự sống có thể thích nghi mức nào. Sẽ rất tự nhiên nếu chúng ta thắc mắc không biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đưa dạng sống đó ra khỏi môi trường quá khắc nghiệt của nó và đưa lên một môi trường thân thiện hơn, nơi không còn hàng nghìn pao sức mạnh đè lên nó, và không còn trọng lực hạn chế sự phát triển của nó.

- Xin lỗi. - Gordon ngắt lời, cả hai quay lại nhìn ông. Ông đã đi khắp phòng thí nghiệm, nhìn mọi ngăn tủ và từng thùng rác. Giờ ông đang đứng trước một trong các tấm ảnh du lịch treo trên tường. Ông chỉ một tấm ảnh được gắn vào góc của bức tranh. Trong đó có một chiếc máy bay đậu trên đường nhựa. Dưới hai cánh máy bay là hai phi công. - Bức ảnh này lấy ở đâu vậy?

Rebecca nhún vai.

- Sao tôi biết được. Đây là phòng thí nghiệm của Helen mà.

- Đó là một chiếc KC-135. - Gordon nói.

Giờ Jack hiểu tại sao Gordon lại tập trung vào bức ảnh. KC-135 là loại máy bay tương tự mà NASA dùng để giới thiệu môi trường trọng lượng siêu nhỏ cho các phi hành gia. Khi bay trong các đường vòng parabol khổng lồ, nó sẽ như một vòng quay tạo ra không khí và tạo ra ba mươi giây không trọng lượng trong mỗi lần lao xuống.

- Koenig có sử dụng chiếc KC-135 nào trong thí nghiệm của cô ấy không? - Jack hỏi.

- Tôi biết cô ấy đã ở bốn tuần tại một sân bay ở bang New Mexico. Tôi không biết họ đã dùng loại máy bay gì.

Jack và Gordon nhìn nhau hiểu ý. Bốn tuần nghiên cứu với chiếc KC-135 sẽ ngốn rất nhiều tiền.

- Ai sẽ chi trả cho khoản tiền lớn như vậy? - Jack hỏi.

- Đó chính là tiến sỹ Gabriel.

- Chúng tôi nói chuyện với ông ấy được không?

Rebecca lắc đầu.

- Các vị không thể đường đột đến thăm ông Palmer Gabriel được. Ngay cả các nhà khoa học làm việc ở đây cũng hiếm khi thấy ông ấy. Ông ấy có các trang thiết bị nghiên cứu khắp nước Mỹ nên bây giờ có lẽ ông ấy không có trong thành phố.

- Một câu hỏi khác. - Gordon xen ngang. Ông đến chỗ nuôi động vật, nhìn vào đám rêu và sỏi xếp ở đáy. - Cái lồng này dành cho con gì vậy?

- Những con ếch. Tôi đã nói về chúng, ông nhớ không? Chúng là những con vật cưng của Helen. Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã lấy chúng cùng những thứ khác.

Gordon đột nhiên đứng thẳng lên nhìn cô.

- Loại ếch gì?

Cô cười kinh ngạc.

- Tại sao những người ở NASA luôn đặt ra những câu hỏi quái dị như vậy?

- Tôi chỉ tò mò loại ếch nào được coi như thú cưng tôi.

- Tôi nghĩ đó là một loài ếch đốm. Nếu là tôi, tôi sẽ thích chó xù hơn. Chúng không quá gầy gò như vậy. - Cô nhìn đồng hồ. - Được rồi, các quý ông, còn câu hỏi nào nữa không?

- Tôi nghĩ tôi đã hỏi hết. Cảm ơn! - Gordon nói. Ông không nói gì và ra ngoài.

Họ ngồi trong chiếc xe thuê, sương từ biển thổi vào cuộn quanh cửa sổ của họ, làm mờ tấm kính. Rana pipien, Jack nghĩ, loài ếch đốm phương bắc, một trong ba động vật có trong nhiễm sắc thể của Chimera.

- Đây chính là nguồn gốc của nó. - Jack nói. - Phòng thí nghiệm này.

Gordon gật đầu.

- Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã biết nơi này cách đây một tuần. - Jack nói tiếp. - Sao họ biết điều đó? Sao họ biết Chimera bắt nguồn từ Trung tâm Khoa học biển? Phải có cách gì đó buộc họ chia sẻ thông tin với chúng ta.

- Nếu đó không phải là vấn đề an ninh.

- NASA không phải là kẻ thù.

- Có thể họ nghĩ chúng ta là kẻ thù. Có thể họ tin mối đe dọa đến từ NASA. - Gordon nhận định.

Jack nhìn ông.

- Một trong số chúng ta à?

- Đó là một trong hai lý do tại sao Ủy ban An ninh loại chúng ta ra.

- Còn lý do khác?

- Vì họ là những kẻ khốn.

Jack cười to và bật về sau ghế. Cả hai không nói gì một lúc. Ngày hôm nay đã khiến họ ngạc nhiên và họ còn phải bắt chuyến bay về Houston.

- Tôi thấy mình đang đấm vào không khí. - Jack nói và ấn tay vào mắt. - Tôi không biết tôi đang chống lại ai, chống lại cái gì. Nhưng tôi không thể dừng lại đấu tranh được.

- Cô ấy cũng là người phụ nữ khiến tôi không thể bỏ cuộc. - Gordon nói.

Không ai trong số họ nhắc đến tên cô nhưng họ đều hiểu họ đang nói về Emma.

- Tôi nhớ ngày đầu tiên cô ấy đến Johnson. - Gordon nói. Trong ánh sáng lờ mờ lẫn trong sương mù, khuôn mặt chất phác của Gordon như một bức vẽ phác họa trong bóng màu xám. Ông ngồi im, mắt nhìn thẳng về phía trước, đó là một người đàn ông ủ rũ và vô vị. - Tôi đã nhìn cô ấy khi bước vào lớp đào tạo các phi hành gia. Tôi nhìn một lượt những gương mặt mới. Và cô ấy ở đó, hàng ghế đầu, chính giữa, không sợ bị gọi, không sợ ai trêu chọc, không sợ gì hết. - Ông dừng lại, khẽ lắc đầu. - Tôi đã không cho cô ấy bay lên. Mỗi khi cô ấy được chọn vào phi hành đoàn mới thì tôi lại muốn xóa tên cô ra khỏi danh sách. Không phải vì cô ấy không đủ khả năng. Thật tệ là không phải vậy. Tôi chỉ không muốn nhìn cô ấy bay khỏi bệ phóng đó và biết rằng mọi việc có thể trục trặc. - Ông đột nhiên ngừng lại. Jack chưa bao giờ hy vọng ông lại nói nhiều như vậy, Gordon chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình nhiều đến thế. Những điều ông nói không khiến Jack ngạc nhiên. Anh có thể nghĩ ra vô số lý do anh luôn yêu Emma. Người đàn ông nào không yêu cô cơ chứ? Anh tự hỏi. Ngay cả Gordon Obie cũng không ngoại lệ.

Anh bắt đầu nổ máy, kính chắn lau sạch hơi ẩm do sương. Đã năm giờ chiều, họ sẽ bay trở về Houston khi trời tối. Anh lái xe ra khỏi khu đậu xe và rẽ tới lối ra.

Khi mới đi được nửa đường, Gordon nói.

- Cái quái gì vậy?

Jack ấn mạnh phanh khi một chiếc ô tô mũi kín màu đen ép họ sang bên đường, tiến về phía họ trong sương mù. Giờ một chiếc xe khác đang lái xe ra khỏi bãi đỗ xe và phanh gấp lại. Bộ phận hãm xung phía trước của nó chạm vào xe của họ. Bốn người đàn ông xuất hiện.

Jack cứng người khi cửa xe của anh bị giật mạnh, ai đó ra lệnh.

- Thưa các ông, hãy ra khỏi xe! Cả hai!

- Để làm gì!

- Các vị ra khỏi xe ngay.

Gordon nói khẽ.

- Tôi có cảm giác việc này không thương lượng được.

Họ miễn cưỡng ra khỏi xe, bị vỗ nhanh mấy phát và ví của họ rơi ra.

- Ông ấy muốn nói chuyện với cả hai. Vào ghế sau! Người đàn ông chỉ vào một trong những chiếc xe màu đen.

Jack nhìn một lượt những người đang nhìn họ. Kháng cự là vô ích, đó chính là những từ tóm gọn lại tình thế của họ. Anh và Gordon bước về phía chiếc xe màu đen và chui vào ghế sau.

Một người đàn ông ngồi ở ghế trước. Họ chỉ nhìn thấy phía sau đầu và vai của ông ta. Ông ta có mái tóc bạch kim dầy, chải ngược về phía sau và mặc bộ com lê màu xám. Cửa sổ chỗ ông ta ngồi đã được kéo kính lên, hai cái ví của họ được đưa cho ông ta. Ông ta đóng cửa sổ lại, đó là tấm kính được tráng màu để tránh những cặp mắt tò mò. Ông ta xem những vật bên trong hai chiếc ví. Ông ta quay về hai vị khách ngồi ở ghế sau. Ông ta có cặp mắt sẫm màu, trông gần giống đá vỏ chai và dường như chúng trống rỗng, không phản chiếu hình ảnh của sự vật. Hai hố mắt đó chỉ thu ánh sáng. Ông ta ném hai chiếc ví lên đùi Jack.

- Các vị đã đi một đoạn đường rất xa từ Trung tâm Houston.

- Chắc chắn chúng tôi đã rẽ nhầm vào El Paso. - Jack nói.

- NASA muốn gì ở đây?


- Chúng tôi muốn biết mẻ tế bào các vị gửi lên thực ra là gì.

- Việc nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã đến đây. Họ đã dọn sạch nơi đó. Họ đã lấy đi mọi thứ, các hồ sơ nghiên cứu của bác sĩ Helen Koenig, cả máy tính của cô ấy nữa. Nếu các vị có thắc mắc gì thì tôi khuyên các vị nên hỏi họ.

- Việc nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm không cho chúng tôi biết gì cả.

- Đó là vấn đề của các vị, không phải của tôi.

- Helen Koenig làm việc cho ông, tiến sỹ Gabriel ạ. Ông không biết trong phòng thí nghiệm của ông có việc gì sao?

Căn cứ vào biểu hiện của ông ta, Jack nghĩ anh đã đoán đúng. Đây chính là người sáng lập Trung tâm Khoa học biển, Palmer Gabriel. Đó là một cái tên quá lý tưởng cho một người đàn ông có cặp mắt không sáng sủa chút nào.

- Tôi có hàng trăm nhà khoa học làm việc cho tôi. - Gabriel nói. - Tôi có các cơ sở ở Massachusetts và Florida. Tôi không thể biết hết những chuyện diễn ra trong phòng thí nghiệm đó. Và tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ phạm pháp nào của nhân viên.

- Đây không phải là phạm pháp. Đây là một quái vật được người ta chế tạo ra. - một sinh vật có thể giết chết toàn bộ phi hành đoàn. Và nó bắt nguồn từ phòng thí nghiệm của ông.

- Các chuyên gia nghiên cứu của tôi tự quản lý mọi dự án của họ. Tôi không can thiệp. Tôi cũng là một nhà khoa học, bác sĩ McCallum ạ. Và tôi hiểu khoa học sẽ làm việc hết mình khi nó có sự tự do tuyệt đó. Đó là tự do chìm trong sự tò mò của họ. Cho dù Helen làm gì thì đó là việc của riêng cô ấy.

- Tại sao lại nghiên cứu Archaeon? Cô ấy muốn tìm cái gì?

Ông ta cúi mặt, họ chỉ thấy phần sau đầu ông ta có các mớ tóc bạch kim.

- Kiến thức luôn bổ ích. Đầu tiên chúng ta không thể nhận ra lợi ích của nó. Ví dụ như có thể có ích lợi gì khi biết các thói quen sinh sản của sên biển? Rồi sau đó, chúng ta biết được các hooc-môn hữu ích mà chúng ta chiết xuất từ những con sên biển chậm chạp. Rồi đột nhiên, chúng trở nên vô cùng quan trọng trong đời sống.

- Vậy thì Archaeon có tác dụng gì?

- Đó là câu hỏi hay phải không? Đó chính là điều chúng tôi đang làm ở đây, nghiên cứu một sinh vật cho đến khi chúng tôi tìm ra công dụng của nó. - Ông ta chỉ về viện nghiên cứu, giờ đã mờ trong sương. - Các vị thấy nó hướng ra biển. Toàn bộ các tòa nhà của tôi đều gần biển. Đó là giếng dầu của tôi. Đó là nơi tôi sẽ tìm ra thuốc chữa bệnh ung thư mới, nơi sẽ có phương thuốc điều trị kỳ diệu. Vị trí đó rất có ý nghĩa, vì đó là nơi khởi nguồn của chúng ta, là nơi chúng ta sinh ra. Toàn bộ các dạng sống đều bắt nguồn từ biển.

- Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của chúng tôi. Archaeon có giá trị kinh tế gì?

- Điều đó còn phải xem.

- Vậy tại sao phải đưa nó lên vũ trụ? Cô ta đã phát hiện điều gì trên chuyến bay bằng chiếc KC-135? Trọng lượng có vai trò gì?

Gabriel kéo cửa xuống, ra hiệu cho hai người đàn ông. Cửa sau bật mở.

- Giờ hãy ra ngoài!

- Chờ đã! - Jack nói. - Helen Koenig đâu?

- Tôi không gặp cô ấy kể từ khi cô ấy từ chức.

- Tại sao cô ấy lại cho hủy toàn bộ mẻ tế bào?

Jack và Gordon bị lùa ra khỏi ghế sau và áp giải về xe của họ.

- Cô ta lo sợ gì? - Jack hét lên.

Gabriel không trả lời. Cửa xe của ông ta đóng lại, mặt ông ta biến mất sau tấm kính màu.