Titanic - Trong Vũ Trụ

Chương 21

HAI MƯƠI MỐT

- Lẽ ra đó là một bản dự thảo kéo dài trong ba tháng. - Liz nói. - Đó là một nghiên cứu về cách thức nhân lên của Archaeon trong môi trường trọng lực siêu nhỏ. Mẻ tế bào đã cho kết quả nguy hiểm. Nó phát triển quá nhanh và đóng lại thành từng khối. Nó đã nhân lên với tốc độ đáng sợ.

Họ đang đi dọc con đường uốn quanh khuôn viên của Trung tâm vũ trụ Johnson, qua bồn nước có vòi phun nước vào không khí ảm đạm. Ngày hôm đó khó chịu, nóng và oi bức nhưng họ thấy an toàn hơn khi nói chuyện bên ngoài. Ít ra họ có thể nói chuyện riêng.

- Các tế bào phản ứng khác lạ trong vũ trụ. - Jack nói. Đó thực sự là lý do tại sao các mẻ tế bào lại được nuôi trong trạm vũ trụ bay quanh quỹ đạo. Ở trái đất, các mô phát triển theo chiều ngang của một tờ giấy và bao phủ bề mặt đĩa cấy tế bào. Trong vũ trụ, trọng lực cho phép các tế bào phát triển theo không gian ba chiều và giúp chúng có được các hình dạng mà chúng không thể có trên trái đất.

- Khi suy nghĩ về việc các sinh vật này thú vị mức nào. - Liz nói. - thì thật ngạc nhiên là chúng lại bị hủy trong vòng sáu tuần rưỡi.

- Ai đã hủy thí nghiệm? - Jack hỏi.

- Đó là lệnh trực tiếp của Helen Koenig. Rõ ràng cô ta đã phân tích các mẫu Archaeon được đưa trở về trái đất từ tàu Atlantis và phát hiện thấy chúng đã bị nhiễm nấm. Cô ấy đã ra lệnh hủy mẻ tế bào đó trên trạm vũ trụ quốc tế.

- Thật vậy sao?

- Đúng vậy. Nhưng điều kỳ lạ là nó đã bị hủy như thế nào? Phi hành đoàn đã không đóng gói, mà ném nó đi như rác thải ướt, đó là điều họ thường làm với sinh vật vô hại. Koenig đã yêu cầu họ cho nó vào nồi nấu kim loại và thiêu chúng, rồi ném tro ra ngoài vũ trụ.

Jack ngừng lại trên lối đi, nhìn bà chằm chằm.

- Nếu bác sĩ Helen Koenig là một tên khủng bố sinh học thì tại sao cô ta lại phải hủy vũ khí của mình?

- Suy luận của anh rất giống tôi.

Anh nghĩ về điều đó một lúc, cố hiểu nó nhưng không thể tìm ra câu trả lời.

- Hãy cho tôi biết thêm về các thí nghiệm của cô ta. - Anh nói. - Archaeon chính xác là cái gì?

- Petrovitch và tôi đã đọc kỹ phần kiến thức nền tảng Archaeon là một nhóm kỳ lạ bao gồm các sinh vật đơn bào có tên extremphile. - tức là “các sinh vật thích các điều kiện khắc nghiệt cực điểm”. Chúng được phát hiện cách đây hai mươi năm, còn sống và sinh sôi gần các miệng phun núi lửa ở đáy biển. Chúng cũng được tìm thấy trong các mỏm băng ở vùng cực và trong lớp đá nằm sâu trong lớp vỏ trái đất, nơi mà chúng ta luôn cho là sự sống không tồn tại.

- Vậy chúng là một loại vi khuẩn cứng đầu?

- Không, chúng là một nhánh sinh vật tách biệt hoàn toàn. Về nghĩa đen, tên của chúng nghĩa là “các sinh vật cổ”. Chúng cổ xưa đến mức chúng là thủy tổ của mọi dạng sống, vào thời mà ngay cả vi khuẩn cũng chưa xuất hiện. Archaeon là một dạng sống xuất hiện đầu tiên trên hành tinh của chúng ta, và dù chịu tác động của chiến tranh hạt nhân hay va chạm với hành tinh khác thì chúng sẽ tồn tại rất lâu sau khi chúng ta đã tuyệt chủng hết. - Bà dừng lại. - Nói tóm lại thì chúng là sinh vật bất bại cuối cùng trên trái đất.

- Và chúng có thể lây lan?

- Không. Chúng vô hại với con người.

- Vậy nó không phải là sinh vật đang đe dọa chúng ta?

- Nhưng có thứ gì đó trong mẻ tế bào đó thì sao? Nếu cô ta đã lỡ cho vào một sinh vật khác trước khi chuyển chuyến hàng đến chỗ chúng ta thì sao? Tôi thấy thật thú vị là Helen Koenig đã biến mất ngay khi vụ bê bối này bắt đầu nóng lên.

Jack không nói gì, đầu óc anh đang mải nghĩ về việc Helen Koenig đã lập tức cho thiêu hủy toàn bộ mẻ nghiên cứu của mình. Anh nhớ lại điều Gordon Obie đã nói ở cuộc họp. Có lẽ đây không phải là hoạt động phá hoại ngầm, mà là một điều khác đáng sợ không kém. Đây là một sai sót.

- Còn nữa. - Liz nói. - Thí nghiệm này có điều gì đó khiến tôi quan tâm.

- Là gì vậy?

- Nó đã được tài trợ thế nào. Các thí nghiệm bên ngoài NASA phải cạnh tranh để được đưa lên trạm vũ trụ. Các nhà khoa học sẽ phải điền vào đơn đăng ký và giải thích các lý do về mặc kinh tế để đưa thí nghiệm của họ lên. Nó được chúng tôi xem qua trước khi chúng tôi phê duyệt xem thí nghiệm nào được đưa lên. Quá trình đó mất rất lâu, ít nhất là một năm.

- Việc ứng dụng Archaeons mất bao lâu?

- Sáu tháng.

Anh chau mày.

- Nó đã được đẩy lên quá nhanh phải không?


Liz gật đầu.

- Quá nhanh. Nó không cần cạnh tranh để có được tiền hỗ trợ từ phía NASA như hầu hết các thí nghiệm khác. Nó đã được bồi hoàn về mặt kinh tế. Ai đó đã trả tiền để gửi thí nghiệm đó lên Trạm vũ trụ quốc tế.

- Vậy tại sao một công ty lại trả nhiều tiền như vậy. - ý tôi là trả một số tiền quá lớn cho các sinh vật vô giá trị? Vì khao khát hiểu khoa học chăng? Bà khịt mũi nghi ngờ. - Tôi không nghĩ vậy.

- Công ty nào đã trả tiền cho nó?

- Chính là công ty của bác sĩ Koenig, phòng thí nghiệm Khoa học biển tại La Jolla, bang California. Họ tạo ra các sản phẩm mới từ biển.

Nỗi thất vọng ban đầu của Jack giờ đã tan biến. Giờ anh đã có thông tin để làm việc, có một kế hoạch hành động. Cuối cùng anh đã có thể làm gì đó.

Anh nói.

- Tôi cần địa chỉ và số điện thoại của phòng thí nghiệm Khoa học biển, và cả tên cô nhân viên đã nói chuyện với bà.

Liz gật đầu ngay.

- Anh sẽ có ngay, Jack.

Ngày 17 tháng 8

Diana tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, đầu cô đau như búa bổ và những giấc mơ vẫn chập chờn. Giấc mơ về nước Anh, về ngôi nhà thời thơ ấu ở Cornwall, về con đường lát gạch đỏ xinh xắn dẫn đến cửa trước, trên cửa có cây hồng leo. Trong giấc mơ của mình, cô đã đẩy cánh cổng nhỏ và nghe thấy nó kêu kẽo kẹt như mọi khi do mép cửa đã khô dầu. Cô bắt đầu bước đến chỗ lối đi dẫn đến ngôi nhà xây bằng đá.

Chỉ cần đi dăm bước là cô sẽ đến bậc cửa và mở cánh cửa đó. Cô sẽ hét to vì cuối cùng cô đã về nhà. Cô muốn mẹ ôm ấp và tha thứ cho cô. Nhưng dăm ba bước đó lại biến thành mười bước, hai mươi bước. Và cô vẫn không thể đến ngôi nhà đó. Con đường nhỏ trải dài xa mãi, xa mãi cho tới khi ngôi nhà nhỏ lùi lại chỉ còn bằng một con búp bê.

Diana tỉnh dậy, cả hai tay dang rộng và cô thét lên tuyệt vọng.

Cô mở mắt và thấy Michael Griggs đang nhìn mình. Mặt anh bị che kỹ bởi khẩu trang sợi hoạt tính và kính bảo vệ nhưng cô vẫn thấy vẻ sợ hãi trên đó.

Cô mở khóa túi ngủ, bay ngang khoang dịch vụ Nga. Ngay cả trước khi soi gương, cô đã biết mình sẽ thấy gì.

Một vệt màu đỏ tươi đang xâm lấn lòng trắng ở mắt bên trái của cô.

Emma và Luther thì thào khi họ bay cạnh nhau trong phòng sinh hoạt sáng lờ mờ. Phần lớn trạm vũ trụ vẫn trong tình trạng mất điện, trừ khoang của Nga có nguồn điện riêng và hoạt động hết công suất. Đầu kia của trạm thuộc về Mỹ đã biến thành một mê cung các đường hầm tối tăm ma quái. Nguồn sáng lớn nhất là màn hình máy tính trên đó có các sơ đồ của Hệ thống điều khiển môi trường và Hỗ trợ sự sống. Emma và Luther đã quen với hệ thống Điều khiển môi trường, đã ghi nhớ từng bộ phận của nó và các hệ thống phụ trong suốt quá trình họ được rèn luyện trên trái đất. Giờ họ có lý do khẩn cấp cần xem xét lại hệ thống đó. Có dịch bệnh trên tàu và họ không chắc toàn bộ tàu đã bị nhiễm bệnh chưa. Lúc Nicolai ho, những quả trứng đã bắn ra khắp khoang dịch vụ của Nga và khi đó cánh cửa để mở. Trong vòng vài giây, hệ thống lưu thông không khí trên trạm được thiết kế để ngăn không cho các túi khí ngày càng tích tụ, đã cuốn các cụm không khí đó đến các điểm khác trên tàu. Hệ thống điều khiển trong không khí như môi trường có lọc và nhốt lại các phân tử mới được sinh ra trong không khí như chức năng vốn có của nó không? Hay dịch bệnh đã có ở khắp nơi và ở mọi khoang.

Màn hình máy tính hiện lên một sơ đồ dòng khí đi vào và ra không khí của trạm. Oxi được cung cấp bởi vài nguồn tách biệt. Và nguồn cung cấp chính là máy electron của Nga, nó điện phân nước thành các phân tử hy-drô và ô-xi. Máy phát sử dụng dung dịch chất lỏng dùng các đĩa hóa chất làm một trong các nguồn cung cấp chính như các thùng chứa oxi và nó được tàu con thoi nạp nhiên liệu. Một hệ thống bơm sẽ đẩy oxi lên, trộn với ni-tơ ở khắp trạm. Các cánh quạt sẽ liên tục giữ cho không khí được lưu thông giữa các khoang. Các cánh quạt cùng hút không khí vào các máy lọc hơi đốt và máy lọc khí, loại bỏ khí CO2, nước và các chất cặn bã trong không khí.

- Các máy lọc không khí đặc biệt hiệu quả cao này sẽ giữ lại bất cứ quả trứng hay ấu trùng nào trong phòng mười lăm phút. - Luther nói và chỉ vào các máy lọc không khí đặc biệt hiệu quả cao trên sơ đồ. - Hệ thống này đạt hiệu quả chín chín phẩy chín phần trăm. Bất cứ thứ gì lớn hơn một phần ba micromet sẽ bị lọc ra.

- Giả sử những quả trứng đó có trong không khí. - Emma nói. - Vấn đề là chúng bám chặt lên bề mặt. Tôi đã thấy chúng chuyển động. Chúng có thể bò vào các khe hở, trốn sau các tấm vách mà chúng ta không nhìn thấy.

- Chúng ta sẽ mất mấy tháng mở tung mọi tấm vách để tìm chúng. Ngay cả khi đó, chúng ta sẽ vẫn bỏ sót vài chỗ.

- Đừng nghĩ đến việc dỡ các tấm vách! Vô ích thôi. Tôi sẽ thay đổi các bộ lọc không khí đặc biệt hiệu quả cao còn lại. Ngày mai chúng ta sẽ kiểm tra lại các mẫu vi khuẩn trong không khí. Chúng ta phải tin việc đó sẽ có tác dụng. Nhưng nếu các ấu trùng đó đã chui vào các dây dẫn điện thì chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy chúng. - Cô thở dài. Cô mệt mỏi đến nỗi phải cố gắng lắm mới suy nghĩ được. - Dù chúng ta làm gì thì cũng chẳng có gì thay đổi. Có lẽ đã quá muộn.

- Rõ ràng đã quá muộn với Diana. - Luther khẽ nói.

Hôm nay, mắt của Diana đã bắt đầu bị xuất huyết màng trắng. Giờ cô đã bị cách ly ở khoang dịch vụ Nga. Cửa ra vào đã bị dính một tấm nhựa và không ai được phép vào đó nếu không đeo khẩu trang và kính bảo vệ. Một việc làm vô nghĩa, Emma nghĩ. Họ đã hít thở chung bầu không khí, họ đều đã tiếp xúc với Nicolai. Có lẽ họ đều đã nhiễm bệnh.

- Chúng ta phải nghĩ rằng khoang dịch vụ Nga giờ đã bị nhiễm bệnh và không cứu vãn được. - Emma nói.

- Đó là khoang duy nhất còn đầy đủ năng lượng sống. Chúng ta không thể đóng hết khoang đó.

- Vậy tôi nghĩ anh biết chúng ta cần làm gì.

Luther mệt mỏi gật đầu.

- Ra ngoài vũ trụ một lần nữa.

- Chúng ta cần khôi phục lại năng lượng cho phần đuôi tàu này. - cô nói. - Anh phải sửa xong chuỗi các giàn nhiệt, nếu không ta sẽ lại đối mặt với một thảm họa khác. Nếu có thêm trục trặc gì nữa với nguồn điện chính, ta có thể mất hệ thống điều khiển môi trường, tiếp đó là các máy tính điều khiển và chỉ đường. - Người Nga đã từng gọi đó là một tình huống quan tài. Không có năng lượng để tự điều chỉnh, cả trạm sẽ lần lượt bị mất hết kiểm soát.

- Thậm chí nếu chúng ta khôi phục lại năng lượng thì nó sẽ không giải quyết được vấn đề thực sự. Đó là ô nhiễm sinh học.

- Nếu chúng ta có thể giới hạn nó ở cuối khoang dịch vụ của Nga.

- Nhưng ngay lúc này cô ấy đang ủ bệnh! Cô ấy như quả bom sắp nổ!

- Chúng ta sẽ ném xác của cô ấy ra ngoài vũ trụ ngay khi cô ấy chết. - Emma nói. - Trước khi cô ấy làm văng ra bất cứ quả trứng hay ấu trùng nào.

- Điều đó có thể không còn kịp nữa. Nicolai đã ho ra những quả trứng đó khi anh ấy còn sống. Nếu chúng ta đợi cho đến khi Diana chết…

- Anh đang nghĩ đến việc gì vậy, Luther? - Giọng nói của Griggs khiến cả hai đều giật mình. Họ quay lại nhìn anh. Anh đang đứng ở cánh cửa nhìn họ, mặt anh sáng lên trong bóng tối. - Có phải anh định nói là chúng ta sẽ ném cô ấy ra ngoài trong khi cô ấy vẫn còn sống không?

Luther bay sâu hơn vào chỗ tối như thể lui quân khi bị tấn công.

- Lạy Chúa, đó không phải là điều tôi định nói.

- Vậy thì anh đã định nói gì?

- Lạy Chúa, đó là các ấu trùng. - chúng ta biết nó ở bên trong cô ấy. Chúng ta biết đó chỉ là vấn đề thời gian.

- Có thể nó ở trong tất cả chúng ta. Có thể nó đang ở trong anh, đang lớn lên và phát triển ngay lúc này. Chúng tôi có nên ném anh ra ngoài không?

- Nếu điều đó ngăn không cho nó lan ra. Nghe này, tất cả chúng ta đều biết cô ấy sắp chết. Chúng ta không thể làm gì để cứu vãn điều đó. Chúng ta phải nghĩ xa hơn.

- Câm đi! - Griggs lao qua khoang sinh hoạt, túm lấy áo Luther. Cả hai đâm sầm vào bức vách đằng xa và lại bật ra. Họ xoay đi xoay lại trong không khí, Luther cố gạt tay Griggs ra, còn Griggs không chịu buông.

- Thôi đi! - Emma hét lên. - Griggs, bỏ anh ấy ra!

Griggs buôn tay. Hai người trôi dạt sang hai bên và thở dốc. Emma đứng giữa hai người như trọng tài.

- Luther nói đúng. - cô nói với Griggs. - Chúng ta phải nghĩ cho tương lai. Có thể chúng ta không muốn chuyện này, nhưng chúng ta phải làm.

- Vậy nếu đó là cô thì sao, Watson? - Griggs cự lại. - Cô sẽ muốn chúng tôi bàn bạc thế nào với cái xác của cô? Cô muốn chúng tôi đóng gói và ném cô đi nhanh mức nào?

- Tôi mong các anh sẽ nghĩ đến kế hoạch đó! Có ba người ở đây bị nguy hiểm và Diana biết điều đó. Tôi đang cố hết sức để giữ lại mạng sống cho cô ấy, nhưng ngay lúc này, tôi không biết cách nào sẽ có tác dụng. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiêm kháng sinh cho cô ấy và chờ Houston cho chúng ta câu trả lời. Theo tôi biết, chúng ta hoàn toàn cô độc trên này. Chúng ta phải tính đến những điều tồi tệ nhất!

Griggs lắc đầu. Mắt anh đỏ lên, mặt anh trông vô cùng sầu não. Anh nói khẽ.

- Việc này có thể tệ hơn mức nào nữa?

Cô không trả lời. Cô nhìn Luther và đọc được suy nghĩ của chính mình trong mắt anh. Điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.

- Trạm vũ trụ quốc tế, chúng tôi có bác sĩ đang ở đây. - Chỉ huy liên lạc nói. - Hãy tiếp tục!

- Jack phải không? - Emma vội hỏi.

Cô thất vọng khi nghe thấy tiếng của Todd Cutler

- Tôi đây, Emma. Tôi xin lỗi, Jack đã rời trung tâm Johnson cả ngày nay. Anh ấy và Gordon đến California.

Khốn kiếp, Jack. Cô nghĩ. Em cần anh lúc này.

- Chúng tôi đều nhất trí về việc ra ngoài vũ trụ. - Todd nói. - Việc đó cần thực hiện ngay. Tôi muốn hỏi cô một câu. Luther Ames thế nào, cả về mặt sức khỏe và tinh thần? Anh ấy sẵn sàng làm việc này chưa?

- Anh ấy mệt mỏi. Tất cả chúng tôi đều mệt mỏi. Hai tư giờ qua, chúng tôi hầu như không ngủ được. Chúng tôi bận lau dọn.

- Nếu chúng ta cho anh ấy nghỉ ngơi một ngày, anh ấy có ra ngoài vũ trụ được không?

- Ngay lúc này, chỉ một ngày thì có vẻ như một giấc mơ hão huyền.

- Không đủ thời gian sao?

Cô suy nghĩ về chuyện đó một lát.

- Tôi nghĩ vậy. Anh ấy chỉ cần ngủ đủ.

- Được rồi. Câu hỏi thứ hai của tôi là cô có muốn đi ra ngoài không gian không?

Emma ngạc nhiên dừng lại.

- Anh muốn tôi là bạn đồng hành của anh ấy à?

- Chúng tôi nghĩ Griggs không có tâm trí làm việc đó. Anh ấy đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với mặt đất. Nhà phân tích tâm lý của chúng ta cho biết hiện giờ anh ấy không ổn định.

- Anh ấy rất buồn, Todd ạ. Và còn cay đắng hơn khi các bạn không thể đưa chúng tôi về. Anh có thể không biết chuyện này nhưng Griggs và Diana…. - cô dừng lại.

- Chúng tôi biết. Tình cảm đã khiến anh ấy làm việc không còn hiệu quả. Nó khiến việc đi ra ngoài vũ trụ quá nguy hiểm. Đó là lý do cô phải đi cùng Luther.

- Quần áo thì sao? Các bộ quần áo đi bộ ngoài không gian quá rộng với tôi.

- Có một bộ Orlan cỡ M để trong tàu Soyuz cũ. Nó được thiết kế cho Elena Savitskaya, và được để lại trên trạm sau khi cô ấy làm xong nhiệm vụ cách đây vài tháng. Elena có chiều cao và cân nặng tương đương cô. Nó sẽ vừa thôi.

- Đây sẽ là chuyến đi ra ngoài vũ trụ đầu tiên của tôi.

- Cô sẽ được huấn luyện bằng thiết bị tập luyện trong môi trường không trọng lượng. Cô có thể làm được. Luther chỉ cần cô ngoài đó để trợ giúp.

- Còn bệnh nhân của tôi thì sao? Nếu tôi ra ngoài không gian thì ai sẽ chăm sóc cô ấy?

- Griggs có thể thay điện tim và đáp ứng các yêu cầu của cô ấy.

- Nếu có sự cố thì sao? Nếu cô ấy bắt đầu lên cơn co giật thì sao?

Todd khẽ nói.

- Cô ấy sắp chết, Emma ạ. Chúng tôi nghĩ cô không thể thay đổi sự thật đó được nữa.

- Đó là vì các anh chẳng cho tôi thông tin bổ ích nào để tôi làm việc cả! Các anh chỉ muốn giữ lại trạm vũ trụ này thôi! Có vẻ các anh quan tâm đến các tấm năng lượng mặt trời, hơn là lo cho phi hành đoàn. Chúng tôi cần cách chữa trị, Todd ạ, nếu không chúng tôi sẽ chết hết trên này.

- Chúng tôi chưa tìm ra cách điều trị, vẫn chưa…

- Vậy thì, thật khốn nạn! Hãy đưa chúng tôi về!

- Vậy cô nghĩ chúng tôi muốn mọi người trôi dạt trên đó sao? Cô nghĩ chúng tôi còn lựa chọn sao? Ở đây như thể có mệnh lệnh tối cao của chế độ Đức quốc xã! Các nhân viên thuộc Lực lượng Không quân đã chiếm hết Phòng điều hành nhiệm vụ.

Đột nhiên anh im bặt.

- Bác sĩ? - Emma gọi. - Todd!

Vẫn không ai trả lời.

- Chỉ huy liên lạc, tôi đã mất liên lạc với bác sĩ. - cô nói. - tôi cần anh nối lại đường dây.

Mọi liên lạc dừng lại. Rồi sau đó.


- Hãy chờ, Trạm vũ trụ quốc tế!

Cô chờ như thể vô vọng. Cuối cùng, khi giọng nói của Todd xuất hiện trở lại, cô thấy nó bé hẳn. Anh ấy bị đe dọa, Emma nghĩ.

- Họ đang nghe lén, đúng không? - Cô hỏi.

- Đúng!

- Đáng lẽ đây là cuộc nói chuyện riêng của gia đình! Đây là đường dây riêng mà!

- Không còn gì riêng tư nữa. Hãy nhớ điều đó.

Cô nuốt khan, cố nén cơn tức giận.

- Được rồi, tôi lại phải tha thứ cho cái trò này. Những hãy cho tôi biết là anh đã hiểu về sinh vật này. Hãy cho tôi biết tôi có thể dùng thuốc gì để chống lại nó?

- Tôi e là chưa có nhiều điều để cho cô biết. Tôi vừa nói chuyện với Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm, với bác sĩ Roman, người chịu trách nhiệm về dự án Chimera. Tin tức của anh ta không được tốt lắm. Toàn bộ các thử nghiệm với thuốc kháng sinh và kháng giun sán của họ đã thất bại. Anh ta nói Chimera có quá nhiều ADN lạ, và lúc này nó giống nhiễm sắc thể của động vật có vú hơn bất cứ thứ khác. Điều đó nghĩa là, nếu chúng ta dùng loại thuốc gì thì nó cũng sẽ giết chết chính chúng ta.

- Họ thử thuốc chống ung thư chưa? Sinh vật này nhân lên quá nhanh, nó như một khối u vậy. Ta có thể chống lại nó bằng cách đó không?

- Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm đã thử thuốc ức chế gián phân và hy vọng có thể tiêu diệt nó trong quá trình giảm phân. Nhưng thật không may, liều thuốc họ cần mạnh đến nỗi nó giết chết cả con vật chủ. Toàn bộ chất nhầy trong ruột đã bị ăn hết. Con vật chủ chảy máu đến chết.

Đó là cái chết khủng khiếp nhất mà người ta có thể tưởng tượng được. Emma nghĩ. Ruột và dạ dày bị xuất huyết. Máu trào ra từ miệng và trực tràng. Cô đã chứng kiến một cái chết như vậy khi còn ở trái đất. Thậm chí nó còn đáng sợ hơn nhiều, các cục máu lớn bay đầy phòng như các quả bóng khổng lồ màu đỏ tươi, nó bắn tung tóe khắp nơi và bắn vào cả phi hành đoàn.

- Vậy thì chưa có cách nào. - cô buồn rầu.

Todd không nói gì.

- Không có cách nào sao? Không có cách nào để không giết chết con chủ à?

- Họ chỉ nhắc đến một thứ. Nhưng Roman tin đó chỉ là tác động tạm thời, chứ không phải là cách chữa trị.

- Cách gì vậy?

- Đó là cách điều trị trong phòng bội áp suất. Nó đòi hỏi áp suất nhỏ nhất là mười at-mốt-phe, tương đương với áp suất khi lặn xuống độ sâu hơn ba trăm mét, Những con vật bị nhiễm bệnh được giữ dưới áp suất cao như vậy vẫn còn sống sáu ngày sau khi bị nhiễm bệnh.

- Phải ít nhất là mười at-mốt-phe à?

- Chỉ cần thấp hơn, quá trình nhiễm bệnh sẽ tiếp tục như bình thường. Và sinh vật chủ sẽ chết.

Cô kêu lên bực tức.

- Ngay cả khi chúng ta bơm được áp suất không khí cao mức đó thì mười at-mốt-phe cao hơn mức trạm vũ trụ có thể chịu được.

- Mức hai at-mốt-phe đã gây áp lực lên thân tàu rồi. - Todd nói. - Thêm vào đó, cô cần máy áp suất bơm khí heli và ô-xi. Cô không thể tạo ra thứ đó trên trạm vũ trụ. Đó là lý do tôi không muốn nhắc đến nó. Trong tình huống của cô thì thông tin đó vô ích thôi. Chúng tôi đã xem xét khả năng đưa phòng bội áp suất lên trạm vũ trụ. Nhưng việc đưa thiết bị cồng kềnh như vậy. - một thứ tạo áp suất cao mức đó. - thì cần đến khu chở hàng của tàu Endeavour. Vấn đề là con tàu đó đã được đưa vào giai đoạn sửa chữa. Sẽ mất ít nhất hai tuần để đưa phòng bội áp suất lên tàu và phóng tàu. Điều đó nghĩa là chúng ta sẽ phải gắn tàu con thoi vào trạm vũ trụ, khiến toàn bộ tàu Endeavour và phi hành đoàn có nguy cơ bị lây bệnh. - Anh dừng lại. - Viên nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm nói lựa chọn đó không được chấp thuận.

Cô im lặng, sự tức giận của cô đã lên cao trào. Hy vọng duy nhất của họ, phòng bội áp suất đòi hỏi họ phải trở về trái đất. Điều đó cũng không khả thi.

- Ta phải lợi dụng được thông tin này chứ. - cô nói. - Hãy giải thích cho tôi! Tại sao biện pháp dùng bội áp suất của họ lại có tác dụng? Tại sao Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm không nghĩ đến việc thử nó?

- Tôi đã hỏi bác sĩ Roman câu hỏi đó.

- Anh ta nói gì?

- Đó là một sinh vật mới lạ. Nó đòi hỏi chúng ta sử dụng biện pháp mới.

- Anh ta không trả lời câu hỏi của anh.

- Đó là tất cả những gì anh ta nói với tôi.

Áp suất mười at-mốt-phe vượt mức chịu đựng của con người. Emma đã từng là thợ lặn rất lành nghề nhưng cô chưa bao giờ dám lặn sâu quá chín mươi mét, độ sâu chín mươi mét chỉ dành cho những kẻ điên. Tại sao Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bện lây nhiễm lại muốn thử nghiệm mức áp suất cực đại như vậy?

Chắc chắn họ có lý do, cô nghĩ. Họ biết điều gì đó về sinh vật này nên họ nghĩ cách đó sẽ có tác dụng.

Họ đang giấu NASA chuyện gì đó.