Hàn Hiểu mơ màng bước từng bước tới trước mặt anh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh trong ánh mắt dịu dàng của anh.
Hàn Hiểu luôn nghĩ rằng cuộc sống là ngày nối tiếp ngày, giống như một bức tranh với những chi tiết rất quen thuộc. Nhưng khi bức tranh được mở ra, những gì hiện lên trước mắt lạ lẫm đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
Hàn Hiểu đưa tay lên xoa mặt.
Tự mình phân tích vấn đề vốn không phải là thế mạnh của cô. Trên thực tế, khi tất cả mọi việc phát triển đến mức độ nào đó, Hàn Hiểu chỉ còn biết thẫn thờ nhìn.
Một kênh thông tin bị thông tin rác làm tắc nghẽn, cần phải nghĩ ra biện pháp để xóa bỏ thông tin đó... Hàn Hiểu xoa mạnh gò má đến mức tưởng như làm rách da. Tạm thời gác vấn đề không thể suy nghĩ rõ ràng sang một bên, khối hình ru bích có sáu cạnh, chắc chắn có thể xếp nhanh một mặt.
“Trong chuyện này, có người lợi dụng sự đố kỵ mù quáng của cô để lấy danh nghĩa của cô bắt tôi, muốn lợi dụng tôi để Hình Nguyên xuất hiện...” Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn đôi mắt u ám của Vu Dương, “Có phải muốn lợi dụng Hình Nguyên để... để ra điều kiện với bang K không?”
Vu Dương mím môi gật đầu. Có thể thấy, Hàn Hiểu đoán định như vậy là không hề nghĩ oan cho cô ta.
Hàn Hiểu chau mày, lúc cô đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa mang tính chất tượng trưng, người trong phòng chưa kịp nói một câu “Mời vào”, cửa phòng được mở ra.
Có vài người đàn ông mặc áo đen giống hệt nhau đứng ngoài cửa với vẻ kính cẩn. Người đàn ông đứng phía trước hếch cằm, giọng điệu điềm nhiên và kiêu ngạo, “ông Mạnh mời hai vị tiểu thư xuống nhà gặp khách quý.”
Hàn Hiểu và Vu Dương nhìn nhau, cảm thấy sự căng thẳng trong ánh mắt của cả hai người.
Căng thẳng tới mức... gần như mất cả hồn vía.
Hàn Hiểu luôn nghĩ rằng, trong thành phố này, mức sống của cô có thể miễn cưỡng được coi là ăn no mặc ấm.
Làm việc vất vả nhiều năm, ngay cả một chiếc túi cho ra hồn cô cũng không dám mua. cố gắng mua được một căn hộ, nằm tận tầng trên cùng cũng phải trả góp. Không những vị trí không đẹp, điều kiện của khu nhà cũng rất bình thường. Cây cảnh ở dưới nhà phải đợi cách nhau một thời gian dài mới có người đến cắt tỉa một lần...
Cùng là con người, vì sao lại có sự khác biệt nhiều đến thế?
Hàn Hiểu vừa nhìn ngang nhìn dọc ngắm nhìn cách bố trí của hành lang, vừa hạ giọng hỏi Vu Dương: “Bức tranh phong cảnh đó có phải là thật không, hình như tôi nhớ bức tranh thật được giữ trong bảo tàng của một quốc gia nào đó...”
Ánh mắt của Vu Dương rời khỏi người mặc áo đen đi phía trước, nhìn cô với vẻ khinh thường, “Sợ thì nói là sợ, việc gì phải tỏ ra cứng cỏi? Đạo đức giả!”
Mặt Hàn Hiểu tiu nghỉu, vụng về xoa tay lên gò má, “Dễ dàng nhận thấy như vậy sao?”
Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, “Rõ ràng là một con chuột, cho dù có dán chữ “Vương” lên trán cũng không khiến người khác coi là hổ được.”
Hàn Hiểu nhìn những người mặc áo đen xung quanh, lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi, hai bàn tay nắm chặt lại nhưng đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy. Móng tay cô bấm vào thịt đau điếng, đáng tiếc là cảm giác cũng không thể giải tỏa những lo lắng trong lòng. Vu Dương là một người phụ nữ thật lạ lùng, đã đến nước này rồi, vì sao cô ta vẫn còn muốn đối địch với cô để làm gì?
Hàn Hiểu cắn môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hình Nguyên đang ở dưới nhà, nếu anh ấy thật sự đang ở dưới nhà, cô không nên vì sự hoảng hốt không biết phải làm gì của mình khiến anh ấy bị liên lụy.
Tiếng nói chuyện vang lên qua cầu thang bằng gỗ, có giọng nói của một người đàn ông vô cùng quen thuộc. Giọng điệu hòa nhã và trầm ấm.
Khóe mắt Hàn Hiểu hơi cay.
Giọng nói này cô đã từng nghe rất nhiều lần, lúc vui vẻ, lúc giận dữ, lúc tình cảm... Cô đều đã từng nghe. Nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu của anh thận trọng giống như lúc này, từng câu từng chữ đều rất ôn tồn, vì anh che giấu quá nhiều sự cảnh giác nên càng hòa nhã càng khiến cho người khác đau lòng.
Đầu cầu thang nhìn thẳng ra tầng trệt của vườn hoa, cửa sổ đang mở rộng. Mặt trời đã lặn, bầu trời có một màu đen trong suốt. Tia nắng cuối cùng yếu ớt và sắp tắt hẳn. Trong không khí có cái lành lạnh của mùa thu hòa trộn cùng hương cỏ cây, tĩnh lặng và an lành.
Đáng tiếc, bên ngoài cửa sổ có rất nhiều vệ sỹ cầm súng, vẻ sát khí của họ phá tan vẻ yên tĩnh đẹp đẽ của buổi hoàng hôn.
Hình Nguyên ngồi trên ghế sô pha đối diện cầu thang, ngước mặt nhìn hai người phụ nữ đang bước xuống cầu thang, ánh mắt anh hơi xao động, miệng cong lại nở một nụ cười hờ hững, “Anh ba thật khách sáo.”
“Không dám,” Người đàn ông ngồi đối diện với anh có nét mặt hòa nhã, giống hệt một thầy giáo phổ thông trung học giản dị, “Là người của anh, tôi không dám thất lễ.”
Hình Nguyên ngồi yên, giơ tay hướng về cầu thang và mỉm cười với Hàn Hiểu.
Mắt Hàn Hiểu long lanh nước, cô không có cách nào kiềm chế được.
Cô vẫn nghĩ sau khi rời khỏi Du Viên là kết thúc tất cả, cô nghĩ sự xuất hiện của Anne Bạch sẽ xóa sạch tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người... Cô thật sự không ngờ, sự tồn tại của mình có thể uy hiếp anh.
Anh ngồi ở đó, nụ cười trong ánh mắt ấm áp và tuyệt đẹp, đang mở lòng bàn tay đợi cô lại gần trong một tư thế rất ung dung.
Hàn Hiểu thở thật sâu, cảm thấy những hoảng loạn trong lòng tự nhiên dịu xuống một cách kỳ lạ. Người đàn ông được gọi là ông Mạnh, những người vệ sỹ đứng ngoài cửa và việc họ đang ở trên địa bàn của người khác đều trở nên không hề đáng sợ khi cô nhìn thấy nụ cười của Hình Nguyên.
Cánh tay anh đen, cơ bắp rắn chắc nhưng lòng bàn tay đang rộng mở của anh rất mềm mại và dịu dàng, dường như chứa đựng những tình cảm dịu ngọt ẩn sâu trong lòng anh. Trong mắt Hàn Hiểu, cả thế giới chỉ còn lại người đàn ông này và bàn tay rộng mở của anh ấy đang chờ đợi cô tiến lại gần.
Hàn Hiểu mơ màng bước từng bước tới trước mặt anh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh trong
ánh mắt dịu dàng của anh.
Trong ánh mắt của Hình Nguyên có gì đó sáng lên, anh nắm chặt lấy tay cô, nắm chặt đến mức làm cô cảm thấy đau.
Hàn Hiểu chau mày lại rồi ngồi xuống cạnh anh.
Hình Nguyên hơi thả lỏng tay cô rồi lại nắm chặt như trước.
Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay sát lại không còn khoảng cách. Hàn Hiểu cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cô cúi đầu mỉm cười và cũng nắm chặt lấy tay anh.
Vu Dương lủi thủi cúi đầu đứng bên cạnh ghế sô pha.
Từ đầu đến giờ Hình Nguyên không thèm nhìn cô một lần, điều đó khiến cô hoảng hốt. Lần này cô gây ra chuyện nghiêm trọng thật rồi, không chỉ Hình Nguyên, e rằng các bậc tiền bối trong dòng họ cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Anh ba, có việc gì anh cứ nói thẳng thắn.” Mặt Hình Nguyên vẫn hòa nhã như trước, chỉ có ánh mắt anh trở nên vô cùng phức tạp, “Anh ba là người rất bận, làm mất nhiều thời gian của anh ba, e rằng sẽ có kẻ chửi thầm sau lưng.”
“Anh lại đùa rồi.” Mạnh Hằng Vũ cười lớn, “Thật ra tôi muốn nói chuyện lần trước. Không biết anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Hình Nguyên thở dài, nhìn lên cánh tay, “Anh ba, quy định của họ Vu là không được dính dáng đến ma túy.”
Mạnh Hằng Vũ không để tâm phản bác anh, “Bây giờ anh là người quản lý nhà họ Vu, muốn làm gì không phải chỉ cần nói một câu là xong sao?”
Hình Nguyên cười đáp: “Anh ba nói vui rồi. Tôi cũng chỉ tạm thời quản lý công việc, không dám nhận ba chữ “người quản lý”. Huống hồ, trên tôi còn có ông ngoại. Hơn nữa, tôi họ Hình, không đến lượt tôi bàn luận chuyện của họ Vu.”
“Muốn làm chủ không khó...” Mạnh Hằng Vũ đưa tay lên sờ cằm, nửa như cười nửa như không nhìn anh, “Người có tuổi rồi, nếu có mệnh hệ nào cũng không có gì lạ...”
Hàn Hiểu cảm thấy rõ ràng ngón tay Hình Nguyên nắm chặt lại rồi từ từ thả lỏng, thái độ trên mặt vẫn
rất bình tĩnh, “Bên cạnh ông ấy còn có rất nhiều tai mắt, tôi chưa làm gì, người nhà họ Vu đã đồn tôi muốn độc quyền. Nếu tôi ra tay thật, e rằng chỉ qua một đêm, tôi sẽ bị cả họ Vu quét ra khỏi nhà.”
“Nếu nói như thế...” Ánh mắt của Mạnh Hằng Vũ như có tâm sự gì đó nhìn về phía Vu Dương đang đứng sau anh rồi dừng lại trên mặt Hình Nguyên, “Hình Nguyên, hay chúng ta nói chuyện cởi mở thẳng thắn hơn. Tôi biết hai mươi phần trăm cổ phần của ông ấy đang nằm trong tay anh, vì thế, hiện tại anh có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Vu Thị, tôi nói không sai chứ?”
Hình Nguyên không động sắc mặt đợi anh ta nói tiếp, cầm chặt tay Hàn Hiểu hơn. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Hàn Hiểu, anh nắm lấy ngón tay cô, quay sang mỉm cười.
Ngón tay Mạnh Hằng Vũ đan vào nhau trên đầu gối, giọng điệu hòa nhã, “Không giấu anh, hai mươi phần trăm cổ phần của Vu Dương hiện đang nằm trong tay tôi.”
Nghe thấy câu này, cuối cùng Hình Nguyên cuối cùng cũng quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nhìn Vu Dương đang đứng phía sau.
Vu Dương bất giác rụt cổ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Hình Nguyên dựa vào ghế sô pha, miệng nở một nụ cười không rõ là khiêu khích hay tiếc nuối, “Về cổ phần của Vu Dương, có một việc ngay cả cô ấy cũng không biết.”
“Sao?” Mạnh Hằng Vũ bất giác ngồi thẳng dậy.
“Trước khi ba mươi tuổi, cô ấy không có quyền sử dụng số cổ phần đó.” Hình Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối duỗi tay, “Những giấy tờ chuyển nhượng, nếu chỉ có cô ấy ký tên... hoàn toàn vô hiệu lực.”
Mạnh Hằng Vũ giật mình, còn Vu Dương kinh ngạc lấy tay che miệng.
Hình Nguyên cười nhìn anh ta, ánh mắt không hề có ý định nhượng bộ.
Thái độ của Mạnh Hằng Vũ trở nên lạnh lùng, “Hình Nguyên, anh thật là... rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt. Dù sao đây cũng là thành phố T, không phải là Đức. Cho dù tôi không giữ được anh, nhưng giữ cô ấy lại, có lẽ không phải là vấn đề gì to tát.” Anh ta nhìn Hình Nguyên, nhấn mạnh từng chữ, “Hoặc có thể nói rằng, giữ lại một người còn sống không dễ, nhưng giữ lại một cái xác...” Ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Hàn Hiểu, cô sợ hãi thu mình lại.
Hình Nguyên vội vàng dang rộng cánh tay ôm Hàn Hiểu vào lòng, vừa hôn nhẹ lên trán cô, vừa nói nhỏ an ủi cô, “Ngoan nào, đừng sợ, anh ba chỉ đùa chúng ta thôi...”
Mặt Hàn Hiểu hơi đỏ lên rồi nhanh chóng trắng bệch như không còn một giọt máu. Lúc cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô bị Hình Nguyên kéo vào lòng, giấu đi ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô gái này chưa bao giờ biết giấu tâm trạng của mình, anh không thể để người đàn ông đó nhận ra điều gì khác lạ từ thái độ của cô ấy.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Trên mặt Mạnh Hằng Vũ nở một nụ cười ngạo mạn, “Hình Nguyên, lúc nào anh...” Nửa câu sau không kịp thốt lên lời.
Hình Nguyên đang chỉ vào anh ta, không phải dùng tay mà là dùng một khẩu súng đen ngòm.
Liếc nhìn, Hàn Hiểu thấy mặt Mạnh Hằng Vũ biến sắc, anh ta chỉ kịp hét lên một tiếng, “Hình Nguyên”, có máu chảy xối ra trước ngực anh ta.
Cùng lúc đó, Hình Nguyên kéo mạnh đầu Hàn Hiểu vào ngực mình.
Nhưng anh đã chậm một bước, hình ảnh ghê rợn ấy đã hiện lên trước mắt Hàn Hiểu, cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không còn tác dụng gì nữa.
Hàn Hiểu chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy cảnh máu chảy như thế, thậm chí cô còn không kịp chuẩn bị tinh thần. Dường như có tiếng súng nổ trong đầu cô khiến cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng. Ngoài việc nắm chặt lấy vạt áo của Hình Nguyên và run rẩy, Hàn Hiểu hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cánh tay đặt sau đầu cô của Hình Nguyên giữ chặt không chịu buông, cả khuôn mặt cô áp vào ngực anh, không động đậy được. Chỉ cách một lớp vải mềm, khoảng cách giữa cô và anh chưa bao giờ gần gũi như thế, dường như cả thế giới bên ngoài đã bị ngăn cách bởi cánh tay của anh, chỉ còn lại anh và cô ở trong.
Lần đầu tiên Hàn Hiểu biết rằng, khi con người ta quá sợ hãi, đầu óc dường như ngừng hoạt động không thể ra đưa ra mệnh lệnh cho cơ thể nữa. Cô có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn độn xung quanh, tiếng súng, tiếng chửi, tiếng hò hét, tiếng
bước chân và những câu mệnh lệnh ngắn gọn của Hình Nguyên trên đầu mình nhưng không có cách nào phản ứng lại với những âm thanh đó. Chân tay cô đờ đẫn, không biết phải chạy theo Hình Nguyên như thế nào, chỉ có thể thụ động để anh kéo cô chạy về phía trước.
Chạy xuống bậc thềm, xuyên qua thảm cỏ, cuống quýt chạy qua không biết bao nhiêu chiếc cửa...
Hàn Hiểu mơ hồ nhận thức được Hình Nguyên đang kéo cô chạy ra ngoài. Bên cạnh hình như là người của anh ấy, đang gấp rút trao đổi với nhau những câu mệnh lệnh mà Hàn Hiểu không hiểu được. Đằng sau họ là tiếng súng lúc xa lúc gần và tiếng hò hét khiến cho màn đêm trở nên vô cùng hỗn độn.
Khi cô bị vấp vào bậc thềm một lần nữa, một viên đạn bay sượt qua người cô. Cô cảm thấy người Hình Nguyên hơi run lên rồi chửi nhỏ một câu gì đó.
Hàn Hiểu nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi đến mức tuyệt vọng, “Anh, anh...”
Hình Nguyên không để ý mỉm cười, lúc đang định nói gì đó, bỗng nhiên anh đứng thẳng người, dường như đang nghe ngóng động tĩnh. Lát sau, anh định thần lại, trao đổi vài câu với người bên cạnh rồi cầm lấy
cổ tay Hàn Hiểu, kéo cô chạy xuyên sang đám cây bụi rậm rạp cạnh bãi cỏ.
Đây là loài cây Hàn Hiểu không biết, cành lá đan xen vào nhau giống như một tấm lưới dày giữa màn đêm tối đen. Những cành cây mềm mại dường như cũng có sinh mệnh xô đẩy họ khi họ chạy xuyên qua. Lá cây mềm mại tỏa mùi hương mát lành của cây cỏ nhưng khi chạm lên gò má lại buốt như kim châm.
Hàn Hiểu cảm thấy mình giống như một con ruồi đáng thương sa vào mạng nhện, cố gắng vùng vẫy mà không sao thoát được. Nếu không phải Hình Nguyên cố gắng kéo cô đi, cô nghĩ rằng cô có thể bị những lá cây đáng sợ này giết chết.
Đang trong lúc khó khăn như thế, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một khoảng không gian thoáng đãng. Hàn Hiểu không kịp dừng chân, lao đầu vào lưng Hình Nguyên. Lúc quay đầu nhìn lại, những cành cây đó đã lùi lại phía sau thành một mảng tối đen mơ hồ.
Hình Nguyên đưa tay đỡ lấy cô, chưa kịp nói gì, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen tiến lại gần.
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng một người đàn ông vang lên trong đêm tối, không giấu được sự vui mừng, “Anh, hai người đã thoát được rồi!”
Hàn Hiểu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Hình Nguyên kéo cô ngồi vào ghế sau, cửa xe chưa kịp đóng lại, xe đã lao vào bóng đêm như một cơn gió.
Không có ai nói gì, không khí trong xe yên lặng đến mức bức bối. Chỉ có tiếng động cơ ầm ì và tiếng gió bên ngoài hòa lẫn vào nhau khiến người ta bất giác sinh ra ảo giác, nghĩ rằng mình đang ngồi trên một con tàu xuyên qua biển lớn giữa buổi đêm.
Màn đêm dường như trải dài vô tận.
Tri giác bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu cảm thấy nhức nhối chân tay và đau rát ở những nơi da bị lá cây làm bị thương...
Hàn Hiểu vẫn giữ nguyên tư thế dựa người vào lòng Hình Nguyên, mặt cô áp sát ngực anh, có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh, có thể cảm nhận thấy hơi ấm từ cơ thể anh. Trên đầu cô anh đang thở nhè nhẹ, điều này khiến cô cảm thấy yên lòng.
Trong bóng tối mơ hồ, các giác quan trở nên nhạy bén gấp nhiều lần. Sự chú ý dồn lên những nơi da chạm vào nhau khiến cô bắt đầu cảm thấy nóng nhưthiêu đốt...
Theo bản năng Hàn Hiểu muốn tránh ra nhưng cô vừa động đậy, người ngồi bên cúi đầu xuống, dường như vừa bị kinh động, một tay vuốt tóc cô vừa nói nhỏ: “Sắp đến rồi.”
Hàn Hiểu không hỏi anh sắp đến nơi nào, thật ra, cô không để ý cô sẽ đến đâu. Con người khi ở trong bóng tối thường vô tình cởi bỏ mặt nạ đeo lúc ban ngày và để lộ ra con người thật của mình. Lúc này Hàn Hiểu không muốn động đậy, chỉ muốn dựa vào anh, dựa vào anh mãi mãi.
“Sợ rồi?” Tay Hình Nguyên trượt xuống cằm cô, đôi mắt anh sáng lên, cười với vẻ hóm hỉnh, “Không phải là em rất giỏi sao? Ngay cả bão cũng đã từng chứng kiến...”
Có lẽ cô sợ thật, nhưng hoàn toàn không phải như thế. Hàn Hiểu vẫn còn hơi mơ màng nên không có cách nào phản bác anh, chỉ có thể nhìn vào mắt anh, nghĩ xem nên nói gì. Cho dù đã từng gặp bão nhưng không có nghĩa là không sợ bão. Thật ra, không ai không sợ thiên tai. Bởi vì trước chúng, lực lượng con người trở nên rất yếu ớt, hoàn toàn... không biết phải làm gì.
Nhưng việc xảy ra trước mắt cô hôm nay thật sự rất kinh khủng, đó là một nỗi sợ hãi từ trong xương tủy. Cô hoàn toàn không thể biết được, người bị chảy máu tiếp theo có phải là cô hay không...
Răng của Hàn Hiểu bắt đầu va vào nhau lập cập, “Anh... Anh...”
“Sợ thật rồi sao?” Hình Nguyên cười nhỏ, “Anh không giết anh ta, em yên tâm. Chỉ là một viên đạn, không thể tiêu diệt đồ tai họa họ Mạnh đó. Mặc dù anh rất muốn hạ miệng súng xuống một chút...”
Anh ở rất gần cô, cố gắng hạ giọng nói nhỏ. Bất giác, không gian giữa hai người trở nên có phần ám muội.
Hơi thở của họ trở nên nóng hổi, nhiệt độ dường như càng lúc càng tăng. Cơ thể đã khôi phục lại tri giác, Hàn Hiểu có thể cảm nhận rõ toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đang ép lên người anh ấy, lúc lên xe người cô mềm nhũn nên anh phải kéo cô lên, còn bây giờ thì sao?
Hàn Hiểu cảm thấy khó xử nhưng tay Hình Nguyên vẫn giữ lấy cằm cô không hề có ý bỏ ra. Mặt của cô quay sang trái, tay anh đưa sang trái, mặt của cô quay sang phải, tay anh cũng đưa sang phải như thể đã dính chặt vào da cô.
Cho đến khi cô xấu hổ quá thành ra tức giận, ngón tay cái của Hình Nguyên xoa cằm cô, sau đó anh cười thành tiếng, “Chà, rất nóng. Anh nghĩ có người đỏ mặt rồi.”
“Hình Nguyên! Anh...”
Mặt Hình Nguyên tiến sát lại, hơi thở hơi gấp gáp, nhấn mạnh từng tiếng hỏi, “Anh làm sao?”
“Anh... Anh...”
“Anh gì?” Hình Nguyên cười nhỏ, cánh tay trượt xuống lưng cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
Mặt Hàn Hiểu trong đêm tối sáng long lanh, mơ màng và tuyệt đẹp. Hình Nguyên lại gần cô, cẩn thận hôn lên mắt cô.
Hàn Hiểu cố gắng thu người lại, môi Hình Nguyên đã trượt xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Môi của anh rất mềm mại, đường nét thanh thoát, cảm xúc của cô khó có thể miêu tả bằng lời.
Hàn Hiểu bất giác nhắm hai mắt lại. Nhưng một giây sau, xe đột nhiên bị xóc, hai người đang ôm nhau không giữ vững trọng tâm nên ngã xuống ghế.
Hàn Hiểu bị va vào người đến nỗi hoa cả mắt, người cô bị anh đè lên, vừa thở gấp vừa khổ sở nghĩ: Trọng lượng này đâu phải của người, rõ ràng là gấu...
Giọng của người lái xe cũng trở nên ngắt quãng vì đường xóc, “Xin lỗi anh, em không cố ý.”
Hình Nguyên không nói gì. Mặt Hàn Hiểu nóng rực lên, đang định đưa tay đẩy anh ra, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi máu.
Hàn Hiểu ngạc nhiên thất sắc, “Anh bị thương sao?!”