Cô đã trải qua một quãng thời gian dài như thế, khó khăn lắm mới tiến lại được gần anh. Nhưng, khi thực sự có thể đứng trước mặt anh, cô phát hiện ra rằng, trong lòng cô lại hiện lên hình ảnh của một khuôn mặt khác.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc này, kệ hoa dựa vào tường dần dần trượt sang một bên, để lộ một cánh cửa bí mật cao bằng thân người. Một người đàn ông trẻ tuổi vừa cúi đầu xắn tay áo màu trắng ngà, vừa thản nhiên bước ra.
Tuổi của anh ta trạc tuổi của Mạnh Hằng Vũ, khuôn mặt sắc sảo, đường nét rõ ràng và tuấn tú. Anh ngẩng đầu cười, đôi mắt đẹp quyến rũ rất đào hoa.
“Anh ba, nên nói câu đó như thế nào? Chết dưới tay người đẹp, phong lưu mấy cũng biến thành quỷ sao?
Mạnh Hằng Vũ không để ý đến lời nhạo báng của anh, ánh mắt rời khỏi màn hình giám sát, điềm nhiên quay lại, “Thanh Phong, tin tức từ người phụ nữ này có gì nhầm lẫn không?”
Lục Hiển Phong nhìn theo ánh mắt của anh lên màn hình giám sát thấy người phụ nữ đã bình tĩnh trở lại, lắc đầu, nửa như cười nửa như không, “Nói thật, em thật sự không tin được tiểu thư Vu của anh.”
“Ồ?” Mạnh Hằng Vũ nhướn mày, “Vì sao?”
“Liên kết với người ngoài để chống lại nhà mình, cô ấy như vậy sao?” Lục Hiển Phong nhún vai, “Anh có thể khẳng định cô ta không liên kết với Hình Nguyên để trêu đùa chúng ta không?”
Mạnh Hằng Vũ chau mày, không nói gì.
Lục Hiển Phong đưa tay lên, tách một tiếng chỉnh kênh máy giám sát. Trên màn hình hiện lên hình ảnh tuyết rơi rồi cố định phía trên một căn phòng khác. Cửa sổ màn hình trước thu nhỏ lại, nằm ở góc phải bên dưới.
Người đàn ông trong căn phòng này bình tĩnh hơn người phụ nữ rất nhiều. Sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta luôn ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt thất thần, không giống như người phụ nữ đang nóng ruột đi đi lại lại.
Mạnh Hằng Vũ đưa tay chỉ lên màn hình, “Cậu thấy sao?”
“Hai người đều không ngốc.” Ánh mắt của Lục Hiển Phong rời khỏi hình ảnh đôi nam nữ trên tường, có vẻ như đang cười, “Nhưng rõ ràng người đàn ông này rất tự tin, biết rằng người làm việc này không thể ra tay với anh ta. Còn người phụ nữ...”
“Làm sao?” Mạnh Hằng Vũ dồn hỏi.
Lục Hiển Phong cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Có lẽ cô ấy biết được nguyên nhân vì sao bị bắt đến đây.”
Mạnh Hằng Vũ không động sắc mặt cười, “Vậy không phải là... trùng hợp sao? Chúng ta đã đúng khi thế chấp bảo bối của chúng ta rồi.”
Ánh mắt của Lục Hiển Phong sáng lên, “Anh ba muốn đợi anh ta đến thỏa thuận điều kiện sao?”
Mạnh Hằng Vũ hỏi lại: “Theo ý kiến của cậu thì sao?”
“Như thế thì chậm quá,” Lục Hiển Phong lắc đầu, “Cho người đàn ông này thông báo với Hình Nguyên là được.”
“Ồ?” Mạnh Hằng Vũ tròn mắt, “Anh ta?”
“Anh ba muốn làm nên chuyện đều phải trông chờ vào anh ta.” Lục Hiển Phong khoanh tay, cười với vẻ ranh mãnh, “Đầu tiên lấy người đàn ông này để thỏa thuận điều kiện với cô Vu, sau đó thả anh ta ra, để anh ta báo cho Hình Nguyên. Đợi Hình Nguyên đến...”
Mạnh Hằng Vũ vỗ tay cười: “Hắc Tử nói, lúc đó nhìn thấy người đàn ông này ở bên cạnh, trên đường lớn nên không giết được, chỉ có thể đánh cho ngất đi rồi đưa về. Không ngờ còn có tác dụng.”
Lục Hiển Phong phụ họa, “Mặc dù lúc đầu anh ba không để tâm đến chuyện này của cô Vu, nhưng có thể tiện tay lấy được mười một phần trăm cổ phần của Vu Thị, không phải là vui sao?”
Vu Dương ngồi bên cạnh bàn ăn to, không để tâm gẩy cơm rang trong đĩa.
Cô vẫn chưa kịp ăn bữa trưa thì bị thuộc hạ của Mạnh Hằng Vũ đưa đến đây, biệt thự Mộng Thành ở ngoại ô. vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ như mọi khi, tạo không gian lãng mạn để làm những trò như cầu hôn chẳng hạn, không ngờ anh ta lại quay lưng với cô làm một việc mà cô không thể ngờ...
Thế nào là cảm giác khi thấy một con chó săn đã được nuôi nấng trong một thời gian dài bỗng nhiên quay lại vẻ hoang dại của nó?
Hình Nguyên nói đúng, cô đã bị người ta nuông chiều nên luôn nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới đều nâng niu mình trong tay vô điều kiện khi thấy mình là người của Vu Thị. Thực tế cho thấy: Cô đã bị... lợi dụng. Hơn nữa còn bị lợi dụng để đối phó với chính người nhà mình.
Không được tùy ý ra vào, điện thoại cũng bị cầm đi mất, ngay cả cầu cứu cũng không biết phải chạy đi đâu. Tình trạng bây giờ của cô có thể coi như bị giam lỏng. Vu Dương biết mình nên giữ bình tĩnh, nhưng nghĩ được và làm được là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhìn những hạt cơm bị gẩy lung tung trong đĩa, Vu Dương biết rõ ràng đầu óc mình đang rối tung.
Bên ngoài phòng ăn có tiếng hai người đang nói chuyện, có lẽ họ không ngờ có người đang ở trong nhà ăn, tiếng đàn ông rất nhỏ nhưng không may bị Vu Dương nghe thấy rõ, “Còn phải hỏi sao? Anh ngốc à? về nói với anh ba, nói rằng tôi nói với anh ấy: Nếu không muốn gây phiền phức, phải nhanh tay nhanh chân, muốn giữ tên tiểu tử họ La ở đó làm ông nội anh à?!”
Chiếc dĩa Vu Dương đang cầm trong tay rơi xuống đĩa. Âm thanh rõ nét, mặc dù không to nhưng đủ để làm kinh động hai người đàn ông đang nói ngoài cửa phòng ăn.
Thật ra trước khi người đàn ông đó bước vào, Vu Dương đã đoán được thân phận của anh ta. ở bên cạnh Mạnh Hằng Vũ, những người có thể mở miệng gọi “anh ba” khong nhiều. Trong biệt thự này, xét đi tính lại chỉ có thể là một người, Lục Hiển Phong.
Anh ta công khai mình là cố vấn pháp luật của họ Mạnh. Nhưng người hiểu rõ chuyện đều biết, phạm vi chức “cố vấn” bao gồm cả những vụ làm ăn ngầm. Quan hệ giữa anh ta và Mạnh Hằng Vũ không chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới, nghe đồn rằng anh ta rất giỏi bắn súng, đã từng cứu sống Mạnh Hằng Vũ không chỉ một lần.
Người này sát khí nặng, có một đôi mắt kỳ lạ khiến cho Vu Dương hơi sợ anh ta. Nhưng hai chữ “họ La” giống như một chiếc đinh xuyên vào tai cô, khiến cô giật mình, “Anh nói ai?”
Dáng vẻ của Lục Hiển Phong lôi thôi lếch thếch, cười nói, “Ồ, cô Vu, cô có một mình thôi sao?”
Tim của Vu Dương bất giác đập nhanh, “Người anh vừa nói... là La Thanh Phong?”
“Gì? Cô nói ai?” Ánh mắt của Lục Hiển Phong nhìn lên đĩa ăn của cô, thở dài, “Sao lại là cơm rang, không phải tối qua đã nấu rồi sao? Lẽ nào siêu thị đang giảm giá kích cầu món này?”
Vu Dương đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn, quay người bước ra khỏi phòng ăn.
“Cô Vu,” Giọng Lục Hiển Phong lười biếng vang lên sau lưng cô, giải thích với vẻ không thành khẩn, “Anh ba có việc bận. Tôi nghĩ, tốt nhất cô không nên làm phiền anh ấy vào lúc này.”
Vu Dương dừng bước, ánh mắt dừng lại trên mặt anh, cố giữ vẻ bình tĩnh, “Anh được gọi là “cánh tay trái” của anh Mạnh. Tôi nghĩ, anh nên biết câu hỏi của tôi là gì.”
Lục Hiển Phong nhún vai, “Có một phong tục là, tay phải ăn cơm, tay trái rửa đít. Thấy biệt hiệu của tôi như thế cô cũng nên biết rằng, tôi chỉ là một người làm công của anh ba thôi, tôi không thể biết gì được, đúng không?”
Cơn tức giận của Vu Dương ngày càng lớn, “Lục... Hiển... Phong...!”
“Có!” Lục Hiển Phong đứng thẳng người, “Cô Vu có gì dặn dò?”
Ngực Vu Dương phập phồng, nhưng cho dù đang tức giận, cô vẫn hơi e sợ anh, con người trước nguy hiểm luôn trốn tránh theo bản năng. Vu Dương cắn răng, tức giận bỏ ra ngoài.
Sau lưng cô, Lục Hiển Phong lắc đầu, thở dài vẻ tiếc nuối, “Mắc câu dễ dàng như vậy... thật là vô vị.”
Lúc La Thanh Phong hút hết nửa bao thuốc thì cửa phòng mở ra. Xuất hiện trước cửa là người mà anh đoán trước, sự thật không hề sai lệch chút nào so với dự đoán của anh.
La Thanh Phong ngước mắt nhìn, giọng điệu cay đắng, “Vu Dương, làm như thế này, cô cảm thấy thú vị lắm sao?”
Mắt Vu Dương hơi hoe đỏ, hình như vừa mới khóc. Nghe thấy lời nói của La Thanh Phong, mắt cô lại mọng nước, trong lòng cảm thấy như đang bị bắt nạt. Nhưng cô cố gắng mím môi, cuối cùng nước mắt cũng lặn vào trong.
La Thanh Phong lại muốn châm một điếu thuốc, nhưng sau khi rút ra anh lại nhét vào, bối rối vò nát hộp thuốc trong tay.
“Nói đi,” La Thanh Phong bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có vẻ sốt ruột, “Điều kiện gì?”
Vu Dương cũng không kiên nhẫn được nữa, nước mắt ứa ra.
“Từ bỏ phòng tranh, từ bỏ thành phố này, người này, về Đức cùng cô sao? Hay là ở đây kết hôn? Bây giờ, ngay lập tức?” La Thanh Phong nghe thấy có tiếng khóc phía sau lưng nhưng không quay đầu lại, “Vu Dương, vì sao cô chưa từng nghĩ rằng, tôi và cô quen biết bao lâu nay cuối cùng lại có kết cục này không hề có liên quan tới người khác? Cho dù không có Hàn Hiểu, tự nhiên xuất hiện Lý Hiểu Vương Hiểu, kết quả vẫn như vậy... Cho dù tôi chọn ai, mục đích chính vẫn là vì muốn thoát khỏi cô.”
Lúc này Vu Dương thật sự muốn ngồi lăn xuống đất, khóc to như một đứa trẻ. Nhưng nước mặt chỉ có giá trị với người quan tâm đến mình. Cô đã làm rối tung mọi chuyện, cô đã tự tay cắt đứt sợi dây ràng buộc với người đàn ông này, cô có tư cách nào để có quyền tủi thân trước mặt anh ấy?
Tất cả không phải đều do cô gây ra sao? Huống hồ, nếu khóc như thế này, cô cũng không chắc anh ấy có thay đổi ý kiến không. Cô đã không còn gì để tiếp tục mạo hiểm nữa.
Vu Dương lau nước mắt, cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, “Đi thôi, tôi đưa anh ra.”
La Thanh Phong nghi ngờ quay lại, nhưng Vu Dương đã bước ra khỏi phòng, anh không nhìn thấy mặt cô.
La Thanh Phong bước nhanh đuổi theo, nhưng khi một chân chưa chạm đến cửa phòng, một chiếc túi đen chụp xuống đầu anh. Đồng thời, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh.
“Đi thôi.” Giọng của Vu Dương vang lên bên tai anh, bình tĩnh nhưng mệt mỏi, “Tôi đưa anh về, những việc khác anh không cần quan tâm.” Cô gõ nhẹ lên mu bàn tay của La Thanh Phong nhưng anh hoàn toàn không phản ứng.
Đây là việc xảy ra theo dự liệu nhưng Vu Dương vẫn cảm thấy thất vọng. Ai có quyền hy vọng một người lớn lên trong môi trường bình thường nhận biết được mật mã Holmes? Nếu là Hình Nguyên...
“Hàn Hiểu đâu?” Bỗng nhiên La Thanh Phong dừng bước.
Một cánh tay đẩy mạnh vào lưng anh, “Đi đi! Người phụ nữ đó đã đi trước rồi!”
La Thanh Phong loạng choạng hai bước, Vu Dương ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy anh. La Thanh Phong cầm chặt tay Vu Dương, không yên tâm hỏi dồn: “Anh ta nói thật không? Hàn Hiểu đã đi rồi sao?”
Vu Dương cầm lấy tay anh, “Đi thôi, ông Mạnh đã giao cô ấy cho Hình Nguyên rồi.” Nói xong, lòng bàn tay Vu Dương toát mồ hôi. Cô đã tiết lộ thông tin đến giới hạn cuối cùng, không thể nói rõ ràng hơn được nữa. Cũng may, mấy người phía sau không ngăn cô.
Vu Dương liên tục gõ lên tay La Thanh Phong những đoạn mật mã, cuối cùng La Thanh Phong cũng bắt đầu cảnh giác. Nhưng cô còn chưa kịp dừng gõ tay thì La Thanh Phong đã bị người ta đẩy ra.
Bỗng nhiên rơi vào bóng tối, mất đi bàn tay duy nhất có thể chạm vào, La Thanh Phong thấy hoảng hốt, “Dương Dương?”
“Leo,” Giọng của Vu Dương vang lên sau lưng anh, đầy tuyệt vọng, “Xin lỗi!”
“Dương Dương?” La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, “Cô không đi cùng tôi sao?”
“Xin lỗi...”
Có người giữ lấy hai vai La Thanh Phong, trói chặt hai tay anh ra sau lưng rồi thô bạo đẩy anh về phía trước.
“Dương Dương, Dương Dương?” Không nghe thấy tiếng trả lời, La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy lo sợ. Nếu tất cả không phải do Vu Dương khống chế thì kẻ đứng sau màn kịch này là ai, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Chân vấp vào thứ gì đó, La Thanh Phong bị nhét vào ghế sau của xe. Có người ngồi bên cạnh anh, trên người tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc, đó là hơi thở của một người lạ.
La Thanh Phong thử động đậy hai tay nhưng người đó trói anh quá chặt nên anh không vùng vẫy được. Trong khoang xe hình như có ba đến bốn người, không có ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ kêu ầm ì bên tai.
Không biết bao lâu sau, xe dừng lại.
Người đàn ông bên cạnh không nói lời nào, lôi cổ áo anh đẩy ra khỏi xe.
La Thanh Phong ngã lăn ra đất, khắp người bị va vào đá vụn đau điếng. Trên đầu anh vang lên tiếng một người đàn ông đang cố tình hạ giọng nói nhỏ, “Muốn sống thì hãy biết điều một chút, đừng nói lung tung.”
Lúc La Thanh Phong về đến phòng tranh của mình thì cũng đã ba giờ đồng hồ trôi qua.
Đã quá nửa đêm, trên đường vắng tanh.
Dưới ánh đèn đường, một người đàn ông đang cúi đầu bước đi bước lại trước cửa phòng tranh, dưới chân là một đống mẩu thuốc lá. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó nhìn lên với đôi mắt sắc như chim ưng.
“Một mình cậu?” Ánh đèn đường chiếu vào khiến anh ta nhức mắt. Anh ta từ từ bước đến trước mặt La Thanh Phong, cố ý nói chậm từng tiếng, để lộ rõ vẻ tức giận, “Cậu để hai người phụ nữ ở lại, một mình quay về sao?”
Lòng La Thanh Phong rối như tơ vò, không biết phải phản đối thế nào. Ngạc nhiên một lát mới buồn buồn giải thích, “Vu Dương nói, ông ba Mạnh đã giao Hàn Hiểu cho anh...”
“Dương Dương đâu?” Hình Nguyên nghiêm mặt nheo mắt lại.
La Thanh Phong cúi đầu, “Cô ấy... Cô ấy...”
Hình Nguyên túm lấy cổ áo anh, đấm mạnh lên bụng.
La Thanh Phong lảo đảo lùi lại vài bước, ngã lăn ra đất.
Lúc ngẩng đầu lên, chiếc xe việt dã màu đen bên đường của Hình Nguyên đã lao nhanh như tên bắn vào trong màn đêm.
“Tôm nõn Long Tỉnh, canh cá, tôm nấu măng, canh rau rút Tây hồ... đều là các món tủ của đầu bếp. Nghe ông Mạnh nói, đầu bếp ở đây là người Hàng Châu, các món ông ấy nấu rất ngon.”
Hàn Hiểu thu người trong ghế sô pha, yên lặng nhìn Vu Dương tự tay bày thức ăn cho mình.
Người phụ nữ này không thích cô ngay từ đầu và chưa bao giờ thay đổi. Bây giờ cô đã trở thành cua trong bình của cô ta rồi, cô ta không có lý do gì để đối xử tử tế với cô như vậy, thái độ nịnh nọt giống như đang bồi thường cho cô.
Hàn Hiểu khoanh tay, mắt chớp chớp nhìn cô ta.
Cuối cùng người bị nhìn cũng không chịu đựng được.
“Đừng nhìn tôi như thế!” Vu Dương dựa vào bàn, bối rối, “Tôi không có ác ý gì!”
“Bỏ công bắt được một con chuột, sau đó nói, tôi không có ác ý gì?” Hàn Hiểu cười, “Vu Dương, cô thật là hài hước.”
Sắc mặt Vu Dương tái nhợt, ánh mắt nhìn Hàn Hiểu bất giác trở nên không thân thiện, “Cô tin hay không thì tùy! Dù sao việc này cũng không phải do tôi làm.”
“Không phải cô?” Hàn Hiểu lại nhếch miệng cười, “Nói như thế, kẻ bắt cóc chỉ vô tình quen cô sao?”
Vu Dương hừ một tiếng, “Tùy cô nói thế nào thì nói.”
Hàn Hiểu cười lạnh lùng, “Tôi tin hay không cũng không có ý nghĩa gì với cô, phải anh ấy tin mới được.”
Hàn Hiểu nắn nót nói một câu khiến Vu Dương cảm
thấy đau lòng. Thật ra vì sao cô lại không biết được? Việc đã ầm ĩ đến nước này, cho dù cô làm thế nào cũng không rõ ràng được. Cô ở trong biệt thự của Mạnh Hằng Vũ, Mạnh Hằng Vũ bắt người mà cô không vừa mắt, nói rằng việc này không liên quan đến cô... Ai tin được?
“La Thanh Phong đâu?” Hàn Hiểu dồn hỏi, “Cô làm gì anh ấy rồi?”
“Tôi có thể làm gì anh ấy?” Vu Dương tức giận, “Nhốt vào bán lấy tiền, hay là cho hút thuốc phiện?”
“Tình cảm của cô... chỉ như vậy thôi sao?” Hàn Hiểu cười lạnh lùng, “Nếu là tôi, tôi cũng không cần cô.”
Vu Dương bước đến trước mặt cô, giơ tay lên định tát cô.
Hàn Hiểu biết lời nói của mình khiến cô ta tức giận, nhưng không ngờ kết quả không phải là có được lời nói thật lòng của cô ta mà là nhận được cái tát thứ hai. Cô ngồi trong ghế sô pha nên không biết tránh đi đâu, chỉ biết mở to mắt nhìn bàn tay đó giơ lên cao rồi vung tới, lúc sắp chạm lên mặt cô thì đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ, chỉ có một luồng gió mang theo hương nước hoa trên người cô ta.
Hàn Hiểu ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông xuất hiện nhanh như quỷ phía sau Vu Dương, mặt đầy sát khí, bình thản như nước, đôi mắt đẹp đào hoa nửa như cười nửa như không, không biết đang nghĩ gì.
Vu Dương lủi về phía sau một bước, bực bội thoát ra khỏi bàn tay như gọng kìm của anh ta, “Anh làm gì thế?”
Lục Hiển Phong thản nhiên cười, “Tôi nên hỏi cô câu này mới phải. Hôm nay cô Vu rất tức giận, dám đánh cả khách của anh ba mời đến. Có phải vì đầu bếp Lưu cho nhầm thứ gì đó vào thức ăn không? Lẽ nào cho thêm thuốc nổ?”
“Anh!” Vu Dương trợn mắt nhìn anh, không biết phải nói gì. Mạnh Hằng Vũ còn có lý do nhượng bộ cô vài phần, nhưng người đang ở trước mặt cô cho dù là đấu khẩu hay đấu nhau bằng ánh mắt thì cô cũng chưa bao giờ thắng.
Lục Hiển Phong hơi khoa trương xin lỗi Hàn Hiểu, “Cô Hàn đừng để bụng. Cô là khách quý của chúng tôi, nếu có gì thất lễ, sau này làm sao có thể giải thích với bang K được?”
Hàn Hiểu không hiểu, nhìn sang Vu Dương.
Sắc mặt Vu Dương trắng kỳ lạ, trợn mắt nhìn Lục Hiển Phong như nhìn thấy quỷ.
“Bang K là gì?” Cuối cùng Hàn Hiểu cũng không nén được tò mò. Nhưng câu hỏi vừa thốt lên, không có ai trả lời. Sắc mặt Vu Dương tái xanh, cô ta trợn mắt nhìn người đàn ông. Người đàn ông bị cô ta nhìn mỉm cười, trước khi lui ra khỏi phòng còn nhìn Hàn Hiểu với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Bang K anh ấy nói, là muốn ám chỉ... Hình Nguyên sao?” Hàn Hiểu bước đến trước mặt Vu Dương, hỏi dồn với vẻ không chắc chắn, “Có phải không?”
Vu Dương quay mặt đi không trả lời.
“Thả La Thanh Phong, giữ tôi lại...” Hàn Hiểu nhìn Vu Dương giống như nhìn thấy quái vật, “Cô nghĩ rằng giữ tôi lại sẽ gọi được Hình Nguyên đến?”
Thấy sắc mặt Vu Dương hơi thay đổi, giọng Hàn Hiểu trở nên lạnh lẽo, “Cô biết rõ họ muốn mưu tính làm hại anh ấy, đúng không? Cô biết rõ như vậy còn mưu tính với họ làm hại anh ấy, anh ấy không phải là anh cô sao?”
Vu Dương mất kiên nhẫn đẩy cô ra, “Đó là việc giữa tôi và anh ấy, không đến lượt cô phải khoa chân múa tay!”
Đầu ngón tay Hàn Hiểu bắt đầu run rẩy. Người đó vừa mới bị thương được đưa về Du Viên, có lẽ vết thương vẫn chưa lành... có lẽ rất nhiều người đang chờ anh ấy bị sụp đổ, nhưng vì sao lại là một người phụ nữ cùng huyết thống với anh ấy? Vì sao lại bắt anh ấy phải chịu đựng sự đau khổ vì bị người thân phản bội?
Hàn Hiểu lòng đau như cắt, không nghĩ gì vung tay lên, “Rốt cuộc cô có phải là người không?”
Vu Dương ôm lấy mặt lảo đảo lủi lại hai bước, nét mặt lộ vẻ khó tin, ‘Cô đánh tôi?”
Mắt Hàn Hiểu đỏ lên, người cô không ngừng run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Tôi không nên đánh cô, tôi nên giết cô! Tôi nên giết cô trước khi cô âm mưa hãm hại anh ấy!”
Vu Dương nhìn cô, thái độ hoài nghi, “Cô đã quan tâm đến anh ấy như thế, vì sao còn muốn rời Du Viên chạy về thành phố T tranh Leo với tôi? Nếu cô không lăng nhăng đứng núi này trông núi nọ, sự việc đã không xảy ra đến nước này!”
Hàn Hiểu giống như bị ai đó đập mạnh vào đầu.
Mina nói: “Em nghĩ rằng em là người tốt, nhưng em rất xấu xa...”