Tình yêu dịu dàng

Chương 17

Dương đến nhà riêng của mình. Thấy cửa đóng, anh lẳng lặng lấy khóa ra mở, rồi đến nằm dài trên ghế, suy nghĩ cách đối phó sắp tới.

Một lát Quỳnh về. Thấy chiếc valy giữa phòng, cô ngó về phía Dương, ngạc nhiên:

- Valy của anh hả?

Dương ngồi lên:

- Em cho anh ở đây đêm nay được không? Mai anh sẽ đi tìm chỗ khác. Anh bị đuổi rồi.

- Hả? - Quỳnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Dương cười thản nhiên:

- Đúng hơn là anh tự đuổi anh, tự làm mất những đặc ân ba anh cho anh. Nhưng không sao, anh chưa đến nỗi túng thiếu, có điều bây giờ anh phải tự kiếm sống. Em có sợ điều đó không?

- Tại sao em lại sợ?

Dương nói nghiêm túc:

- Bây giờ coi như anh trắng tay đó Quỳnh. Nếu em không thích làm bạn với anh, em cứ cắt đứt, anh không trách gì cả.

Quỳnh nhìn anh chăm chăm:

- Nhưng chuyện gì xảy ra vậy? Em không hiểu gì cả.

- Em thấy đó, anh đang dọn ra khỏi nhà.

- Tại sao vậy?

- Anh cãi với ba anh. Chuyện này chính anh cũng không lường trước được. Nhưng nó đã xảy ra rồi, anh cũng không muốn cứu vãn.

Quỳnh hỏi nhỏ:

- Sao anh lại cãi ba anh? Cãi chuyện gì? Có liên qua đến em không?

- Ông ấy đặt anh ở giữa em và cô dâu mà ông ấy chọn. Thật ra, anh không chọn được cái nào, điều duy nhất anh làm bây giờ là không để cho ông ấy khống chế.

Quỳnh bàng hoàng:

- Không ngờ là nó xảy ra như vậy.

- Em nói cái gì không ngờ?

- Hôm ấy nghe nói, em nghĩ chuyện anh cưới vợ là lâu lắm, không ngờ tới nhanh quá. Anh chưa ra trường mà. Em biết rồi, tại ba anh muốn anh cắt đứt với em phải không?

- Anh muốn em không bị ám ảnh chuyện đó, cái đó để anh giải quyết.

- Ngược lại anh Dương ạ. Em không muốn em là nguyên nhân tai họa của anh.

Dương cười lớn:

- Em tưởng tượng cái gì vậy. Anh đâu có mong manh đến độ chỉ có chút gió là bay, chuyện bị cắt viện trợ tuy có khó chịu đấy, nhưng nó không lớn.

- Từ đó giờ, anh không quen làm việc, anh không biết kiếm tiền khó đến mức nào đâu, em muốn anh về xin lỗi ba anh, còn em sẽ tìm chỗ khác - Quỳnh thoáng nhăn mặt khổ sở - Vấn đề là em lo cho anh, chứ không phải sợ mất chỗ dựa, từ đây về sau, anh đừng nghĩ em lợi dụng nữa.

Dương không nói gì, nhưng cặp mắt vẫn không rời Quỳnh. Bất giác, anh bước qua, kéo cô đứng dậy đối diện với mình:

- Sao không mở lòng ra đi Quỳnh, sao không yêu anh, em muốn có một người thật lòng với em và em cũng không cần tiền của anh, sao em không đón nhận được anh?

Và anh ghì nhẹ cô vào người. Đôi môi áp đặt một cái hôn vừa dịu dàng vừa như thăm dò. Quỳnh đờ người đứng yên, nhưng không đủ cảm xúc để đáp lại. Thấy Dương như nhất quyết chinh phục, cô bèn giấu mặt trong vai anh, thở dài:

- Lúc này đừng nên nghĩ tới chuyện tình cảm anh Dương ạ. Cả anh và em đều phải nghĩ cách để sống, mình còn phải kiếm tiền nữa. Chuyện đó không nhẹ đâu anh.

Giọng cô nhẹ như gió thoảng, ngọt mềm như bột sữa. Nó gây cảm giác được mơn trớn trước thực tế không lãng mạn. Vì vậy Dương không cảm thấy bị tránh né làm tổn thương. Anh buông Quỳnh ra:

- Cả anh và em cùng nghĩ cách à? Có thật em nghĩ như vậy không?

Quỳnh không hiểu ẩn ý của anh, cô gật đầu:

- Anh không còn được tài trợ, thì phải tự kiếm sống. Em nghĩ vậy có đúng không?

- Tất nhiên, nhưng anh muốn biết em nghĩ thế nào về sự thay đổi của anh. Em có nhìn anh bằng cặp mắt khác không?

Quỳnh còn đang suy nghĩ thì anh đã đổi ý:

- Mà thôi, không thể bắt em nói ngay được, những chuyện như thế anh muốn nhìn chứ không cần nghe nói.

- Anh nói gì em không hiểu. 

Dương không trả lời, anh ngồi trở lại ghế, nói rạch ròi:

- Cho dù anh có thay đổi, thì em vẫn cứ bình thường như không có chuyện gì đi.

- Em không bình thường được đâu. Em sẽ tìm chỗ khác, còn anh ở đây. Có lẽ em sẽ xin làm lại ở chỗ cũ.

- Không bao giờ. Anh không muốn.

Quỳnh cười, nhưng đó là nụ cười chế giễu thân mật, âu yếm đến độ không làm Dương bị tự ái. Lần đầu tiên Dương bắt gặp một vẻ láu lỉnh như thế trên mặt cô. Anh cảm nhận được ý nghĩ của cô. Nếu nói ra, cô sẽ bảo rằng: “Thôi đi cậu bé, anh đã bị đuổi khỏi nhà thế mà còn kiêu ngạo”. Bất giác anh cũng bị lây tâm trạng buồn cười ấy, anh nheo mắt:

- Đừng khi dễ nhé. Anh sẽ chứng minh cho em và ba anh thấy. Anh không phải loại người vô dụng.

- Nhưng em đã nói gì đâu. 

Dương nghiêng người qua, nhéo mũi Quỳnh một cái:

- Anh biết em nghĩ gì rồi. Em sợ anh công tử và không biết cách xoay sở chứ gì? Thật ra, anh không cần xoay, nó ở ngay tầm tay anh đấy chứ.

Quỳnh tò mò:

- Là việc gì vậy?

- Chuyện của tụi anh đó mà. Lúc trước, anh thường lười vẽ đồ án, tụi anh thuê mấy sinh viên lớp dưới vẽ. Bây giờ anh sẽ vẽ thuê, chịu khó một chút là đuợc thôi.

Quỳnh ngẩn người:

- Có chuyện đó nữa sao? Nhưng ai sẽ thuê anh chứ?

- Thiếu gì. Anh vẽ cho mấy thằng bạn. Tụi nó có thằng nào chịu ngồi một chỗ lâu đâu, chỉ sợ anh làm không hết thôi.

- Làm vậy anh không tự ái à?

Dương nhún vai:

- Cái đó không có gì đáng tự ái. Anh làm việc chứ có xin tiền tụi nó đâu. Nếu anh về hạ mình với ba anh để có tiền, thì mới đáng tự ái.

Quỳnh không nhận xét gì, nhưng trong thâm tâm cô cảm thấy nể nghị lực của Dương. Quan niệm sống của anh thật thoáng, khẳng khái. Không thể nào ngờ cậu quý tử của một gia đình giàu có, lại có được quan niệm bản lĩnh như vậy.

Bất giác, Quỳnh lại nghĩ về Quốc. Anh ta luôn dựa và để mẹ anh ta điều khiển, giờ thì đến vợ. Nếu Quốc có bản lĩnh thì bây giờ có lẽ cô đã khác đi rồi.

Buổi tối, Dương rủ đi ăn, nhưng cô không chịu và ở nhà tự nấu bữa ăn tối chu đáo cho anh. Cô vui vẻ dễ thương như một bà chủ nhà hiếu khách. Tâm trạng đó lây qua Dương sự thoải mái dễ chịu. Và anh tự nhủ sẽ không có gì hối hận khi hy sinh vì con người dễ thương này.

Cả hai qua một buổi tối tự do và thân mật như cặp vợ chồng mới cưới. Ðây là lần đầu tiên Dương ở lại đêm mà được Quỳnh hồ hởi nồng nhiệt như vậy.

Hôm sau, Quỳnh dậy sớm. Cô ở trong bếp khá lâu để làm điểm tâm cho Dương. Chưa bao giờ cô chăm chút bữa ăn như thế. Cô không biết Dương thích ăn gì, nhưng cứ làm món mà cô nghĩ anh sẽ thích.

Dù là ăn sáng, nhưng trên bàn có mì xào lẫn bánh mì, hột gà chiên sốt cà, patê chiên và trái táo. Cuối cùng là tách café đen giống y cách pha ở quán.

Một lát sau, Dương thức dậy. Nhìn bàn ăn tươm tất anh ngạc nhiên ngó Quỳnh:

- Em làm đó hả?

- Dạ, em muốn anh ăn ở nhà cho đỡ tốn, ra ngoài ăn mắc lắm, lúc này mình tiết kiệm lại mới được.

Anh chợt cười cười:

- Em tính toán y như bà nội trợ vậy. Anh không biết là em giỏi thu vén như thế. Chờ anh một chút nhé.

- Dạ. 

Dương đi vào phòng tắm, xả nước thật mạnh. Anh có cảm giác sảng khoái của dòng nước chảy xuống người và sự phấn chấn tinh thần do Quỳnh tạo ra. Cô đã làm anh cảm động không ít bởi thái độ động viên biết ơn. Và anh tự ám thị để mình không tự ái nếu cô từ chối những cử chỉ yêu đương của mình.

Ăn sáng xong, Dương đi ra ngoài phố. Nội trong hôm nay, anh phải tìm cho được chỗ mới. Thật ra không ai thúc hối cấp bách, nhưng anh muốn giữ tiếng cho Quỳnh.

Khi anh đi rồi, Quỳnh ở nhà dọn dẹp bàn ăn. Vừa rửa chén, cô vừa nghĩ không ngừng về tình trạng của anh và cô hiện tại. Nhưng Quỳnh không quan tâm đến mặt trái của cuộc sống, chỉ nghĩ về cái tình. Và cô sung suớng bồi hồi trước cách hy sinh của anh.

Khi cô vừa dọn dẹp xong thì Hưởng đến. Quỳnh không biết mặt chị của Dương, nhưng đã nghe anh kể nhiều lần. Nên khi Hưởng giới thiệu tên, cô lập tức có thiện cảm ngay. Cô mời Hưởng vào nhà, nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt khách:

- Em mời chị.

- Cám ơn em.

Quỳnh hỏi chủ động:

- Có phải chị đến tìm anh Dương không ạ?

- Hôm qua nó có đến đây không em?

- Dạ, ảnh ở đây suốt đêm qua.

- Vậy à?

- Dạ.

Tự nhiên hai người trở nên im lặng. Hưởng vốn đã nghe ông Hưng nhận xét về Quỳnh, nên cô không thấy ghét. Bây giờ gặp mặt, cảm giác đó cũng không khác đi. Nhưng giữa cô và Quỳnh bây giờ, không thể có cùng mục đích, nên cô đâm ra lúng túng.

Quỳnh cũng vậy. Cảm giác gia đình Dương không ưa mình làm cô thấy ngại. Gần như khổ sở và cô cúi mặt nhìn xuống tay mình.

Cuối cùng, Hưởng hỏi chủ động:

- Dương nó đi đâu rồi em?

Quỳnh e dè:

- Dạ, ảnh bảo đi tìm nhà.

- Chứ không phải ở đây à?

Quỳnh càng thấy ngại, cô “dạ” nhỏ một tiếng rồi lặng thinh.

Còn Hưởng thì thấy bất mãn. Việc Dương không về nhà đã làm cô đau lòng rồi, đằng này lại lang thang mướn nhà, trong khi… Cho nên dù không ghét Quỳnh, cô vẫn thấy không chấp nhận được điều đó. Cô cau mặt lặng thinh.

Quỳnh khẽ lên tiếng:

- Em biết chị thương anh Dương và bất mãn em, em cũng không biết thanh minh thế nào, nhưng xin chị đừng nghĩ em lợi dụng. Anh Dương không phải mẫu người để người ta có ý nghĩ đó.

Giọng Hưởng không vui:

- Nhưng dù sao chị cũng không muốn thấy em chị tự đày ải nó, nó quen sống tiện nghi rồi, tìm chỗ khác chắc gì nhà cửa được như ở đây.

Quỳnh nghe nhói trong lòng, cô chị mềm mỏng của Dương đã tỏ ý khó chịu như thế, cô đâu có đủ trơ lì để làm ngơ. Thế là cô quyết định ngay:

- Em hiểu ý chị rồi. Trong tháng này, em sẽ tìm nơi khác, sẽ không gặp anh Dương nữa.

Cách cư xử biết điều của cô làm Hưởng thoáng áy náy. Nhưng tình thương đối với Dương mạnh hơn và Hưởng gật đầu:

- Chị không có ác ý với em, nhưng em hiểu đó, chị phải lo cho em chị.

- Vâng, em biết. Nếu là em, em cũng sẽ làm vậy thôi.

Hưởng cắn môi suy nghĩ một lát rồi trách nhẹ nhàng:

- Em đã dứt khoát tình cảm với Quốc thì cũng cần phải có một thời gian để quên, đừng lấp chỗ trống bằng một tình cảm vội vã khác, tội nghiệp cho em chị - Cô ngừng lại quan sát Quỳnh rồi nói tiếp - Chị biết thất tình là một bi kịch đối với con gái tụi mình, nhưng giải quyết bi kịch ấy vội vã như vậy, coi chừng sẽ tạo ra bi kịch cho người khác, mà không chừng cho chính em nữa.

Quỳnh làm thinh ngồi nghe, bởi cô còn thanh minh gì được nữa, khi hành động của cô bắt buộc người ta phải nghĩ như vậy. Mặt trái của nó chỉ có Dương hiểu, nhưng anh không giải thích thì cô cũng chỉ có thể im lặng.

Thấy mãi mà Quỳnh không nói gì, Hưởng đứng lên ra về. Trong lòng cô còn vương vất cảm giác áy náy.

Nếu Hưởng thấy ngại thì đối với Quỳnh lại là cảm giác thất vọng, buồn khổ. Mấy hôm nay cô với Dương rất vui vẻ. Bây giờ cô rơi vụt trở lại nỗi cô đơn lo sợ, như mất đi một điểm dựa tinh thần.

Quỳnh ngồi buồn rầu một mình, mãi đến lúc gần trưa, cô mới nhớ chiều nay có giờ học. Cô vội nấu vài món ăn cho Dương rồi chuẩn bị đi sớm để tránh mặt anh.

Nhưng Quỳnh vừa thay đồ xong thì Dương về. Trái với tâm trạng ủ rũ của cô, anh có vẻ hưng phấn vui vẻ. Anh đến mở tủ lấy lon nước khui nắp, uống một hơi, rồi ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn Quỳnh:

- Anh tìm được chỗ rồi, ở chung với mấy thằng bạn tụi nó thuê hẳn một căn, mười thằng ở chung, có thêm anh nữa là mười một.

Quỳnh đã biết cách sống của những sinh viên ở tỉnh lên. Cô hiểu ngay một công tử như Dương sẽ khó mà chịu đựng nổi. Và cô tìm cách phản đối.

- Bộ không còn chỗ nào khác sao anh?

- Có vài chỗ, nhưng ở xa quá, đi lại bất tiện.

- Xa trường anh hả?

- Không, xa nhà này. Mỗi ngày muốn qua với em phải mất một tiếng, anh không yên tâm.

Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế vuông góc với Dương. Khoảng cách thật gần anh, cô suy nghĩ mãi vẫn không tìm được cách nói thích hợp nên chỉ nói chung chung.

- Anh có hiểu được cuộc sống tập thể không? Phiền phức đủ thứ, mà thiếu tiện nghi nữa, ăn uống cũng thất thường, mất sức chết.

Dương bật cười:

- Em nghĩ anh là cọng bún ấy chắc? Không có đâu. Anh không quan trọng tiện nghi trong cuộc sống, chủ yếu là ý thích - Anh chợt dừng lại, nheo mắt - Nếu sợ anh đói thì nấu cho anh đi, anh thích được em lo những cái đó.

Quỳnh cười gượng:

- Em muốn lắm, nhưng không tiện đâu.

- Em sợ người ta phê bình phải không?

Quỳnh lắc mạnh đầu:

- Em không phong kiến như vậy, có điều… - Cô nín lặng một lát rồi buông một câu rời rạc - Không được anh ạ.

- Tại sao?

- Là như vậy đó.

- Anh không chịu được cách nói lấp lửng Quỳnh à.

Quỳnh thẫn thờ:

- Mà cũng không nên tìm hiểu, như vậy hay hơn.

Dương nghiêm mặt:

- Em có vẻ lạ lắm, chuyện gì xảy ra nữa vậy?

- Ðâu có.

- Không qua được mắt anh đâu, em buồn vui gì, anh nhìn là biết ngay. Nói với anh đi, có chuyện gì vậy?

Quỳnh tìm cách lảng tránh:

- Em nấu sẵn bữa trưa cho anh rồi, anh ăn đi nghe. Em đi học đây.

Cô đứng lên, nhưng Dương lầm lì kéo tay cô lại:

- Ngồi xuống đó nói cho xong chuyện rồi đi.

- Nhưng có chuyện gì đâu mà nói.

- Có chứ. Anh muốn em giải thích về thái độ của em.

- Em có gì khác lạ đâu.

Dương nhìn xoáy vào cô, cặp mắt đen của anh đầy áp đảo:

- Cười thì gượng gạo, nói chuyện thì bóng gió xa xôi, anh rất ghét bị giấu giếm sau lưng. Em nói đi.

Thấy Quỳnh vẫn đứng, anh kéo tay cô mạnh hơn:

- Ngồi xuống đi.

Quỳnh gỡ tay ra:

- Bây giờ em phải đi sớm, em cũng cần có thời giờ suy nghĩ nữa, đừng ép em mà.

- Suy nghĩ cái gì?

Quỳnh thẫn thờ ngồi xuống:

- Có lẽ anh nên trở về nhà thì hay hơn. Anh không nên lang thang như vậy.

Dương thở hắt ra:

- Lại nói chuyện đó nữa. Chẳng phải anh đã dứt khoát rồi sao? Tính anh không thích nói tới nói lui.

- Nếu không về nhà thì anh ở lại đây, dù sao cũng tiện nghi hơn.

Dương nháy mắt khôi hài:

- Vậy em đồng ý cho anh ở chung há?

- Ðừng đùa, anh Dương.

Nói thế, nhưng tự nhiên Quỳnh cũng phì cười. Ðang lúc buồn muốn chết, mà nghe cách đùa cợt có cái gì đó náo nức trẻ con, tự nhiên cô thấy hoàn cảnh bớt bi đát hơn.

Giọng Dương vừa thản nhiên vừa dứt khoát:

- Nếu không chịu cho anh ở đây, thì anh sẽ tìm chỗ khác, em đừng tính tới tính lui nữa, không mệt sao?

Quỳnh nói yếu ớt:

- Nhưng em đã nghĩ lại, em không muốn anh thiệt thòi vì em.

- Anh là con trai và anh biết mình muốn gì. Ðừng làm anh tự ái bằng cách lo lắng bao bọc đó - Nói xong, Dương chợt nghiêng đầu qua hôn phớt lên mặt Quỳnh - Em mà bảo bọc anh nổi sao? Tốt hơn hết là cứ để anh săn sóc em, bất kể thiên hạ muốn nói gì thì nói.

“Thiên hạ không nói, nhưng gia đình anh xót ruột. Còn em thì phải biết ngại”. Quỳnh nghĩ thầm. Cô biết khó mà tranh luận với Dương, nên không nói nữa.

Ðến lúc nào đó không xa, cô sẽ đặt anh vào tình thế bắt buộc và anh có muốn khác cũng không được.