Tình yêu dịu dàng

Chương 16

Dương tắt máy, dựng bừa chiếc xe giữa lối đi, rồi đi thẳng lên phòng. Anh vừa thay áo thì có tiếng gọi vọng vào:

- Dạ, cậu Ba xuống ăn cơm.

Đến giờ, Dương mới nhớ là mình chưa ăn gì từ trưa đến giờ, anh mặc lại áo, lững thững đi xuống phòng ăn.

Cả nhà đang ăn, bà Nguyễn đang kể với ông chuyện gì đó. Nhưng khi thấy Dương bước vào, bà im bặt. Dương dùng chân kéo ghế, ngồi xuống. Không nhìn đến ai, anh cắm cúi ăn, vẻ lầm lầm của anh làm bàn ăn chợt lặng đi. Mọi người im lặng với tâm trạng phập phồng, nhất là bà Nguyễn, nhưng may là không có gì.

Dương hầm hầm ném cho ông bà tia nhìn tức giận, rồi đứng dậy đi lên phòng. Anh tức một cách nhức nhối. Nhưng vì Quỳnh, anh phải im lặng bỏ qua.

Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa. Lúc đó, Dương đang nằm dài trên giường, anh nói cộc lốc:

- Vô đi. 

Cửa bị đẩy nhẹ, rồi Hưởng bước vào. Thấy bà chị, Dương sửa lại thế ngồi, nhưng vẫn không ngồi lên. Hưởng đi lại giường, ngồi xuống bên cạnh anh.

- Bộ em có chuyện gì nữa hả?

- Sao chị hỏi vậy?

- Nhìn em là biết rồi, lúc nãy chị sợ em um sùm lên trong bàn ăn, may là em biết dằn lại. Em bực ai hả?

Dương cười khan.

- Chị không hiểu chuyện gì đâu.

- Thì nói đi chị mới hiểu. Rồi chị cũng sẽ nói cho em một chuyện quan trọng đấy.

- Em sẽ không quan tâm tới cái nhà này, nếu là chuyện của chị thì em nghe.

- Chuyện của em đấy. Em còn nhớ bé Quỳnh Hoa con bác Tám không?

Dương uể oải:

- Nhớ, đó là một con nhỏ chuyên môn quấy rối em và lúc nhỏ em bị phạt thường xuyên vì con bé.

- Bây giờ con nhỏ không nhóc đâu, lớn rồi, trở thành con thiên nga rồi đấy. Mới tối hôm qua, ba với dì đến nhà bác Tám chơi đấy.

- Chuyện đó thì có liên quan gì tới em?

- Có. Vì ba sẽ chọn bé Quỳnh Hoa cho em đấy.

- Cái gì? - Dương ngồi bật lên giận dữ - Thật là quá đáng!

Anh nhảy phóc xuống giường, cau có đứng trước mặt Hưởng:

- Nếu ba muốn áp đặt em thì hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Em đã nhịn thì ba đừng lấn lướt, không được với em đâu.

Hưởng ngạc nhiên ngó Dương. 

- Chuyện coi mắt là vì ba lo cho em, không chịu thì tìm đám khác, sao em la lối? Em kỳ quá.

- Nếu em có thích cô nào đó mà ba xen vào giải quyết thì em cũng bỏ.

- Đừng chống đối ba như vậy, chẳng lẽ ba thích cái gì là em tìm cách ghét cái đó sao? Đến là khổ với em. Trong nhà có ba cha con, em ghét ba như vậy, chị buồn quá.

Dương thở hắt một cái, giọng dịu lại:

- Chị không hiểu gì đâu. 

- Hiểu gì mới được chứ. Hay là em thích cô nào rồi?

- Chuyện tụi em chưa giải quyết xong, em không nói với chị được. Chừng nào ổn định, em sẽ kể.

- Chị không biết em thích ai, nhưng có chuyện gì đừng giấu chị nhé.

- Em không giấu đâu. 

- Nhưng lúc nãy em làm sao vậy? Sao quạu quọ vậy? Mấy ngày nay, em làm sao ấy, khổ em ghê.

- Chị đừng để ý em, em không sao đâu.

- Không để ý sao được, em vui vẻ thì chị nhẹ nhàng, còn mấy lúc em quạu, chị thấy nặng nề lắm, làm sao bỏ mặc em được.

Dương cười khì:

- Em lớn rồi mà. Nhưng này, sao chị biết ba muốn em cưới vợ?

- Làm sao mà không biết, dù sao em cũng sắp ra trường, em có gia đình rồi thì ba sẽ giao công ty lại cho em, coi như ba nghĩ hưu hưởng nhàn.

Nhắc tới ông bố, Dương lại sầm mặt:

- Không có chuyện đặt để đó đâu. Với ai thì có thể, chứ với em thì không. Em không cần công ty của ba. Tự em làm kiếm sống miễn là đừng có đụng đến em.

Hưởng cười và nói lái qua chuyện khác:

- Em chưa gặp mặt Quỳnh Hoa đó thôi, nếu gặp rồi chị tin em sẽ đổi ý. Con nhỏ không đẹp lắm, nhưng dễ thương và hiền. Vậy mới chịu nổi tính khí của em - Cô ngừng lại rồi cười tủm tỉm - Rút kinh nghiệm từ thằng Quốc, ba kiếm cho em cô dâu hiền như đất, em khỏi phải xấu hổ. Em có biết chuyện của nó không, mới hôm thứ bảy nè.

Dương hơi chú ý.

- Sao chị?

- Hai vợ chồng đi đám cưới ở nhà bác Tâm, thằng Quốc ngồi bên bàn bạn nó, nhưng nhỏ Thúy không cho, bắt phải ngồi bàn con gái, vậy mà nó cũng nhịn luôn.

- Ngang ngược như nó phải có người như vậy trị mới được.

Hưởng thắc mắc:

- Không hiểu sao nó chịu lép vợ dữ vậy. Nó có lệ thuộc kinh tế vào con bé kia đâu.

Dương cười nhạt:

- Cần gì phải lệ thuộc kinh tế. Nội tính lăng nhăng cũng đáng bị quản lý rồi.

Nói đến đó, Dương lại nghĩ đến Quỳnh. Một thằng sa sút tư cách đến vậy mà vẫn đủ sức giữ trái tim cô ta. Thế mới đau. Đột nhiên anh tức phừng lên.

Hưởng đi ra đã lâu rồi mà Dương còn ngồi lầm lì một mình. Có quá nhiều thứ để làm anh nổi điên. Nghĩ tới Quỳnh thì tự ái. Nghĩ tới sự đặt để của ông bố thì lại phát khùng. Chị Hưởng không hiểu, nhưng Dương thì quá biết. Đó là cách để ông bố cắt dứt quan hệ của anh với Quỳnh. Không dễ dàng đâu.

Buổi chiều, Dương đến công ty, vẻ mặt thật ngầu. Không thèm nhìn đến các nhân viên đang chào mình, anh đi thẳng lên phòng ông Nguyễn. Trợ lý Hưng định cản Dương, nhưng anh đã trừng mắt nhìn ông ta.

- Tôi muốn gặp ba tôi. 

- Dạ, nhưng giám đốc bảo không tiếp ai giờ này. Chuyện gì cậu về nhà nói được không?

- Ông không phải bảo tôi làm gì. Tôi còn chưa nói chuyện với ông đấy. Liệu hồn! - Và anh ngang nhiên đi qua bàn ông ta, ngang nhiên đẩy cửa bước vào.

Ông Nguyễn đang ngồi sau bàn viết, thấy Dương, ông ngồi ngã lưng ra ghế, nghiêm khắc:

- Sao con không gõ cửa, con phải làm gương cho nhân viên chứ.

Dương không thèm đáp, anh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn hỏi thẳng:

- Ba định cưới vợ cho con phải không?

- Con biết rồi à? Ba chỉ mới gặp bác Tám thôi, chưa định đoạt gì cả. Nhưng ba đã chọn con bé ấy, con nhỏ rất nết na, con cưới vợ như vậy ba yên tâm hơn.

Dương cười khan, ngang bướng trong từng cử chỉ:

- Nếu ba thích con gái nết na thì cứ cưới thêm, ba cưới vợ bé rồi, thêm bà nữa cũng không sao đâu. Đừng lôi con vào cuộc.

Cách ăn nói bạt mạng của anh, ông Nguyễn vốn đã quen. Nhưng bây giờ nghe ông vẫn thấy tức giận:

- Con đừng có ăn nói mất dạy như vậy. 

Dương thản nhiên:

- Xin miễn bình luận về tư cách của con. Con nói để ba hiểu là ba đừng bao giờ để tâm tới chuyện tình cảm của con. Con có khả năng tự lo cho con. Ba thì có quá nhiều việc để lo rồi - Anh chợt cười châm chọc - Cách hay nhất là ba hãy lo cho sức khỏe của dì Hằng. Coi chừng bà ấy giống mẹ con đấy.

Ông Nguyễn quát:

- Đủ rồi! Nếu con không muốn bị tống cổ ra khỏi đây thì hãy ăn nói cho đàng hoàng một chút.

Dương điềm nhiên lấy thuốc ra hút:

- Con đến đây để nói cho ba biết ý định của con. Nói xong thì tự khắc con đi, ba không phải đuổi.

- Con từ chối một đám tốt như vậy, rồi con sẽ hối hận.

- Đó là chuyện của con. 

- Ba đã cho điều tra về cô bạn của con đang bao, cô ta bị thằng Quốc bỏ rơi nên xoay qua lợi dụng con, con chịu được chuyện đó sao?

Cách nói đó làm Dương muốn điên khùng lên. Nhưng lần đầu tiên, anh tỏ ra điềm nhiên đến phi thường:

- Con đã nói rồi, đó là chuyện của con.

- Con là một thằng ngốc. 

- Trong lúc này, con chán làm người khôn ngoan lắm.

- Vậy con nghĩ sao nếu nó chỉ cần tiền của con và vẫn lén lút quan hệ với thằng Quốc?

- Con biết là không có chuyện đó. 

- Đừng chủ quan, con trai.

Dương khẽ cau mặt:

- Ba đừng quan tâm tới con quá. Trở lại vấn đề lúc nãy, con nói trước là sẽ không cưới bất cứ ai do ba chọn. Nếu ba cứ đặt vấn đề với người ta, thì tự ba chịu trách nhiệm đấy.

- Vậy con muốn lông nhông đến chừng nào? Ba nói thẳng, ba không yên tâm về tư cách của con.

Dương ngang bướng:

- Con có nói là mình có tư cách đâu.

- Trước đây con phá tiền của ba vì ăn chơi ba còn chấp nhận. Nhưng bây giờ con dùng tiền để bao một cô gái chỉ biết lợi dụng con. Ba không làm ngơ đâu.

- Nếu ba không đồng ý nuôi con, con sẽ tự mình kiếm tiền và sẽ đi chỗ khác ở, chuyện đó không lớn.

- Được, vậy thì tốt. Ba muốn xem bản lĩnh của con đến đâu. Đi đi.

Dương đối đầu tới cùng:

- Con sẽ chứng minh cho ba thấy. Ngày mai con sẽ dọn ra khỏi nhà, ba không phải lo - Nói xong, anh đứng dậy - Mà không đợi đến mai đâu, con sẽ đi ngay bây giờ đấy.

Anh đi thẳng ra cửa, dáng điệu hiên ngang đầy chống đối.

Ông Nguyễn đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng với vẻ bồn chồn. Rồi ông đến bàn gọi về nhà.

- Alô. À... Hưởng hả con? Con có định đi đâu không đấy?

- Dạ không ba ạ. Có chi không ba?

- Lát nữa, nếu thằng Dương dọn đồ đi. Con phải cản nó cho bằng được, không được để nó đi. Con nghe không?

- Nó đi đâu hả ba? Có chuyện gì vậy? Ba đang ở đâu?

- Ba đang ở công ty, đừng lo con gái, không có chuyện gì lớn đâu.

- Nhưng tại sao nó bỏ đi? Con lo quá.

- Nó đến cãi với ba chuyện cưới vợ, về ba sẽ nói sau. Bây giờ, trước mắt là con phải cản nó, nó nghe lời con lắm, ba tin cậy con thôi.

- Vâng. 

Hơn mười phút sau, Hưởng nghe tiếng xe phóng ào ào vào sân. Đó là cách chạy xe khi Dương tức giận. Cô đã quá quen với tính nết cậu em, nên thấy lo kinh khủng. Khi chạm tự ái, Dương trở nên bướng bỉnh và bất chấp. Cô lo mình sẽ không cản được. Điều cô sợ nhất là thấy Dương cực khổ. Giống như tâm lý của một bà mẹ đối với đứa con vậy.

Dương không để ý bà chị đang ngồi ở salon. Anh đi thẳng lên phòng, mở toang các tủ quăng đồ đạc ra giường. Cử chỉ cẩu thả, bực bội. Anh không hề nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ sống ra sao, chỉ làm theo sự thôi thúc nóng nảy là chứng minh cho ông bố thấy sẽ không có gì khống chế được mình.

Khi Hưởng bước vào phòng, cô thấy trên giường là chiếc valy đầy áo quần bị nhét lộn xộn. Dương chỉ chơi quay đầu lại nhìn cô, rồi tiếp tục giật mấy chiếc áo trên móc thảy vào valy. Hưởng rầu rĩ:

- Em định đi đâu vậy? Em quậy chuyện gì nữa vậy Dương?

- Em không quậy, tự đây về sau mọi người có thể yên ổn rồi đó. Em không về nhà này nữa đâu. Nhưng sẽ liên lạc với chị, có gì chị đến em chơi.

- Tại sao em đi?

- Em vừa cãi với ba. Ba cứ nghĩ không có đồng tiền của ba, em sẽ không sống được. Em sẽ chứng minh cho ông thấy quan niệm sai lầm của ông.

- Nhưng ba là cha mẹ, em không nên chống đối như vậy.

- Trước giờ, em không đồng ý cách ông ấy đối xử với mẹ. Bây giờ càng không chấp nhận cách áp đặt với em. Em sẽ bẻ gãy tính kiêu ngạo của ông.

Hưởng kêu lên:

- Nhưng ba áp đặt chuyện gì đâu. 

- Chị đã biết rồi. 

Dương quăng chiếc áo cuối cùng vào valy, khóa lại. Không hiểu sao động tác đó làm Hưởng nghĩ đến cuộc chia tay mãi mãi, tự nhiên cô khóc sụt sịt.

- Có phải chuyện coi mắt cho em không?

- Ba bắt em chọn lựa giữa người em thích và sự bảo bọc của ba. Em đâu phải là đứa nhu nhược. Em sẽ chứng minh cho ba biết không có gia đình này thì em vẫn sống được.

- Đó là ba muốn em hạnh phúc, ba sợ em bị con bé đó lợi dụng.

- Em không phải con nít mà bị xỏ mũi, chị yên tâm.

Anh đến ngồi xuống gần Hưởng:

- Với chị, em sẽ nói. Cô Quỳnh đó không yêu em. Cô ta sẽ bơ vơ nên muốn dựa vào em. Đó là bản năng con gái, em chấp nhận được.

- Em chấp nhận được chuyện cô ta không yêu em à?

- Rồi sẽ yêu, em tin như vậy.

Hưởng dè dặt:

- Nhưng chị không dám tin. Nếu đến lúc nào đó cô ta qua cơn sốc và bỏ em, chị không đủ can đảm nhìn thấy em trai mình thất tình, chị sợ chuyện đó lắm.

- Nếu có như vậy, em cũng chấp nhận.

Hưởng kêu lên:

- Thật không còn nhận ra em nữa. Trước đây, em coi con gái như trò đùa, sao bây giờ quay ra lụy tình cảm như vậy?

Dương nói ngắn gọn:

- Em yêu cổ, khi mình tìm được người mình thích thì hy sinh cho người đó là điều chấp nhận được.

- Ông Hưng bảo cô bé đó hiền, chị không có ác cảm với nó, nhưng hiền thì dẫn đến nhu nhược, liệu nó có bản lĩnh sống với em khi em nghèo không?

Dương tự tin:

- Quỳnh không phải là mẫu người vô tâm, em tin điều đó.

- Nhưng nếu em đi khỏi nhà, chị buồn lắm, chị không sống yên ổn được đâu.

- Lâu lâu em sẽ liên lạc với chị. Em cũng không bỏ chị đâu.

- Đừng đi mà Dương. Ba đâu có đuổi em.

Dương nhếc môi, cười khinh mạn:

- Cần gì phải đợi đuổi.

Hưởng khóc sướt mướt:

- Nhà chỉ có hai chị em, em đi như vậy chị coi như không có ai thân thích bên cạnh, em không thương chị sao?

Dương dịu dàng:

- Lúc nãy nóng nảy quá, nên em chỉ nghĩ đến em, bây giờ thấy chị như vậy, em thật sự không nỡ, nhưng nghĩ ra tại chị bị sốc đó thôi.

- Không phải sốc. Nhưng chị không muốn em ra khỏi nhà.

Dương mỉm cười, đứng dậy:

- Thật ra, chuyện không trầm trọng như chị tưởng đâu. Rồi chị sẽ quen thôi.

- Bây giờ em đi ngay à. Đi thật sao?

- Em còn phải lấy sách vở nữa, chị dọn phụ em đi. Cứ thảy vô thùng cho lẹ, khỏi phải sắp xếp lâu lắm.

Nhưng Hưởng vẫn cứ ngồi yên. Vẻ mặt ủ rũ, cử chỉ của cô trông như người sắp chết đến nơi. Dương nhìn cô cười âu yếm, rồi tự mình dọn đồ.

Dương chạy xe ra cổng, nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy bà chị còn đứng nhìn theo. Anh chợt muốn xuống xe, ôm lấy Hưởng an ủi nhưng vốn không quen biểu hiện tình cảm kiểu đó, nên anh chạy luôn.