Thành thật mà nói, Nguyên Anh Hùng cảm thấy việc tham gia những buổi tiệc ăn mặc trang trọng như thế này thật sự không thú vị một chút nào, nhất là buổi tiệc đêm nay khiến anh cảm thấy quá bối rối. Anh cùng Amy lúc này không khác gì một món hàng đi theo phía sau Phương Hữu Vi đến trước mặt những thành viên trong hội đồng quản trị của công ty, bắt tay, mỉm cười, khách sáo, sau đó, một vị giám đốc lõi đời nào đó vỗ vỗ vai anh: "Tôi đã xem qua tiết mục mà cậu chủ trì, rất tuyệt, có tiền đồ."
Nghe nói ở Trung Quốc, đây là một loại kiểu cách quan liêu.
Đương nhiên, cũng có một vài người giống như anh, bọn họ cũng là người mới mà Truyền thông Á Thái muốn cân nhắc. Giai đoạn này là giai đoạn Truyền thông Á Thái tiếp nhận nhóm người chủ trì mới, bất quá, những vị người mới kia hiển nhiên tốt hơn anh nhiều, biểu cảm trên mặt bọn họ trông rất thành khẩn, mang trên mặt bộ dạng dốc lòng học hỏi, bắt tay cũng phải cúi người bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn.
Amy chạm vào người anh, trên mặt Nguyên Anh Hùng lập tức xuất hiện tươi cười, miệng không ngừng nói cảm ơn, cảm ơn.
Cảm ơn? Cảm ơn cái quỷ gì! Sau khi từ Malaysia trở về cũng chỉ nghỉ ngơi được hai giờ, anh cũng không phải là người máy không cần nghỉ ngơi. Càng làm Nguyên Anh Hùng phiền lòng là điện thoại bị Amy tịch thu. Liên Hảo nói đến thăm kết quả ngay cả một cái bóng cũng không thấy, càng quá đáng là ngay đến điện thoại cũng không gọi, không biết đã bị cái tên Lan Đình Phương kia vác đi đâu rồi!
Cuối cùng, lương tâm Amy cũng trỗi dậy, đem điện thoại trả lại cho anh. Nguyên Anh Hùng vừa mới cầm điện thoại trên tay liền ngay lập tức chạy đến một chỗ tương đối không quá chú ý, gọi cho Liên Hảo.
Một lúc lâu, mới có người nhận máy.
"Nguyên Anh Hùng." Giọng của cô giống như xa cũng giống như gần.
"Liên Hảo." Không hiểu sao trong lòng Nguyên Anh Hùng có hơi buồn, thủ đô Bắc Kinh cổ kính này dường như đem khoảng cách giữa anh cùng Liên Hảo kéo xa.
Bởi vì thủ đô Bắc Kinh cổ kính này có một Lan Đình Phương, thời gian Nguyên Anh Hùng cùng Cố Liên Hảo ở chung chỉ bằng một phần tư so với thời gian của Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo.
Nguyên Anh Hùng cho tới bây giờ luôn biết thời gian là mạnh nhất, điều mà anh sợ hãi nhất chính là sợ bản thân thất bại bởi thời gian.
"Liên Hảo, không phải em nói muốn đến thăm anh sao?" Nguyên Anh Hùng phàn nàn.
"Thực xin lỗi, Anh Hùng!"
Nghe giọng nói của cô nhỏ nhẹ không khác gì một nàng dâu nhỏ, trong lòng Nguyên Anh Hùng như muốn nhũn ra. Cố Liên Hảo luôn là người thuộc phái cứng rắn, khó có được cơ hội thấy cô dễ dàng chịu thua như thế này, Nguyên Anh Hùng tằng hắng một tiếng: "Cố Liên Hảo, khi nào đến thì làm đồ ăn khuya cho anh đi. Anh bây giờ còn đang làm việc mệt đến đòi mạng đây."
"Anh bây giờ còn đang làm việc?" Bên kia đề cao thanh âm.
"Khụ...." Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Đương nhiên là đang làm việc, một cái tư thế cũng phải mất mấy chục phút, đạo diễn nhất định là ghen tị anh quá soái. Hiện tại anh ta còn đang bày tỏ thái độ bất mãn với tạo hóa ở đây này. Nhưng mà không sao, Liên Hảo, vì em anh sẽ kiên trì."
Tiểu Phàm nói với anh, đàn ông chịu khó ở Trung Quốc rất được ưa chuộng.
"Sau đó thì sao....." Liên Hảo ở bên kia đầu dây hỏi anh như vậy.
"Sau đó thì...." Nguyên Anh Hùng nâng cằm: "Sau đó đương nhiên là...."
Một trận rối loạn truyền đến từ lối vào, Nguyên Anh Hùng theo bản năng nhìn về phía cửa hội trường, cũng không biết là nhân vật lớn nào xuất hiện, người ở bên trong kéo nhau bước đến chào đón không khác gì nghênh đón hoàng đế ở cổ đại. Bởi vì góc độ, Nguyên Anh Hùng cũng không nhìn được vị nhân vật lớn đó là ai, bên tai nghe được Liên Hảo ở bên kia cũng truyền đến tạp âm, sau đó nghe cô nhẹ nhàng nói: "Anh Hùng, em cúp máy đây."
Sau đó, Nguyên Anh Hùng đã biết lý do vì sao cô nói cúp máy. Bởi vì Cố Liên Hảo không sai biệt lắm đứng ở trước cửa hội trường cách anh năm mươi mét, mặc trên người chiếc váy màu trắng cao cổ không tay, làn váy ôm chặt lấy vòng ba, đứng ở trên chiếc thảm màu đỏ giữa hội trường vàng rực, như một nàng tiên cá, bên cạnh nàng tiên cá là Lan Đình Phương, cũng đang mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Hai người họ đứng ở nơi đó tựa như vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích cung đình, công chúa và hoàng tử cùng nhau xuất hiện.
Nguyên Anh Hùng từng bước một đi tới, bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét. Anh hiện tại muốn nhìn rõ biểu cảm của Cố Liên Hảo, xem xem khuôn mặt của cô lúc này có phải là đang mang theo biểu cảm hạnh phúc giống như một cô công chúa hay không.
Cách mười mét, một người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết từ nơi nào xuất hiện ngăn anh lại. Người đàn ông này cơ bắp rắn chắc, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy chắc là vệ sĩ đi? Ngay lúc này, Nguyên Anh Hùng rất muốn cho gã ta nếm thử cú vật ngã do chính anh sáng tạo ra. Cánh tay bị Amy chạy tới kéo lại, tên hồ ly xã giao này nhìn anh lắc lắc đầu.
Nguyên Anh Hùng không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, đứng cách vài người nhìn Lan Đình Phương và Liên Hảo.
Mọi người trong hội trường không hẹn mà cùng nhường ra một lối đi, cô bình tĩnh bước qua, cũng không phải quá đẹp, không có nhiều hào quang bắn ra bốn phía, nhưng lại đập vào mắt Nguyên Anh Hùng. Nhưng may mắn thay, cô không có để cho Lan Đình Phương nắm tay, may mắn thay, biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn là một mặt điềm đạm.
Trung tâʍ ɦội trường có một khối băng điêu khắc rất lớn, xung quanh khối băng là những suối phun nho nhỏ, ánh đèn treo bên trên trực tiếp chiếu vào khối băng điêu khắc kia, vô cùng hoa lệ. Bọn họ dừng lại ở bên cạnh khối băng kia, Lan Đình Phương lấy một ly rượu đỏ trong chiếc khay tinh xảo trên tay bồi bàn đưa cho Liên Hảo, cô lễ phép nói lời cảm ơn.
Một người đàn ông hơn sáu mươi trông vẫn còn rất phong độ đi qua, chỉ vào Cố Liên Hảo cười hỏi Lan Đình Phương: "Vị này là..."
"Cô ấy là một người bạn cũ." Anh nhàn nhạt nói như vậy, không có nửa điểm ái muội, cứ như anh và cô thật sự là một người bạn cũ đã nhiều năm.
Mọi người đem ánh mắt nửa tin nửa ngờ dừng ở trên người cô, cô cũng không để ý, vẫn uống rượu.
Nguyên Anh Hùng nghĩ Cố Liên Hảo có lẽ còn có thể làm một quan ngoại giao xuất sắc giống như mẹ cô.
Có lẽ bản thân cảm giác được có một ánh mắt cứ nhìn mình chăm chú trong một khoảng thời gian dài, cô ngẩng đầu, ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau.
Cô nhíu nhíu mày, đem ly thả lại trong khay, hướng tới chỗ anh, đứng ở trước mặt anh, vươn ngón tay ra khều người vệ sĩ, nói: "Thưa anh, cảm phiền anh bỏ tay ra, anh ấy là khách quý mà chủ nhân của các người mời đến."
Người vệ sĩ dùng ánh mắt hỏi ý chủ nhân, sau khi nhận được sự đồng ý, anh ta nói một câu xin lỗi rồi nhanh chóng lui đến một bên.
Nguyên Anh Hùng cảm thấy thật mất mặt, anh cảm thấy bản thân thực xin lỗi cái tên của mình, bất quá, nhìn đến biểu cảm trên mặt Lan Đình Phương, trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn. Người đàn ông kia hiển nhiên là đang cực lực đè nén cảm xúc của bản thân, sắc mặt kia cứ như là tượng đá sắp nứt ra vậy.
Đuổi người vệ sĩ đi, mày của nữ hiệp này cũng không có giãn ra, đầu mũi tên chỉ hướng ngược về anh: "Nguyên Anh Hùng, không phải anh nói hiện tại đang làm việc sao? Nguyên Anh Hùng, anh lại nói dối thành quen rồi."
Sắc mặt của vị kia lại càng không tốt cho lắm, anh cùng người bên cạnh hàn huyên, nhưng ánh mắt lại như lưỡi hái ném đến bên này. Vì để phòng ngừa cô bị lưỡi hái kia gây thương tích cũng như thể hiện chủ quyền của bản thân đối với Cố Liên Hảo, anh thật thân sĩ cúi người xuống: "Nàng tiên cá, có thể nể mặt nhảy cùng tôi một điệu không?"
Nàng tiên cá? Khiêu vũ? Liên Hảo dở khóc dở cười, người này lại muốn thể hiện nữa rồi.
Liên Hảo nắm lấy cánh tay Nguyên Anh Hùng, dưới sự dẫn dắt của anh bước xuống sàn nhảy. Có thể thấy, những người đến tham gia buổi tiệc này càng hứng thú với việc bình phẩm rượu đỏ và tán gẫu hơn, trong sàn nhảy cũng chỉ có hai đôi nam nữ khiêu vũ, Liên Hảo cùng Nguyên Anh Hùng là đôi thứ ba.
Bọn họ vừa mới bước vào sàn nhảy, âm nhạc lập tức liền từ nhạc trữ tình nước Pháp đổi thành nhạc khiêu vũ Ấn Độ. Liên Hảo bối rối, đối với loại nhạc tiết tấu nhanh này cô hoàn toàn không biết gì cả, càng huống chi chiếc váy mà cô đang mặc trên người không thích hợp với điệu nhảy này, nhất định sẽ làm cô té sấp mặt.
"Đừng lo lắng, em yêu, giống như những gì mà khi đó chúng ta đã làm ở lễ hội Rio de Janeiro, em chỉ cần đưa tay cho anh là được."
Nguyên Anh Hùng chống nạnh, đem một tay của Liên Hảo khoác lên khuỷu tay mình, vươn chân trái, mỉm cười: "Liên Hảo, bắt đầu."
Liên Hảo, bắt đầu. Năm đó ở Rio de Janeiro anh cũng chính là nói như vậy. Sau đó, bọn họ đi theo đoàn người đến từ khắp nơi trên thế giới cùng nhau khiêu vũ ở trên đường cái. Cuối cùng, anh kéo cô lên xe hoa, lấy vòng hoa trên đầu một người phụ nữ người Brazil đội lên đầu cô, bọn họ cùng nhau hét to một câu nói trong một bộ phim điện ảnh kinh điển: "Tôi là vua của thế giới".
Không, so với lời kịch kia bọn họ còn nói nhiều hơn một chữ: "Chúng tôi là vua của thế giới".
Đúng vậy, chúng ta, tại một khắc đó, cô cảm thấy Cố Liên Hảo có thể cùng Nguyên Anh Hùng hợp thành chúng ta, giống như Hà Mỹ Âm và Nguyên Đại Thiến.
Hai chữ chúng ta này khiến cho Cố Liên Hảo ở trên thế giới rộng lớn này không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Thật ra, Liên Hảo luôn thật cảm kích người phụ nữ thông minh tên là Đại Thiến, cảm kích bà ban cho cô di sản quý giá tên gọi Nguyên Anh Hùng. Người phụ nữ thông minh kia đem một loại trách nhiệm áp đặt cho cô, để cho cô một người không có mẹ, một người mất đi tình yêu, bởi vì cái loại trách nhiệm này mà cảm thấy cuộc đời trở nên thật phong phú, không muốn cam chịu.
Nguyên Anh Hùng thật sự là tài sản quý giá mà Cố Liên Hảo có được.
Anh ôm lấy eo cô, cô đạp bước nhỏ, dưới sự dẫn dắt của anh vai kề vai đi theo tiết tấu của điệu nhảy, xoay tròn, tà váy trắng tựa như những con sóng trắng trên mặt biển.
Nhạc hơi chậm lại, Nguyên Anh Hùng nghiêng mặt qua nhìn Liên Hảo: "Cố Liên Hảo, em nói xem, em và anh ta vì sao lại thông đồng với nhau rồi?"
Liên Hảo cũng nghiêng mặt qua trừng anh: "Này, Sweetheart, chú ý cách dùng từ cùng với phong độ của anh."
Nguyên Anh Hùng nheo lại mắt đi tìm kiếm giọng nói của Lan Đình Phương, bóng dáng màu trắng kia đang dõi theo điệu nhảy của bọn họ, chiếc bóng màu trắng chiếu xuống làn nước bên trong mặt hồ.
"Vậy thì, người yêu dấu, em và anh ta cùng nhau xuất hiện ở buổi tiệc này là như thế nào? Em đừng quên, chúng ta là quan hệ đồng minh, em đừng quên sáng nay anh ta đã xấu xa như thế nào, làm sao mà không đến một ngày, em liền dễ dàng đẩy đồng minh của em ra, đầu nhập, ôm ấp kẻ địch?"
"Nguyên Anh Hùng." Liên Hảo nở nụ cười: "Có phải, tối hôm qua, anh cùng Shakespeare vĩ đại gặp nhau ở trong mộng?".
Không đến một ngày? Nhưng một ngày này cũng thật đủ dài. Không nghĩ đến, cuộc đời của Cố Liên Hảo lại tiếp tục trải qua một chuyến xe dài như vậy.
Tiếp tục xoay tròn, một vòng, bóng dáng màu trắng đứng ở nơi đó, hai vòng, bóng dáng màu trắng vẫn còn ở đó, lại xoay tròn, bóng dáng màu trắng đang ở nơi nào?
Nhắm hai mắt lại, Lan Đình Phương vĩnh viễn là ánh trăng sáng xoay tròn ở trong tim Cố Liên Hảo, lạnh lẽo, cô đơn, khiến cho cô đau lòng.
"Nguyên Anh Hùng, hiện tại, em sẽ ở trong nhà anh ấy. Nguyên Anh Hùng, vài ngày nữa em sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh. Nguyên Anh Hùng, trước khi rời khỏi Bắc Kinh, trong mấy ngày này em muốn đối với anh ấy thật tốt."
"Nguyên Anh Hùng, thật sự em cũng không biết bản thân vì sao muốn đối với anh ấy thật tốt, chỉ là trong đầu nghĩ muốn làm như vậy mà thôi. Muốn giúp anh ấy gội đầu, muốn nấu cơm cho anh ấy, muốn vì anh ấy mà ở nhà lưu một ngọn đèn, muốn đem chăn của anh ấy phơi dưới ánh mặt trời làm cho chúng mang hương vị của ánh nắng. Nguyên Anh Hùng, hiện tại, em chỉ có thể dùng phương thức này để đối với anh ấy thật tốt mà thôi."
Trong khóe mắt có nước mắt chảy xuống, theo bước nhảy xoay tròn lả tả rời khỏi khuôn mặt cô, rơi vào trong không trung.