Lúc trở về thì cũng đã qua giữa trưa. Đi theo dòng xe, Lan Đình Phương một tay lái xe một tay nắm lấy tay Liên Hảo, Liên Hảo không có tránh ra.
"Liên Hảo, lát nữa chúng ta cùng nhau đến siêu thị mua một vài thứ về nhà."
"Ừ!"
"Liên Hảo, anh muốn ăn cháo cà rốt."
"Ừ!"
"Liên Hảo, anh còn muốn uống nước sơn trà chưng đường phèn."
"Ừ!"
"Liên Hảo, buổi tối theo giúp anh, cùng anh đến một chỗ."
"Ừ!"
"Liên Hảo, em giận anh nói cho em biết việc này?"
"Ừ!"
"Liên Hảo, em đừng giận anh có được không?"
"Được!"
Lan Đình Phương cảm thấy bản thân hiện tại giống như một đứa bé ở trong nhà trẻ. Liên Hảo giống như cô giáo trong nhà trẻ đang tiến hành đối thoại, đứa bé thì dè dặt cẩn trọng, cô giáo thì....
Cô giáo một mặt bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào thế giới ngoài cửa sổ xe.
Kế tiếp, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương cùng nhau vượt qua khoảng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi họ hội ngộ, bọn họ cùng đi siêu thị. Lan Đình Phương đẩy xe mua sắm, Liên Hảo ở một bên chọn đồ. Mỗi lần Liên Hảo chọn đồ đều sẽ bị Lan Đình Phương lải nhải ở bên tay, chuyện đâu đẩu đâu đâu cũng lôi ra nói. Có đôi khi Liên Hảo bị anh hỏi đến sinh phiền, những lúc như vậy cô sẽ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nhận lại ánh mắt vô tội giống hệt Ca Ca như đúc. Vì thế, trong lòng Liên Hảo phát ngốc, người đàn ông này rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, rõ ràng đã từng có ánh mắt quá mức lạnh lùng, rõ ràng đã trải qua quá nhiều bể dâu, nhưng, vì sao trong ánh mắt anh vẫn còn có thể có nét hồn nhiên của một cậu bé con?
Lan Đình Phương như vậy khiến cho Liên Hảo nhớ tới lời nói của Khấu Gia Minh, thật ra, Lan Đình Phương giống như một đứa bé không biết cách yêu, luôn đều là người khác yêu anh, còn anh thì lại không biết làm thế nào để yêu một người.
Thời điểm tính tiền, bởi vì là chủ nhật nên người đến siêu thị mua sắm rất nhiều, Liên Hảo đành phải lôi kéo Lan Đình Phương cùng nhau xếp hàng. Có thể thấy, Lan Đình Phương khi đứng trong hàng ngũ những người đứng xếp hàng quá nổi bật, ánh mắt của các cô gái tuy rằng không dám nhìn thẳng vào anh nhưng cũng không khỏi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhóm phụ nữ thì trắng trợn hơn, bọn họ xem anh thành phong cảnh tươi đẹp mà thưởng thức.
Hôm nay Lan Đình Phương mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu tím, cổ tay áo xoắn lên, như chi lan ngọc thụ.
Chi lan ngọc thụ (芝蘭玉樹): Ý nói đến người ưu tú.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc gợi cảm xếp hàng ở phía sau Lan Đình Phương không kiêng nể gì đem ngực của cô ta cọ ở trên lưng Lan Đình Phương, Liên Hảo nhíu mày, đá đá chân anh.
Làm sao? Anh dùng ánh mắt hỏi.
Người đàn ông này rõ ràng là rất khôn khéo, chẳng lẽ anh không biết là bản thân anh hiện tại đang bị người khác ăn đậu hủ: "Đi ra ngoài chờ đi."
"Một lát nữa anh muốn giúp em xách đồ." Anh còn muốn làm tốt nhiệm vụ nịnh nọt của mình, thái độ này rõ rành rành là giống như mèo con chó con trung thành tận tụy.
Hiển nhiên, biểu cảm đó của anh làm người ta suy nghĩ theo hướng khác. Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm kia quay đầu nhìn Liên Hảo, trong mắt có khinh miệt. Xem ra, người phụ nữ này nhất định là suy nghĩ theo phương diện kia. Chằng hạn như, anh là người mà cô bao dưỡng, hoặc là, cô có quyền lực ngút trời khiến anh không thể không khuất phục.
"Đi ra bên ngoài chờ em!" Liên Hảo nghiêm mặt.
"Ừ!" Bộ dạng Lan Đình Phương rầu rĩ không vui.
Đi được vài bước anh lại quay ngược trở lại, không nói một lời đem một tấm thẻ nhét vào trong tay Liên Hảo, nói: "Một lát dùng cái này tính tiền."
Đó là một chiếc thẻ vô hạn, thẻ đen viền vàng có ghi Ngân hàng thế giới. Cô nàng gợi cảm kia nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trong tay Liên Hảo, vài giây sau hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Lan Đình Phương đi được vài bước, mơ hồ nghe được một giọng nữ nói: "Chồng cô đối với cô thật tốt, trông rất đẹp trai và chu đáo."
Giống như một chiếc máy rađa, Lan Đình Phương nhanh chóng bật lên hệ thống tiếp thu.
Lan Đình Phương dừng lại bước chân. Giờ phút này, anh thật sự sợ hãi sẽ nghe được câu nói phủ nhận của Liên Hảo vang lên ở sau lưng mình. Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây.
Cô không có phủ nhận, cô không có phủ nhận! Cố Liên Hảo, em đã không phủ nhận, em thật đáng yêu! Khóe miệng gợi lên một độ cong thỏa mãn, bước chân Lan Đình Phương trở nên thật nhẹ nhàng.
Liên Hảo xách túi mua hàng đi ra khỏi siêu thị, chỉ với ánh mắt đầu tiên cô đã ngay lập tức nhìn thấy anh ở giữa đám đông nhộn nhịp.
Liên Hảo đứng ở nơi đó, nhìn anh mà trong mắt ứa lệ.
Trở lại trên xe, Liên Hảo vẫn như cũ đem ánh mắt đặt ở thế giới ngoài cửa sổ xe, một bàn tay Lan Đình Phương vẫn như cũ đặt ở trên mu bàn tay Liên Hảo.
"Đình Phương, đừng làm vậy với Anh Hùng!" Liên Hảo nhẹ nhàng nói: "Anh đối xử với anh ấy như vậy, em sẽ thương tâm."
Tay bị anh nắm giữ, thật nhanh siết chặt, sau đó, nới ra, sau đó, anh nói:
"Đã biết!"
Trong vài phút tiếp theo, cả toa xe tràn ngập sự trầm mặc, vô cùng ngột ngạt.
"Liên Hảo, giờ phút này anh thật hy vọng bản thân là Nguyên Anh Hùng. Liên Hảo, nghe được em ở trước mặt anh bảo vệ người đàn ông khác, trong lòng anh cũng không mấy dễ chịu gì."
Dường như Lan Đình Phương đã đem sự không dễ chịu của anh truyền nhiễm cho Liên Hảo, cô quay mặt qua, lông mi Lan Đình Phương thật dài, như được vẽ với độ cong giảm dần xuống.
Vì cái cảm xúc không nói rõ thành lời kia, Liên Hảo hắng giọng: "Lan Đình Phương, vừa rồi ở siêu thị, người phụ nữ áp ngực vào lưng anh kia, theo anh thì bên trong bộ ngực của cô ta có chứa silicon hay không?"
"Hả....." Lan Đình Phương vô cùng kinh ngạc.
"Đồ ngốc!" Liên Hảo vỗ vỗ đầu của anh: "Để cho người ta ăn đậu hủ còn bày ra bộ dạng ngốc nghếch không biết gì."
"Ăn đậu hủ?" Dường như nhớ tới cái gì, Lan Đình Phương cũng nghiêng mặt qua nhìn Liên Hảo, hai mắt nheo lại: "Cho nên vì không để anh tiếp tục bị người khác ăn đậu hủ nên em bắt anh ra ngoài?"
"Hay là anh nguyện ý để cho người ta ăn đậu hủ?" Liên Hảo không có trực tiếp trả lời vấn đề của anh.
"Liên Hảo!" Lan Đình Phương dè dặt cẩn trọng hỏi: "Anh có thể đem những lời này của em lý giải thành thật ra em có chút để ý việc anh bị người phụ nữ khác ăn đậu hủ hay không?"
Liên Hảo ngẩn người, chậm chạp nói: "Nhìn phía trước đi, đừng quên anh hiện tại đang lái xe."
Sau khi nói xong những lời này, Liên Hảo liền nhắm hai mắt lại, cô sợ hãi việc nhìn vào đôi mắt của Lan Đình Phương. Đôi mắt ấy rất sáng và trong, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị lạc vào sóng mắt ấy.
Hiện tại, Liên Hảo không biết bản thân nên làm gì cho phải.
Một lúc sau, như nghe được tiếng thở dài của anh: "Xin lỗi em, Liên Hảo, anh đã quên em không thích nghe anh nói những lời này."
Trong lòng Liên Hảo càng khó chịu hơn.
Trở về nhà, Liên Hảo liền bắt đầu nấu cháo cà rốt, cô đem cà rốt cắt thành từng khối nhỏ, băm thịt, cũng đem gừng tỏi cắt nhỏ. Lan Đình Phương đứng ở một bên làm trợ thủ. Ca Ca cũng chạy tới giúp vui, hết củng mông cọ chỗ này xong lại chạy đi ngửi chỗ kia.
Lúc Liên Hảo thái tỏi, Lan Đình Phương tham lam nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, phòng bếp được thiết kế theo kiểu mở, lấy ánh sáng vô cùng tốt, ánh nắng buổi chiều xuyên qua mặt kính chiếu vào phần lớn diện tích phòng bếp, phản chiếu lên bộ dụng cụ nấu ăn sinh ra phản quang, ánh sáng phản quang này dừng ở trên người cô, và mái tóc của cô cũng biến thành màu trắng bởi ánh sáng phản quang này.
Anh chầm chậm đưa tay ra, đẩy ra tóc và nhìn vào vết sẹo trên gáy của cô, vết sẹo nho nhỏ này dường như có sự sống, lay động khiến cho lòng anh miên man bất định.
Động tác thái gừng của cô dừng lại, Lan Đình Phương cũng vội vàng thu tay.
Anh sợ bởi vì hành động của mình khiến cô không vui, anh không dám phá hư cái khoảnh khắc không dễ gì có được này.
Tiểu Đao mang theo lễ phục đến nhà Lan tiên sinh liền nhìn thấy một tình huống như vậy, người đàn ông đang thu dọn bàn ăn, người phụ nữ thì thu dọn phòng bếp, một con chó nhỏ lông xù quỳ rạp trên mặt đất tự đùa tự vui, lăn tròn.
Tiểu Đao sửng sốt đứng ở nơi đó, vụng trộm đánh giá người đàn ông, tuy rằng không có khoa trương mang tạp dề, nhưng trên mặt anh toát ra sự dịu dàng khiến cho Tiểu Đao có thế nào cũng không dám liên tưởng người này cùng với Lan Đình Phương của ngày thường.
Thời điểm rời khỏi Thanh Nguyên, Tiểu Đao lúc này mới hiểu ra, sự dịu dàng trên khuôn mặt của Lan tiên sinh là đến từ chính người phụ nữ ở trong phòng bếp kia. Những hành vi bất thường của Lan tiên sinh mấy ngày nay có lẽ là vì muốn trình diễn tiết mục gương vỡ lại lành.
Chỉ là, chiếc gương này có thể lành được sao?
Khi Liên Hảo không hiểu đầu đuôi gì nhìn chiếc váy màu trắng kia. Lan Đình Phương đem chiếc váy ướm thử trên người Liên Hảo, gật gật đầu, rất tốt, kiểu dáng rất bảo thủ.
"Không phải em đã đồng ý buổi tối cùng anh đi đến một nơi sao?" Lan Đình Phương lắc lắc chiếc váy trong tay: "Đêm nay cùng anh tham dự một buổi tiệc có được không?"
Anh hỏi cô có được không? Trước đây, anh chưa từng hỏi cô những vấn đề tương tự như vậy. Anh luôn đơn thân độc mã xuất hiện tại những trường hợp công khai, cho nên, cho dù bọn họ đã kết hôn sáu năm, anh vẫn khiến cho mọi người giả tưởng rằng anh vẫn còn độc thân, cho nên, đủ loại tạp chí khác nhau đem vương miện người đàn ông độc thân hoàng kim đội ở trên đầu anh.
Chiếc váy này chạm vào không ngờ lại có cảm giác mềm mại như vậy, Liên Hảo hạ xuống ánh mắt: "Anh cũng biết là thân phận của em không thích hợp cùng anh xuất hiện tại những trường hợp công khai."
Thân phận của em? Miễn cưỡng ngăn chặn sự khó chịu ở trong lòng vì bốn chữ khiến người ta luống cuống này. Đây là buổi tiệc vì Cố Liên Hảo và Nguyên Anh Hùng mà chuẩn bị, cô làm sao có thể vắng mặt?
"Đây là một buổi tiệc mang tính chất riêng tư, một số cổ đông của công ty cũng sẽ xuất hiện. Sẽ không có phương tiện truyền thông, càng không có người chất vấn về thân phận của em." Lan Đình Phương nói một cách yếu ớt: "Nguyên Anh Hùng cũng sẽ đi, anh ta là nhân vật quan trọng nhất trong buổi tiệc này. Đài truyền hình muốn nâng đỡ một nhóm người mới, anh ta là người mới trong nhóm đầu, đây là lần đầu tiên anh ta lộ diện trước bộ phận cấp cao của công ty."
Liên Hảo tiếp tục nhìn dép đi trong nhà của mình: "Vì sao muốn em đi cùng anh?"
"Bởi vì." Tay Lan Đình Phương xoa lên tóc Liên Hảo: "Anh đã đọc qua một cuốn sách. Mỗi một cô gái đều có giấc mơ được làm công chúa, yến hội hoa lệ, lễ phục tinh xảo, và hoàng tử nắm lấy tay mình. Liên Hảo, anh không quan trọng việc bản thân có phải là hoàng tử mà em khoác tay hay không, nhưng anh hy vọng anh là người tạo dựng giấc mơ kia cho em."
Một lúc lâu sau, Liên Hảo gật đầu, nói không rõ là vì cái gì, chỉ là ngày xưa cô thật sự từng có một giấc mơ trở thành công chúa như vậy. Thời điểm xem bộ phim 《 Scissorhands Edward 》, Liên Hảo cũng từng kỳ vọng sẽ có một ngày gặp được một cuộc gặp gỡ bất ngờ giống như vậy, có một người yêu giống như Edward, dùng hai tay của anh cắt ra một khu vườn trong mơ cho cô.
Màn đêm vừa mới buông xuống, bên ngoài sảnh vào hội trường trung tâm Truyền thông Á Thái, các nhân viên công tác bố trí hiện trường đều đã rời khỏi. Những người phục vụ thay thế cho nhân viên công tác tiến vào hội trường. Ai đó đã trải thảm đỏ lên những bậc thang bên trong hội trường buổi tiệc.
Phòng Tổ Vọng một thân chính trang, bên cạnh anh ta là một cô gái mặc đồ phục vụ. Anh ta dừng lại ở lối vào bữa tiệc một chút, sau đó tránh tới một góc không người, gọi vào số của Lan Đình Phương.
Điện thoại được kết nối.
"Lan Đình Phương, cậu xác định phải làm như vậy sao?"
"Đúng! Tôi phải làm như vậy!"
Tác giả: Có thể cam đoan với mọi người là, đây sẽ là một câu chuyện rất đẹp. Mấy ngày nay kết cấu của câu chuyện đã bước đầu chỉnh thể thành hình, đối với tôi thì đây là một câu chuyện đẹp.