Tinh Thần Châu

Chương 915: Xuân miên bất giác hiểu

Bất quá nàng thỉnh Lộ Nghiên Thanh ở lại cũng không phải cưỡng cầu, chỉ là dùng phương thức xưng hô tỷ muội giữ lại đối phương. Bởi vì nàng cũng không phải nghĩ muốn bắt giữ Lộ Nghiên Thanh để tương lai dùng uy hiếp Dược Thiên Sầu, nàng hiểu rõ loại người như Dược Thiên Sầu dùng thủ đoạn uy hiếp rất khó sản sinh hiệu quả, nàng chỉ là hi vọng ở thời khắc mấu chốt Lộ Nghiên Thanh có thể đứng ra cầu tinh may ra còn chút tác dụng. Nếu như dùng sức mạnh lưu lại Lộ Nghiên Thanh, như vậy cùng Dược Thiên Sầu kết cừu hận càng sâu, trái lại cái được không bù đắp nổi cái mất.
 
Nhưng làm cho Mục Thiên Kiều ngoài ý muốn chính là giữ lại Lộ Nghiên Thanh cũng không hề phí công phu, Lộ Nghiên Thanh chỉ thoáng suy tư liền đáp ứng.
 
"Không ngờ có thề chạy thoát khỏi tay Thương Vân Tín?" Ô Hùng nhìn lưa quang do Đại mình Luân hóa thành biến mất trên bầu trời đêm lại có chút không thể tin được, trong lòng hắn rõ ràng, luận tu vi hắn và Đại mình Luân cũng không mạnh hơn Thương Vân Tín, Dược Thiên Sầu có thể từ trong tay Thương Vân Tín thoát thân, chỉ có thể nói rõ người này đích xác không đơn giản.
 
"Đêm đã khuya, Lộ cô nương xuống phía dưới nghỉ ngơi thôi!" Ô Hùng bỗng nhiên nói với Lộ Nghiên Thanh, Lộ Nghiên Thanh hơi khom người chào đôi tân nhân, sau đó rời đi. Chờ Lộ Nghiên Thanh đi rồi, Ô Hùng lại nghiêng đầu hạ lệnh nói: "Đem hạ lễ của Dược Thiên Sầu tìm ra cho ta."
 
Hai gẫ thị vệ lập tức lĩnh mệnh đi, không bao lâu từ trong sương phòng cầm tới một hộp gấm hình vuông không lớn lắm, bên trên dán giấy viết "Thiên Hạ thương hội Dược Thiên Sầu chúc mừng." Ô Hùng mở ra vừa nhìn, không khỏi sửng sốt, bên trong có một đôi nam nữ nhỏ bằng vàng cỡ bàn tay, cũng không phải là thứ gì đáng giá.
 
Thủ hạ tiếp nhận chiếc hộp không, Ô Hùng lấy ra đôi nam nữ bằng vàng ngắm nghía, phát hiện chính là điêu khắc hình dáng gương mặt của mình và Mục Thiên Kiều, điêu khắc trông rất sống động lại giống như đúc, hiển nhiên đã hao tốn nhiều tâm tư. Chỉ thấy dưới bệ có khắc bốn chữ "Thiên Trường Địa Cửu", tuy rằng chỉ là một kiện lễ vật rất đơn giản, cũng đã làm thấy rõ thành ý của người tặng lễ.
 
Ô Hùng lặng lẽ không nói gì liếc mắt nhìn Mục Binh đang bận rộn kiềm kê quà tặng trong sương phòng, trong lòng nhiều ít có chút hối hận thở dài một tiếng, nếu như không phải bởi vì ngươi, ta hà tất phải đánh đuổi khách nhân thành tâm đến chúc mừng.
 
Hắn không biết Dược Thiên Sầu tặng món quà này cũng là vì bất đắc dĩ, bởi vì hắn phát hiện gốc tiên thảo giá trị xa xỉ mình chuẳn bị sẵn vốn không thể đem ra tay, lại không có thời gian đi chuấn bị vật gì khác, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng Kim quyết làm ra vật này để thể hiện thành ý.
 
"Dược Thiên Sầu là bằng hữu của phu nhân, phu nhân nhìn đi!" Ô Hùng đưa hoàng kim điêu khắc cho Mục Thiên Kiều, thở dài nói: "Cừ động này hôm nay của ta sợ rằng đã làm cho bằng hữu của nàng thương tâm."
 
Mục Thiên Kiều cầm điêu khắc lặng lẽ, ánh mắt dừng lại trên bốn chữ "Thiên Trường Địa Cửu" thật lâu không dời đi, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
"Đêm đã khuya." Ô Hùng nhìn Mục Thiên Kiều, trên mặt mang theo vẻ cười giảo hoạt: "Phu nhân, quá trình trọng yếu nhất của đại hôn còn chưa làm xong."
 
Mục Thiên Kiều chợt kinh ngạc liền lập tức hiểu được ý tứ của hắn, gương mặt trong nháy mắt chợt đỏ bừng, mắc cỡ đến mức thiếu chút nữa không dám ngẳng đầu. Ô Hùng ha ha cười, trực tiếp nắm tay kéo nàng đi vào...
 

Cửa phòng bên trong tầm cư đóng chặt, đèn đuốc trong phòng sáng trưng soi sáng tân phòng được trang trí mới tinh, đèn hoa chúc chiếu rọi xuống, một đôi tân nhân cùng ngồi bên mép giường, hai tay giao nhau, uống xong chén rượu giao bôi. Ô Hùng tiếp lấy chén rượu không trong tay Mục Thiên Kiều, vung tay lên, hai chén rượu vững vàng rơi lên trên bàn trong phòng.
 
Lúc này Mục Thiên Kiều đầy mặt e thẹn, gương mặt như rặng mây đỏ, cúi đầu, dưới ánh nến kiều diễm động nhân vô cùng, Ô Hùng nhìn xem có chút ngây dại, hầu kết khẽ động nói: "Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân trong đoàn người đã cảm thấy tâm động, từ sau khi bước lên đường tu hành chẳng bao giờ từng có loại cảm giác này. Phu nhân nói đây có phải là duyên phận hay không?"
 
Mục Thiên Kiều e thẹn vô hạn nhẹ nhàng "ân" một tiếng, tùy ý cho Ô Hùng lôi kéo tay mình, Ô Hùng cúi đầu bên tai nàng, hít lấy hương thơm cơ thể, nhẹ giọng nói: "Đêm động phòng hoa chúc, phu nhân, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
 
Miệng hắn hỏi như vậy, tay cũng không đợi đối phương đồng ý, trực tiếp đưa tay dây lưng của nàng. Thân thể mềm mại của Mục Thiên Kiều không khỏi run lên, chỉ cảm thấy đai lưng buông lỏng, quần áo đã rơi xuống, không khỏi khần trương nhắm hai mắt lại. Tuy rằng không nhìn thấy được gì, nhưng có thể cảm giác được quần áo của mình đang lần lượt bị cởi ra, nhẹ nhàng chảy xuống mặt đất. Rất nhanh, một cảm giác mát lạnh lan vào da thịt, một đôi bàn tay hữu lực trực tiếp xoa lên thân thể rung động của nàng...
 
Mặc dù nàng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng thân thể cũng thật no đủ, làn da trơn bóng sáng lên oánh oánh dưới ánh nến, thân thể trần trụi mê người của Mục Thiên Kiều cứ như vậy không hề bảo lưu hoàn toàn bại lộ ra trước mặt Ô Hùng. Ánh mắt Ô Hùng thật khó di chuyển, gian nan nuốt nước bọt, hắn từ hai vú no đủ phấp phồng của Mục Thiên Kiều cảm giác được nhịp tim đập, lúc này liền thuần thục kéo xuống y phục của mình, bế bổng Mục Thiên Kiều lên.
 
Mục Thiên Kiều vừa tiếp xúc với da thịt trần trụi của đối phương, lại ngửi thấy một cỗ khí tức nam nhân nồng nặc, nhịn không được trơm lên một tiếng, hai mắt hoàn toàn không dám mở.
 
Một nam một nữ trần trụi rất nhanh nằm lên giường, chiếc giường ngủ phủ gấm không ngừng dao động lên...Ô Hùng nửa nằm trên thân thể Mục Thiên Kiều, nhìn mỹ nhân nhắm nghiền hai mắt cười nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng là phu nhân của ta, vì sao nhìn thấy ta còn phải xấu hổ, phu nhân, mở mắt nhìn ta."
 
Cảm thụ được vật thể đang xao động bất an dưới hạ thể của mình, hai mắt Mục Thiên Kiều run rẩy mở ra, nhìn nam nhân đang nằm trên người mình. Nhưng ngay trong nháy mắt nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy nét cười xấu xa trên mặt nam nhân kia, sau đó hạ thể truyền đến cảm giác bị đè xuống, vật thể đang xao động bất an lập tức trực tiếp tiến thẳng vào người nàng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Mục Thiên Kiều liền truyền ra tiếng rên đau đớn, chiếc giường lại dao động lên, xuân tình kích động khắp phòng...
 
Mặt trời lên cao, nhưng không người nào dám đến quấy rối đôi tân nhân trong gian phòng. Trên chiếc giường trong phòng, xuân miên còn chưa phát giác đã sáng, đôi nam nữ trần trụi vẫn ôm nhau, một đêm xuân tình tràn lan, làm Mục Thiên Kiều vừa được hưởng mưa móc hầu như không còn khí lực, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa tiêu tan, mềm nhũn nằm trong lòng Ô Hùng.
 
"Phu nhân đi theo Ô Hùng có hối hận?" Ô Hùng bỗng nhiên nhìn nữ nhân trong lòng hỏi.
 
Mục Thiên Kiều ghé vào ngực hắn, lắc đầu nói: "Mục Thiên Kiều không phải người do dự, đời này chỉ biết tuyển chọn ở chung với một người nam nhân, nếu đã đi theo thì vĩnh viễn sẽ không hối hận." Nói xong ngẩng đầu nhìn Ô Hùng nói: "Trừ phi đại nhân không cần thiếp nữa, bằng không không cầu cùng sống, nhưng cầu cùng chết."

 
Ô Hùng lập tức che lại miệng nàng, thỏa mãn cười nói: "Cái gì sống sống chết chết, ngày đại hỉ sao lại nói những lời như vậy. Huống chi tại Tiên giới, ngoại trừ Tiên Đế, ai dám quyết định sống chết của hai ta?"
 
Mục Thiên Kiều vô ý thức đưa mắt nhìn hoàng kim điêu khắc do Dược Thiên Sầu tặng đặt trên bàn trang điểm, trong tiềm thức hiện lên một tia bất an, cắn cắn đôi môi
 
Đỏ mọng nói: "Đại nhân, thái độ làm người của cha thiếp thật có nhiều chỗ không được đúng ý người khác, mong rằng sau này đại nhân tha thứ nhiều hơn."
 
"Đây là tự nhiên, hôm nay chúng ta đều là người một nhà, há có thể nói như vậy." Ô Hùng vuốt ve vùng lưng trơn bóng của nàng, vỗ nhẹ nói: "Rời giường thay y phục, chúng ta tân hôn đại hỉ, ta muốn dẫn nàng đến Tiên cung bái kiến Tiên Đế tạ ân."
 
Hai người lập tức rời giường thay y phục, Mục Thiên Kiều mới nếm thử trái cấm, thân thể nhiều ít có chút không khỏe, động tác có chút chậm chạp, Ô Hùng mặc quần áo xong nhìn thấy, liếc mắt nhìn chút lạc hồng trên giường, không khỏi tâm tình thư sướng cười ha ha lên.
 
Mục Thiên Kiều ngồi bên bàn trang điểm chợt giật mình, không biết hắn cười chuyện gì, đã thấy Ô Hùng đi nhanh qua, nhẹ nhàng rút lấy cây bút vẽ mày trên tay nàng, đè vai không cho nàng đứng lên, nhẫn nại giúp Mục Thiên Kiều vẽ hai hàng lông mày.
 
Mục Thiên Kiều vui mừng ngoài ý muốn, làm nũng che giấu nói: "Nhìn thủ pháp của đại nhân rất quen thuộc, xem ra là tay hành gia, sợ rằng không biết đã làm không biết bao nhiêu lần rồi đi!"
 
Ô Hùng cười ha ha nói: "Việc này là lần đầu tiên làm, không nghĩ tới mới lần đầu làm đã được phu nhân thừa nhận." Nói xong dùng bút chỉ chỉ lên hoàng kim điêu khắc trên bàn nói: "Có thể phối hợp ăn ý như vậy, xem ra chúng ta thật là trời sinh một đôi, như vậy kiếp này để cho ta vẽ mày cho nàng đi! Vẽ mãi cho đến khi thiên trường địa cửu."
 
Ánh mắt Mục Thiên Kiều bỗng nhiên dừng lại trên cái bệ của hoàng kim điêu khắc, bốn chữ "Thiên Trường Địa Cửu" bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy có chút chói mắt, rõ ràng là câu chúc phúc, nhưng cảm giác giống như đang bị châm chọc, trong lòng luôn cảm giác có chút bất an, nói không rõ là vì sao. Nàng không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ bởi vì vật này do Dược Thiên Sầu tặng, mà mình đã từng hướng Dược Thiên Sầu cầu ái, cho nên khi đối mặt Ô Hùng lại cảm thấy trong lòng bất an?
 
Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành, sau chuyện Dược Thiên Sầu chịu ô nhục bị Ô Hùng khu trục, lại bị Thương Vân Tín truy sát đã truyền tin tức sôi sùng sục. Tin tức này dĩ nhiên do các phái đến dự tiệc cưới Ô Hùng truyền đi ra. Tuy rằng bọn họ chỉ nhìn thấy được một đống hỗn độn, vẫn không nhìn thấy thi thể Dược Thiên Sầu, nhưng trong sự nhận biết của bọn họ, Dược Thiên Sầu không có khả năng chạy khỏi sự truy sát của Thương Vân Tín, đương nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
 
Tiếp thu chỉ thị của Dược Thiên Sầu, Yến Nam Thiên suốt ngày luôn chạy loạn thu thập tin tức trong Mê Huyễn Tiên Thành, vừa nghe được tin tức này lại càng hoảng sợ, trước tiên vội vàng chạy trở về Thiên Hạ thương hội tìm Hồ Trường Thọ thương lượng. Hai người biết rõ chuyện này đại sự, tin tức trước khi xác nhận liền không thể khuếch tán, bằng không sẽ làm lòng người trong Thiên Hạ thương hội tan rã, vì vậy cùng nhau chạy lên lầu tìm hiểu.
 
Nhưng tin tức đã sớm truyền đến sôi sùng sục, làm sao có thể gạt được? Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành có không ít người nghe tin lục tục chạy tới Thiên Hạ thương hội hỏi việc này, nhiều ít có vị đạo nhìn như có chút hả hê. Cứ như vậy không xong, các lĩnh chủ hết hồn, để lại một bộ phận người trông coi dưới lầu, mọi người đều hướng trên lầu tụ tập...
 
Vi Xuân Thu canh giữ ngay trước cửa phòng Bạch Tố Trinh nghe xong Vũ Nam Thiên và Hồ Trường Thọ kể lại, nhất thời cười nhạt nói: "Quả thực là nói bậy, ta thật ra ước gì hắn chết sớm một chút, nhưng mạng của chưởng môn các ngươi rất tiện, sáng sớm nay còn đang lắc lư ngay trước mặt của ta, bị ta oanh đi, hắn có thể chết mới là lạ."
 
Vũ Nam Thiên và Hồ Trường Thọ nhìn nhau, đều cảm giác Vi Xuân Thu chỉ là an ủi bọn họ. Song song, các chư quốc lĩnh chủ cũng rộn ràng nhốn nháo chạy lên, nhìn thấy ba người ngoài cửa liền hô to gọi nhỏ, vô cùng ồn ào hỏi han tin tức.