Tinh Thần Châu

Chương 914: Dụng tâm lương khổ

Có người vui mừng dĩ nhiên là phải có người mất hứng, khi những người này đang uống rượu nghe nhạc khúc, thì Dược Thiên Sầu cũng đang cấp tốc lao ra khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh. Lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh càng nhanh càng tốt, nếu xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, ở trong này động thủ xác thực là không hề phương tiện.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu đang cấp tốc phi hành thì đột nhiên có một thanh âm hừ lạnh truyền đến bên tai, thoáng nghiêng đầu vừa nhìn, nhất thời giật mình kinh hãi. Chỉ thấy Thương Vân Tín không biết từ bao giờ đã đuổi sát ngay theo phía sau hắn. Dược Thiên Sầu biết Thương Vân Tín sẽ đuổi theo, nhưng không nghĩ lão gia hỏa sẽ đuổi theo nhanh đến mức này.
 
"Ha ha.., giờ ngươi mới biết sợ ư?" Thương Vân Tín ở phía sau cười lạnh nói.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi cười khểnh, đáp: "Lão cẩu! Ngươi cảm thấy lúc này ta có cần phải sợ ngươi hay không? Cho ngươi thêm một trăm lá gan, thì ngươi cũng không dám ra tay ở chỗ này."
 
Lời này khiến cho Thương Vân Tín có điểm thẹn quá hóa giận. Nhưng thoáng nhìn bốn phía xung quanh một chút, ngẫm lại đúng là bản thân hắn không dám ra tay. Lúc này thần tình méo xệch, nghiến răng nói: "Miệng lưỡi bén nhọn, khi bắt được ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi biết như thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong."
 
Dược Thiên Sầu khinh thường nhìn hắn nói: "Uy hiếp ta? Vậy ngươi có tin hiện giờ ta sẽ làm cho ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong hay không?"
 
"Chỉ bằng vào ngươi?" Thương Vân Tín ngoài cười nhưng trong ngữ khí không cười nói: "Éch ngồi đáy giếng, khẩu khí đúng là rất lớn."
 
"Ha ha! Lão tử chẳng những khẩu khí lớn, mà lá gan còn lớn hơn nữa, ngươi có muốn thử qua một lần hay không?" Dược Thiên Sầu vung tay áo lên, trăm chuôi thanh hỏa phi kiếm theo trong ống tay áo chui ra, nhanh chóng bay múa bảo hộ xung quanh người hắn.
 
Thương Vân Tín đôi con ngươi cấp tốc co rút lại, trầm giọng nói: "Ngươi dám động thủ trong này sao?"
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngươi cho là ta dám không? Lão tử dù sao đi ra ngoài cũng phải chết, so với như thế, còn không bằng liều mạng cùng ngươi ở trong này. Dù sao mọi người đều biết ngươi chạy theo truy sát ta. Đương nhiên chẳng quản ai là người ra tay trước, tóm lại chỉ cần động thủ trong Cực Lạc Tiên Cảnh, phá hủy quy tắc Tiên Cung, ngươi tựu cũng đừng mong sống yên ổn. Ha ha! Hiện giờ lão tử chỉ cần hô một tiếng cứu mạng, cũng có thể khiến cho ngươi gánh vác không nổi đâu ah! Có thể kéo theo cao thủ Tuyệt Tình Cung đệm lưng xuống suối vàng, lão tử chết cũng không oan uổng lắm đâu."
 
Thương Vân Tín nghe vậy, thần tình run rẩy liên tục, hắn không nghĩ ra Dược Thiên Sầu còn vô lại đến trình độ này, cư nhiên dám đem chiêu này ra uy hiếp hắn. Nhưng hắn lại không thể không tin tưởng, thử nghĩ xem, một người bị dồn tới đường cùng, còn có chuyện gì mà không dám làm. Đem tính mạng quý giá của mình so sánh cùng tính mạng rơm rác của Dược Thiên Sầu, đúng là không đáng giá.
 
"Lão cẩu! Ta cành cáo ngươi, nội trong ba tiếng, nếu ngươi còn dám đến gần người tạ, đừng trách lão tử sẽ phóng tay động thủ cùng ngươi ah!" Dược Thiên Sầu dựng ba ngón tay lên, thần tình dữ tợn, hung hăng đếm: "Một.., hai..."
 

Vừa mới đếm tiếng thứ hai, Thương Vân Tín liền đã nghiến răng hóa thành một đạo lưa quang lao vút đi. Lúc này trong lòng hắn vô cùng ủy khuất, đường đường là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, thế nhưng lại bị một gã bất nhấp lưu hù cho bỏ chạy. Bất quá cái hạng lưu manh này hắn không chơi nổi, muốn đánh cược cũng không có đảm lượng, mạng của chính mình so với đối phương đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần ah!
 
Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này thì trong lòng không khỏi cao hứng, nhanh chóng thu hồi phi kiếm xoay quanh người, cùng cao thủ như vậy đánh nhau, bản thân hẳn không dám nắm chẳc, nếu như chưa bị dồn đến chân tường, tốt nhất là không cần cùng người ta động thủ. Hắn chỉ muốn bức đối phương lùi ra xa một chút, vừa ra khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh, chính mình liền sẽ tùy lúc thoát thân. Nếu bị đối phưong kèm bên người, rất có thể sẽ bị đối phưong nhân cơ hội miểu sát, có lẽ ngay cà cơ hội đào tẩu cũng không còn kịp.
 
Nhưng mà hắn vừa cười chưa được bao lâu, thì đôi chân mày đã khẽ cau lại, bời vì loáng thoáng trông thấy Thưong Vân Tín đang đứng phía xa, hiển nhiên là đang chằm chằm theo dõi chính mình. Chiếu theo tình huống này, đối phương muốn kèm mình ra khỏi phạm vi Cực Lạc Tiên Cảnh, làm cho mình không thể nhân cơ hội thuấn di ly khai.
 
Kết quà không nằm ngoài sờ liệu của Dược Thiên Sầu, khi hắn bay tới điểm cực hạn trong phạm vi của Cực Lạc Tiên Cảnh, thì Thương Vân Tín đã đứng trên không trung cách vài trăm thước, thần tình cười lạnh chờ đợi. Dược Thiên Sầu lắc mình đáp xuống một gò núi nhỏ bên dưới, hướng Thương Vân Tín dựng ngón tay giữa lên, thần tình như đang châm chọc. Theo sau trực tiếp lao xuống bên dưới mặt đất...
 
Hắn độn thổ ư? Thương Vân Tín giật mình cà kinh, lúc này nhanh chóng thuán di đáp xuống, thần thức vội vàng phóng ra bao trùm bốn phía xung quanh phân tích tình huống, nhưng mà không hề nhận thấy một chút động tĩnh nào của Dược Thiên Sầu. Thương Vân Tín căn bản là không tin Dược Thiên Sầu có thể đào tẩu nhanh như vậy ở dưới lòng đất, sự tình phát sinh qua, cơ hồ chỉ là trong một cái chớp mắt, dựa vào tu vi của đối phương, tốc độ độn thổ căn bản là không thể nhanh hơn tốc độ điều tra thăm dò của chính mình được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Nhưng ngắm nhìn bốn phía xung quanh mấy lần, mà không có thu hoạch được gì. Cuối cùng, dưới cơn phẫn nộ Thương Vân Tín huy vũ song chưởng bắn ra hai đạo quang mang xuống dưới lòng đát, đem mặt đất oanh tạc ra một cái hố sâu mấy trăm thước, bất quá vẫn là không nhìn thấy bóng ảnh của Dược Thiên Sầu đâu cà.
 
Sau khi những thanh âm huyên náo lắng xuống, Thương Vân Tín không khỏi đứng ngây ra ở trên gò núi. Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, bản thân hắn không trở thành trò cười trong thiên hạ cũng là không thể. Bằng vào tu vi của chính mình, mà không truy sát nổi Dược Thiên Sầu hay sao...
 
Trên đỉnh núi cách đó không xa. Hai gã kim bào nhân thoáng đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đã nhận được pháp chỉ của Ô Hùng, cho nên mới chạy tới giám thị khúc mắc quà giữa Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu. Vốn hai người tưởng rằng Dược Thiên Sầu hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ ra Thương Vân Tín cư nhiên lại thất thủ. Hai người khẽ gật đầu, hóa thành lưu quang quay về phục mệnh...
 
Đêm khuya, bên trong ngoại vụ đại thống lĩnh phủ, yến hỉ đã tàn, Mục Binh đang ở trong sương phòng, thần tình hớn hở, chỉ huy hai gã kim bào nhân thủ vệ, kiểm kê quà mừng do các môn phái đưa tới. Đại mình Luân, Lộ Nghiên Thanh, Mục Thien Kiều cùng Ô Hùng đang ở trên lầu, thương lượng chuyện tình gì đó.
 
"Ngươi thật sự là không muốn quay về lúc này hay sao?" Đại mình Luân nhìn chằm chằm vào Lộ Nghiên Thanh chau mày nói: "Lộ cô nương, ta khuyên ngươi vẫn là nên quay về một chuyến, trước khi Dược Thiên Sầu ròi đi, đã cầu ta phải đưa cô nương bình an quay về, mà ta đã đáp ứng hắn rồi."
 
Ô Hùng thoáng đưa mắt nhìn Lộ Nghiên Thành. Vừa rồi, ở dưới lời mòi thịnh tình của Mục Thiên Kiều, Lộ Nghiên Thanh đã đáp ứng ở lại làm bạn cùng Mục Thiên Kiều, không quay về Thiên Hạ thương hội nữa.
 
Ô Hùng mĩm cười, hướng Đại mình Luân nói: "Mình Luân huynh, nếu Lộ cô nương đã trng thuận lời thỉnh cầu của thê từ, thì ngươi bán thể diện cho chúng ta đi, để Lộ cô nương ở lại đây! Thiên Hạ thương hội nàng có quay về hay không cũng không quan trong, chỉ sơ Dươc Thiên sầu khó lòng thoát khỏi lòng bàn tay của Thưong Vân Tm ah!
 

Đại mình Luân liếc mắt nhìn Ô Hùng, cười lạnh nói: "Ngươi nắm chắc thế sao? Nếu Dược Thiên Sầu thoát khỏi độc thủ của Thưong Vân Tín thì ngươi tính sao đây!"
 
"Tính sao ư?" Ô Hùng thoáng liếc mắt nhìn Mục Thiên Kiều, nhàn nhạt nói: "Coi như Dược Thiên Sầu sống lại thì đã làm sao? Chẳng lẽ Ô Hùng ta tìm hắn, hắn còn dám không đáp ứng sao?"
 
Đại mình Luân nhăn mày, trầm ngâm cân nhắc xong, mới nhìn Lộ Nghiên Thanh nói: "Lộ cô nương, nếu ngươi quà thật không muốn quay về, thì mau đem lý do viết xuống, ta giúp ngươi chuyển cáo cho Dược Thiên Sầu. Chung quy so với chuyện quay về tay không vẫn là dễ dàng hơn."
 
Lộ Nghiên Thanh hơi trầm ngâm trong chốc lát. Theo sau mới lấy ra một khối ngọc điệp giao cho Đại mình Luân.
 
Đại mình Luân thu hồi ngọc điệp, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên Thanh nói: "Ta hỏi ngươi thêm một lần nữa, đây là quyết định do ngươi lựa chọn, không ai bức ngươi đó chứ?"
 
Ô Hùng nghe vậy chỉ biết mĩm cười.
 
Lộ Nghiên Thanh khẽ cắn răng, đáp: "Là ta tự nguyện lưu lại, bời vì ta không còn lý do quay về Thiên Hạ thương hội thêm nữa."
 
Đại mình Luân im lặng nhìn nàng thêm chốc lát, thấy nàng không giống như đang nói dối. Lúc này thản nhiên nói: "Theo bình thường là ta sẽ phải cưỡng chế, mang ngươi quay về. Nhưng xem trên thể diện của ô huynh, chuyện này coi như xong, chính ngươi tự mình thu xếp ổn thỏa nhé!"
 
Nói xong hướng Ô Hùng ôm quyền, đang muốn ly khai, nhưng đúng lúc này, hai gã kim bào nhân do Ô Hùng phái đi giám sát đã quay về phục mệnh. Hai người bước tới dưới cầu thang thì dừng chân hành lễ. Lúc này Ô Hùng khẽ mĩm cười nói: "Mình Luân huynh tạm thời dừng bước, tiếp tục nghe xong đi cũng không muộn!"
 
Theo sau nhìn hai người nói: "Tình huống như thế nào?"
 
Hai người khẽ đưa mắt nhìn nhau. Một người trong đó ôm quyền bầm báo: "Bầm đại thống lĩnh, sau khi ròi khỏi đây Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đã xảy ra tình huống đôi bên giằng co. Nhưng ngay khi Thưong Vân Tín muốn ra tay hạ thủ, thì Dược Thiên Sầu đã dùng độn thổ thuật chạy thoát."
 
Ô Hùng thoáng sửng sốt, không thể tin được Dược Thiên Sầu lại có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Thưong Vân Tín.
 
Đại mình Luân sau khi nghe xong cũng khẽ thở phào một hơi, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, thầm nghĩ Dược Thiên Sầu này đúng là không hề đơn giản. Đại mình Luân thản nhiên liếc mắt nhìn Ô Hùng, không nói thêm gì nữa, mà hóa thành lưu quang, trực tiếp ly khai...
 
Hắn quả nhiên không phải người bình thường! Mục Thiên Kiều trong lòng khê than thở một tiếng, thoáng nhìn về phía Lộ Nghiên Thanh. Sở dĩ nàng khuyên Lộ Nghiên Thanh ở lại cùng mình làm bạn, chính là đoán ra Dược Thiên Sầu không hề tằm thường, Thương Vân Tín chưa chắc có thể giết chết được hắn. Lúc này quà nhiên đã xác mình được phán đoán của mình.
 
Mục đích giữ Lộ Nghiên Thanh ở lại chơi, chỉ có trong lòng nàng mới rõ ràng nhắt. Nàng biết quan hệ giữa Mục gia cùng Dược Thiên Sầu là không thể vãn hồi, nhưng nàng vẫn làm ra cố gắng cuối cùng, nàng mơ hồ cảm thấy đến lúc mấu chốt Lộ Nghiên Thanh có thể phát huy tác dụng, nói không chừng sẽ cứu được cho Mục Binh một mạng. Bởi vậy mà nàng mới dụng tâm lương khổ, khuyên giải Lộ Nghiên Thanh ở lại chơi với mình...