Tinh Thần Châu

Chương 819: Tao Ngộ Chiến

Đệ tử Ly Hỏa cung và Linh Tu môn tạo thành đội hình trái phải hai cánh Tứ Thông thương hội mà đẩy mạnh. Dược Thiên Sầu, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long sau đó cũng tiến lên.
 
Sương mù do linh khí nồng nặc hình thành ở chung quanh phiêu phiêu đãng đãng, kỳ hoa dị thảo tùy ý liền có thể thấy được, bốn phía tựa hồ vĩnh viễn một mảnh mù sương, nhìn không thấy trăng sao mặt trời. Đế cho Dược Thiên Sầu cảm thấy kỳ quái chính là, hiện tại hắn mới phát hiện nơi này tựa hồ không có đêm tối, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, vẫn là mù sương, làm cho người ta có loại cảm giác bị nhốt trong một cái bóng đè không thể giãy dụạ, vô cùng không chân thực.
 
Hỏi qua Đỗ Phong và Hỏa Vân Long, hai người đối với hiện tượng kỳ quái này cũng không hiểu rõ, có người nói từ ngày Thần Khư Cảnh mở ra, Thần Khư Cảnh vẫn cứ là như thế, không ít người đều có nghi hoặc giống nhau, nhưng không ai hiểu rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra.
 
Một đường tìm tòi đi tới, Dược Thiên Sầu phát hiện đại phái đúng là đại phái, lực uy hiếp rõ ràng khác hẳn, một ít bọn đạo chích mưu đồ gây rối vừa nhìn thấy đệ tử Ly Hỏa cung và Linh Tu môn lập tức tránh lui ba thước, nhanh kiếm đường vòng mà đi. Đây không phải do tu vi đệ tử hai môn phái cao bao nhiêu, dù sao tu vi đệ tò các phái tiến nhấp Thần Khư Cảnh đều không khác nhau bao nhiêu, then chốt là vì trêu chọc không nổi hậu trường của bọn họ, bằng không cho dù trong Thần Khư Cảnh có chiếm được tiện nghi, đi ra ngoài cũng sẽ đưa tới đại họa cho môn phái.
 
Tiếng đánh đánh giết giết vang lên khắp bốn phía không ngừng, hơn vạn môn phái, hơn mười vạn người ngươi cướp ta đoạt, có thể ở chung hòa binh mới là lạ. Nói chung gặp tao trơng đều là môn phái nhỏ, tìm tận tâm tư trốn trốn tránh tránh sưu tầm kỳ trân dị bảo, thế nhưng luôn luôn sẽ đụng tới chặn đường đánh cướp...
 
Dọc theo đường đi tận mắt nhìn thấy sự nghiệm chứng của câu nói kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, những người bối cảnh yếu tổ đội dù ôm bụng lửa giận vẫn bị bức trốn trốn tránh tránh quá tr sợ hãi, người có bối cảnh cường hãn tổ đội lại không chút kiêng nể nơi nơi cướp đoạt công khai...Đương nhiên, những đệ tử đại môn phái dù sao không phải tìm phiền phức, phía sau bọn họ có môn phái có thể sừng sững trong Tiên giới mà không ngã, tự nhiên có bản lĩnh có thể xuất thủ, môn hạ đệ tử tu luyện pháp quyết khẳng định có chỗ độc đáo, đây cũng là vốn liếng kiêu ngạo.
 
Dược Thiên Sầu vừa cảm khái, trong lòng lại không ngừng liên tục cười nhạt, hiện tại hắn muốn quay trở lại nhìn xem hơn ba trăm người mà minh mang đến đã như thế nào, không biết bọn hắn đã quen hay chưa. Thế nhưng khi ngẫm lại liền bỏ đi ý niệm này trong đầu, hơn ba trăm người kia tuy rằng đến từ nhân gian tu chân giới, nhưng không có một người nào dễ chọc, đều là người ở tại nhân gian nhỏ hẹp vì cầu sinh tồn đã đau khổ giãy dụa ma luyện mà ra. Những đệ tử các phái có điều kiện tru việt trên Tiên giới vốn không thể so sánh, hơn ba trăm người đều là tinh anh trong tinh anh của nhân gian, chỉ cần có tu vi thích họp để bảo chứng, bảo đảm tùy tiện ném tới địa phương nào trên Tiên giới, đều có thể trở thành nhất phương kiêu hùng.
 
Lần này sở dĩ mang bọn họ đến, chính là muốn để cho bọn họ trải qua thời kỳ thích ứng khi từ nhân gian đến Tiên giới, loại bỏ cảm giác sợ hãi tiềm thức của nhân gian đối với Tiên giới, chỉ cần tâm tính những người này đã ổn định, ngày sau ở tại Tiên giới đều có thể trọng dụng, sẽ trở thành chính trợ thủ đắc lực của minh. Quá trình này cần chính hắn chậm rãi nắm trong tay và tranh thủ...
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu có dự định sớm nhất là muốn chờ một tháng mở ra của Thần Khư Cảnh đi qua, liền đưa đại quân trong ô Thác Châu đến Thần Khư Cảnh sưu tầm tiên thảo. Thế nhưng có một điều phi thường thực tế làm hắn lo lắng phải bỏ qua ý niệm này, nếu khi Thần Khư Cảnh phong bế, ai cũng không biết bên trong sẽ có tình huống thế nào, mà đại quân trong Ô Thác Châu chỉ mới đạt tu vi Độ Kiếp kỳ, phiêu lưu quá lớn căn bản không thể thừa thụ.
 
Nhưng hắn lại bức thiết muốn làm giàu bằng tiên thảo, bằng năng lực một người
 
Khẳng định là có hạn, vì vậy mới đem chủ ý đánh tới trên đầu lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của chư quốc. Những người này có kinh nghiệm xử thế càng phong phú hơn đội viên trong Ô Thác Châu, nói trắng ra là, đại quân Ô Thác Châu là sức chiến đấu hạch tâm, cũng không thích họp ra ngoài độc thủ nhất phương. Hơn nữa Tiên cung đối với việc chuần nhấp của các phái lại có hạn chế, Thần Khư Cảnh liền trở thành nơi rèn đúc tuyệt hảo của chư quốc lĩnh chủ.
 

Mục Thiên Kiều suất lĩnh một đám người vừa bay qua một ngọn núi nhỏ, đập vào mắt liền thấy một đội nhân thủ cảnh giác bốn phía, ở giữa có mấy người đang rất nhanh đào ra một loại rễ cây thực vật trắng nõn thô cỡ bàn tay bên dưới một khối nham thạch.
 
Đám người kia cũng chỉ có hai mươi người, rồi đột nhiên phát hiện trên đỉnh núi xuất hiện một đám người đang nhìn chằm chằm chính mình, nhất thời đều khẳn trương. Đợi khi nhìn thấy rõ đầu lĩnh chính là Mục Thiên Kiều, tên cầm rễ cây thực vật trắng nõn chợt sửng sốt, cấp tốc đem đồ vật nhét vào trong thủ trạc trữ vật, sau đó hắc hắc cười nói: "Thật không phải oan gia không chạm trán, ta đang nơi nơi tìm Tứ Thông thương hội các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại tự minh đưa lên cửa."
 
Người này tên là Lý Lan Đinh, cũng không phải người khác, chính là người dẫn đầu của Bát Đạt thương hội tiến nhấp Thần Khư Cảnh lần này. Trước khi tiến đến đã nhận được hội trưởng Tề Phong Thịnh dặn dò, gặp phải người của Tứ Thông thương hội, không để lại một người phải đuổi tận giết tuyệt.
 
Mục Thiên Kiều cũng ngần ra, cũng không nghĩ tới ở tình huống này lại gặp phải người của Bát Đạt thương hội. Hầu như trong khoảnh khắc song phương va chạm ánh mắt, gương mặt xinh đẹp của Mục Thiên Kiều hiện lên vẻ tàn khốc, ngân hoa thuẫn bài trên tay vung lên, quyết định thật nhanh khẽ kêu: "Sát."
 
Vừa hô ra miệng, nàng liền không chút do dự hướng đối phương vọt qua. Đám người Đào Trung ngần người, một đám người luôn một mực trốn trốn tránh tránh điệu thấp làm việc, còn chưa từng bao giờ chủ động tiến công bất cứ ai. Mục Thiên Kiều vẫn luôn vô cùng cần thận, nơm nớp lo sợ mang theo mọi người đi vòng quanh biên giới của vùng nguy hiểm, không nghĩ tới hiện tại lên điên cuồng lên như thế...
 
Mọi người cũng chỉ thoáng ngần người, lập tức nghĩ đến sau lưng còn chỗ dựa vững chắc cường đại, lúc này đều bạo bắn ra, dẫn đầu tiến công.
 
Vẻ cười trêu tức trên mặt Lý Lan Đinh cóng đờ, có vẻ có chút kinh ngạc, chính mình không tìm bọn họ tính sổ là đã tốt, Tứ Thông thương hội không ngờ dưới thực lực hạ phong lại chủ động chạy tới chịu chết, lúc này gương mặt lộ vẻ dữ tợn quát: "Động thủ."
 
Hai đoàn người cấp tốc mãnh liệt đánh vào nhau, trực tiếp đẩy cuộc chiến đấu thành gay cấn. Đừng xem vóc người Mục Thiên Kiều nhỏ nhắn thiếu nữ, nhưng khi nổi giận lên tựa như thay đổi thành người khác, liều mạng trành Lý Lan Đinh, ngân hoa thuẫn hộ thân, cuốn lấy Lý Lan Đình điên cuồng chém giết, hoàn toàn là đấu pháp liều mạng không chết không ngớt. Kết quả làm Lý Lan Đinh càng hoảng sợ, bị đánh cho thiếu chút nữa không chống đỡ được, vừa ứng phó vừa lui về phía sau, trong miệng hô: "Ngăn cản nàng cho ta."
 
Dù sao số lượng người của Bát Đạt thương hội vẫn chiếm tra thế, nhiều hơn Tứ Thông thương hội mấy người, nghe được tiếng hô của Lý Lan Đinh, lập tức có mấy người bay tới chặn giết Mục Thiên Kiều. Mục Thiên Kiều đang điên cuồng tấn công lập tức lâm vào hiểm cảnh, một người đồng thời phải ứng phó bốn người, đã vượt qua năng lực chịu đựng của nàng, may là trong tay nàng có hai kiện bảo vật, ngân hoa thuẫn ngân quang đại trướng, trong nháy mắt đã chống đối mấy lần công kích trí mạng.
 
Bởi sự dũng mãnh liều mạng của nàng, nhất thời làm những đội viên khác được giảm bớt áp lực, ngoại trừ một mình nàng, những đội viên khác đều một đối một triền đấu cùng nhau.
 
Tình hình nguy cấp như vậy, lẽ ra Mục Thiên Kiều nên nghĩ biện pháp thoát thân

 
Mới đúng, nhưng nàng lại đem tu vi đề thăng tới cực hạn, dưới sự vây công của bốn nam nhân liều mạng kháng cự...
 
Kỳ thực nàng cũng không thật sự kiên cường như nàng biểu hiện ra ngoài, nội tâm và bề ngoài của nàng cũng như nhau, chỉ là một thiếu nữ tử mà thôi, nàng cũng muốn có được sinh hoạt như những tiểu thư khác. Thế nhưng Tứ Thông thương hội cuộc sống đã bấp bênh, tính cách phụ thân lại nhu nhược, không đủ khởi động đại cục. Nàng tự nhân tuy mình thân nữ nhi cũng đã không còn đường lui, lúc này chỉ có thể không ngừng vươn lên, vì vậy nghĩa vô phản cố gánh lấy trách nhiệm, quyết định che mưa chắn gió cho phụ thân.
 
Những đòn công kích của bốn người vây công nghiêm trọng như núi, bàn tay Mục Thiên Kiều đã bị chấn đến máu tươi chảy ròng. Nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt cắn chặt răng ngạnh kháng, nàng biết Dược Thiên Sầu bọn họ lập tức sẽ đến, bởi vì đội ngũ của họ cũng không cách quá xa. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nàng biết càng lúc mình càng phải cố gắng, không để mọi người xem nhẹ chính mình, nhất định phải kiên trì được, để mọi người nhìn thấy tuy rằng nàng là nữ nhân, nhưng cũng không thua kém nam nhân.
 
Nàng biết muốn thu được sự tôn trọng của người khác, phải làm ra chuyện khiến cho người khác nhìn mình với cặp mắt khác xưa, bằng không sự tôn trọng vốn không thể khẩn cầu mà có. Nàng biết đây là một lần cơ hội của Tứ Thông thương hội, nương theo quan hệ với Dược Thiên Sầu, nếu như minh thu được vài phần kính trọng của Ly Hỏa cung và Linh Tu môn, thành lập liên hệ nhất định, cho dù chỉ là một chút quan hệ hợp tác, như vậy Tứ Thông thương hội sẽ có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
 
Ý nghĩ của nàng không sai, muốn thu được thì phải có nỗ lực nhất định. Thế nhưng chuyện như vậy để cho một nữ nhân như nàng đi làm, thật có vẻ quá mức trầm trọng...
 
Một tiếng kêu "sát" từ xa xa truyền đến, hơn nữa sau đó có tiếng đánh nhau kịch liệt, lập tức kinh động ba người Dược Thiên Sầu. Ba người nhìn nhau, lập tức bay lên, trực tiếp bay tới trên sườn núi phía trước, đảo qua chiến cuộc, ánh mắt ba người lập tức như ngừng lại nơi bốn nam nhân vây khốn Mục Thiên Kiều.
 
Vóc người Mục Thiên Kiều vốn nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này bị bốn nam nhân điên cuồng vây công có vẻ vô cùng bất lực, sự chống cự của nàng đã có vẻ rất mất trật tự, hiển nhiên còn đang miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng mặc dù là như vậy, nàng vẫn tử chiến không lùi, sự chống cự rối loạn còn không quên thỉnh thoảng phản kích.
 
Cỗ khí thế thề không cúi đầu làm ánh mắt Đỗ Phong và Hỏa Vân Long lộ vẻ khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy một thứ mà ngay cả nam nhân trên Tiên giới cũng thật hiếm thấy, đo gọi là "Cốt khí".
 
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm phía dưới hai mắt khép hờ, hắn đã từ trang phục của đối phương nhìn ra được lai lịch, trầm giọng cắn răng nói: "Lại là Bát Đạt thương hội, thật đúng là chán sống."
 
Động tĩnh tranh đấu tự nhiên cũng kinh động đệ tử đi hai cánh của Linh Tu môn và Ly Hỏa cung, từ hai bên trái phải xuất hiện hai nhóm người, ánh mắt đều trành về hướng đầu lĩnh của minh. Đỗ Phong và Hỏa Vân Long đều lộ ra sát ý, cùng quát: "Sát."
 
Đệ tử hai đại môn phái cấp tốc hình thành vây kín, rất nhanh gia nhấp chiến cuộc, tình thế trong khoảnh khắc liền nghịch chuyển. "A" vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Lan Đình kinh khủng nhìn về phía bóng người từ bốn phía bay đến, gấp giọng la lên: "Chư vị thủ hạ lưu tình, có chuyện hảo thương lượng, chỉ cần chúng ta có đều có thể cho các ngươi."
 
Đôi mày đỏ của Hỏa Vân Long dựng thẳng lên, tức giận nói: "Ta muốn mạng của ngươi...Giết sạch hết thảy cho ta, một người không để lại." Theo một tiếng ra lệnh của hắn, hồng quang phía dưới lóe sáng, chỉ thấy trên người đệ tử Ly Hỏa cung phóng xuất ra hai luồng hỏa cầu đỏ tươi bay lượn...