Tinh Thần Châu

Chương 817: Mười ba đại tiên quân

Tuyệt Tình Cung? Đệ nhất môn phái chỉ dưới Tiên Cung?
 
Dược Thiên Sầu thoáng quét mắt nhìn về phía hai người, cảm giác hai người này dường như đang cố tình nói cho mình nghe thấy, cũng không biết là có ý tứ gì. Đúng lúc này ánh mắt của Dược Thiên Sầu cùng hoàng y nhân chạm vào nhau. Hoàng y nhân khẽ mỉm cười gật đầu, chủ động lấy lòng.
 
Lão tử không quen ngươi, cười cái rắm ấy. Dược Thiên Sầu lạnh lùng quay đầu lại, tiếp tục quan sát hiện trường giằng co ở trước mắt.
 
Hoàng y nhân cũng không thèm để ý hành động này. Chỉ thoáng dâng lên một chút ảm đạm, sau đó tiếp tục quay đầu lại nói: "Nữ nhân này đúng là ngoan cường, Xa Minh Thiên chỉ sợ là đang hận đến nghiến răng nghiến lợi."
 
"Ngoan cường?" Hồng y nhân khinh thường nói: "Cuối cùng vẫn chỉ là con đường chết mà thôi. Ngươi chờ mà xem, Xa Minh Thiên sẽ không từ bỏ ý đồ."
 
Xa Minh Thiên trong miệng hai người chính là gã thủ lĩnh nhóm người áo lam, cũng chính là cái gã lúc trước đã uy hiếp Thủy Minh Thanh ở bên trong sơn cốc. Lúc này Xa Minh Thiên quả thật là đang hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới chính mình liên tục đụng phải hai cái người như vậy, tình nguyện ngọc nát đá tan mà không chịu giao kỳ trân trong tay ra...
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt đã rơi vào thứ nằm trong tay Mục Thiên Kiều, đó là một khối màu hoàng kim lớn chừng nắm tay trẻ con, trong đầu thoáng nhớ lại danh sách ghi chép bên trong ngọc điệp, lập tức liền hiếu ra thứ kia chính là cái gì. Theo trong bản danh sách ghi chép, nó tên là Kim Phục Linh, dường như là kỳ trân có khả năng tăng xác suất thành công khi luyện đan, tránh tình trạng xuất hiện đan hỏng. Rất nhiều người luyện tiên đan phẩm chất cao, cũng đều phải bỏ thêm thứ này dung họp vào lò, bởi vì tiên đan cao phẩm, nếu xuất hiện một khỏa đan hỏng, thì tổn thất coi như cũng sẽ vô cùng dọa người.
 
Kim Phục Linh trên sàn giao dịch, bình thường một lượng sẽ có giá là một ức Thần Phầm Linh Thạch, khối Kim Phục Linh trong tay Mục Thiên Kiều ít nhất cũng phải cỡ bốn năm lượng đi. Hay nói cách khác, nó cũng trị giá bốn năm ức Thần Phẩm Linh Thạch!
 
"Tốt nhất các ngươi hãy khuyên nhủ nàng, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Sớm giao nó ra đây thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu còn chậm trễ thời gian, một người cũng đừng mong muốn ly khai khỏi đây." Xa Minh Thiên cười lạnh nói.
 
Tứ Thông thương hội tiến vào trong Thần Khư Cảnh có khoảng hơn hai mươi người, trải qua vài lần giao tranh, xông tới đây thì đã chỉ còn lại mười ba người trước mắt. Mọi người hiển nhiên là biết Tuyệt Tình Cung cường hãn bao nhiêu, căn bản minh không phải là đối thủ của người ta. Lúc này đều đem ánh mắt sợ hãi quẳng ném về phía của Mục Thiên Kiều.
 
Mục Thiên Kiều mái tóc hỗn loạn, diễn cảm thê lương nhìn nhóm người phe mình, cười thảm nói: "Mọi người đừng tin lời hắn, sống chết của chúng ta dựa vào thứ đang nằm trong tay tạ, bọn hắn sẽ không dám làm gì chúng ta đâu! Mục Thiên Kiều ta cam đoan, nếu bọn chúng dám phương hại đến một người trong nhóm, ta sẽ lập tức bóp nát khối Kim Phục Linh này thành bụi phấn, ai cũng không chiếm được."
 
Lúc này, Đào Trung canh giữ ở bên người Mục Thiên Kiều, cũng lớn tiếng cảnh cáo chúng nhân, nói: "Mọi người ngàn vạn lần đừng tin vào chuyện ma quỷ của hắn. Coi như chúng ta giao Kim Phục Linh ra, hắn cũng sẽ không buông tha cho chúng ta. Khi còn giữ nó ở trong tay, thì mạng sống của chúng ta mới còn hy vọng!"
 
Lúc này Mục Thiên Kiều liền quẳng ném ánh mắt cảm kích về phía Đào Trung, nhóm người Tứ Thông thương hội đi suốt chặng đường, đều không tìm kiếm được thứ nào đáng giá, ngược lại còn mất thêm vài người, khối Kim Phục Linh này ngẫu nhiên phát hiện ra ở dưới một gốc linh thảo, trước mắt cũng chính là thứ đáng giá nhất mà bọn hắn kiếm được. Chỉ cần đem nó quay trở về, Tứ Thông thương hội liền có tiền duy trì thêm nhiều năm nữa. Bằng vào cá tính của nàng, làm sao dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này.
 
Xa Minh Thiên cười lạnh nói: "Còn dám cãi bướng sao, ta cho đám các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu bỏ lỡ lần này, thì chỉ còn đường chết mà thôi."

 
"Khẩu khí thật lớn, bản thân ta muốn nhìn xem, ai mới là kẻ phải chết." Thanh âm hừ lạnh quanh quẩn ở trên không trung, một bóng thân ảnh thuấn di đáp xuống dưới giữa đương trường. Sau khi đám người Mục Thiên Kiều nhìn thấy rõ ràng, liền đồng thanh kinh hô: "Dược Thiên Sầu!"
 
Bọn hắn còn tưởng rằng, Dược Thiên Sầu đơn thân độc mã xông loạn bên trong sớm đã bị sát hại rồi, không nghĩ tới, đến thời khắc mấu chốt, cư nhiên còn có thể nhìn thấy được hắn.
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt lạnh lùng quẳng ném lên đám người Xa Minh Thiên, Xa Minh Thiên vô cùng hoảng sợ nói: "Là ngươi...?"
 
Hơn mười người áo lam cũng theo bản năng mà lùi ra xa mười thước.
 
Phàn ứng của đám người Xa Minh Thiên khiến cho hoàng y nhân cùng hồng y nhân thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Chúng nhân xung quanh cũng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, không biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà cư nhiên lại khiến cho nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung phải sợ hãi đến thế.
 
Xa Minh Thiên căm giận nói: "Tôn giá rốt cuộc là ai, vì sao nhiều lần muốn đối lập cùng Tuyệt Tình Cung chúng ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tuyệt Tình Cung chúng ta dễ chèn ép hay sao?"
 
"Nực cười, ta mới không thèm làm những chuyện nhàm chán như thế." Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Tứ Thông thương hội vốn là cố chủ của ta, ngươi tranh giành đồ vật của họ, chính là đang cướp trên đầu của ta. Ngươi nói xem, là ai đang đối lập với ai? Không nghĩ tới Tuyệt Tình Cung ngang nhiên hung hăng càn quấy, dùng lời lẽ bịa đặt, chụp lên trên đầu của người khác ah!"
 
Khi nói chuyện, một luồng chân khí âm trầm khủng bố đã nhanh chóng tập trung lên trên người của mười gã đệ tử Tuyệt Tình Cung.
 
Xa Minh Thiên đã chứng kiến phàn ứng của nhóm người Mục Thiên Kiều, khi nàng kinh hô lên ba chữ "Dược Thiên Sầu, thì hiển nhiên là có nhận thức người này. Nhất thời Xa Minh Thiên không còn đường phản bác, không hiểu mình như thế nào lại xui xẻo đến vậy...Bất thình linh phát hiện ra một luồng chân khí âm trầm khủng bố đang bao trùm lên trên người của mình, rõ ràng đây là dấu hiệu đối phương đang muốn động thủ. Nói nhiều lời vô nghĩa thì khác nào muốn chết? Vì thế hắn liền quay đầu về phía sau quát: "Đi thôi."
 
Nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung đang muốn thuấn di ly khai, thì đã thấy Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Còn muốn chạy?"
 
Rất nhanh song chưởng đã dang rộng ra, đồng thời trong hai ống tay áo cũng phun ra mười đoàn khói trắng, phân biệt công kích tới mỗi phương vị của nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung. Lúc này xung quanh chỉ nghe thấy những thanh âm "xèo xèo", theo sau lại nhanh chóng quay về, chui vào bên trong ống tay áo của Dược Thiên Sầu.
 
Trên không trung tràn ngập khói trắng, hơn mười chiếc túi trữ vật theo trong màn sương rơi xuống bên dưới mặt đất. Dược Thiên Sầu thản nhiên nói: "Chẳng trách đám người Tuyệt Tình Cung tru thích chuyện tình đánh cướp, đồ vật dễ dàng đoạt tới tay. Quả nhiên là đáng để cho ta phải học hỏi thêm ah." Dứt lời vung tay lên, đem hơn mười chiếc túi trữ vật thu vào.
 
Xa xa mơ hồ có thể nghe được thanh âm đánh nhau truyền đến, nhưng ở phía bên này thì lại có vẻ dị thường im ắng. Đám người quanh sườn núi, diễn cảm trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi, tràng cảnh nháy mắt miểu sát hơn mười cao thủ Hóa Thần kỳ đang thuấn di chạy trốn, tu vi gần đến cao thủ tiên cấp khẳng định cũng không thể làm được như thế đâu ah!
 

Nhóm người Tứ Thông thương hội đều nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu không biết phải nói cái gì. Nhất là Mục Thiên Kiều, nàng hiện giờ đang phi thường hoài nghi, Dược Thiên Sầu căn bản không phải là tu sĩ Hóa Thần kỳ, thủ đoạn cao thâm như thế tuyệt đối hắn phải là tu sĩ Tiên cấp, hắn đích thị là đã dùng thủ đoạn gì đó nên mới có thể hỗn vào trong này. Mục Thiên Kiều ngây người trong chốc lát, theo sau hai mắt thoáng lộ ra một tia vui mừng, có cao thủ như thế tương trợ, chuyến đi Thần Khư
 
Cảnh lần này nhất định là sẽ thỏa mãn ước muốn, cho nên liền vội vàng khom người hành lễ, nói: "Đa tạ!"
 
Dược Thiên Sầu xua tay cười nói: "Ngươi là cố chủ của ta, đây tự nhiên cũng là nghĩa vụ mà ta nên làm."
 
Khi nói chuyện ánh mắt thoáng quét qua đám đông xung quanh, bao hàm ý vị cảnh cáo. Lúc này có không ít nhóm người đã im lặng rời đi, biết không thể đánh chủ ý lên đầu đám người Mục Thiên Kiều nữa rồi. Bất quá ở trong lòng đều âm thầm ghi nhớ cái danh hào Dược Thiên Sầu này.
 
Xung quanh còn có hai đội nhân mã chưa chịu ly khai. Hoàng y nhân cùng hồng y nhân đứng trên sườn núi, thoáng nhìn nhau gật đầu, đồng thời bay xuống bên dưới.
 
Hồng y nhân ôm quyền nói: "Tại hạ là Hỏa Vân Long, đệ tử Ly Hỏa Cung!"
 
"Tại hạ Đỗ Phong đệ tử Linh Tu Môn." Hoàng y nhân cũng chặp tay nói.
 
Theo sau quét mắt nhìn đám người Mục Thiên Kiều, cười dài: "Tiên Cung ngoại trừ người của mình ra, chắc chắn sẽ không cho cao thủ Tiên cấp khác tiến vào. Nếu như tôn giá đã có thể đi vào Thần Khư Cảnh, nói vậy tu vi còn chưa đến Tiên cấp. Bất quá một thân bản lĩnh khiến cho người khác phải kính nể ah!"
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Đào Trung, truyền âm hỏi: "Ly Hỏa Cung và Linh Tu Môn là những môn phái như thế nào?"
 
Đào Trung không dám tin, Dược Thiên Sầu ngay cả kiến thức cơ bản mà cũng không biết. Lúc này liền vội vàng truyền âm hồi đáp: "Tiên giới có năm mươi đại phái bài danh đứng đầu, và năm mươi thương hội bài danh hào môn. Ly Hỏa Cung và Linh Tu Môn đều đóng trong hàng ngũ năm mươi đại phái bài đanh Tiên giới, tuy rằng kém hơn Tuyệt Tình Cung, nhưng thực lực cũng rất cường hãn!"
 
Dược Thiên Sầu "nha" một tiếng, lúc này mới nói: "Tại hạ là Dược Thiên Sầu, không biết hai vị có gì chỉ giáo?"
 
Khi nói chuyện ánh mắt thoáng nhìn về phía Hỏa Vân Long đánh giá. Người này mái tóc màu đỏ, dáng người khôi ngô, quả thực là rất giống với hình tượng của Nam Minh lão tổ, chỉ khác biệt là một người có râu mà thôi...!
 
Lúc này Đỗ Phong đạm nhạt cười nói: "Tuyệt Tình Cung chính là môn phái có thù tất báo. Đương nhiên dựa vào bản lĩnh của Dược huynh ở trong Thần Khư Cảnh, hiển nhiên là không cần phải sợ nhóm đệ tử của Tuyệt Tình Cung. Nhưng không biết Dược huynh xuất thân là người của danh môn vọng tộc nào. Vĩ sao trước kia chúng ta chưa bao giờ trông thấy Dược huynh nhỉ?"
 
"Ta bất quá chỉ là một gã tán tu không có danh tiếng gì. Làm sao có thể liên quan đến danh môn vọng tộc nào. Các vị chưa bao giờ nhìn thấy ta cũng là chuyện bình thường." Dược Thiên Sầu bình thản nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Hỏa Vân Long cùng Đỗ Phong nhìn nhau, trong ánh mắt nhiều ít đều lóe lên thần sắc khác thường. Đỗ Phong cười nói: "Trời đất mênh mông có rất nhiều anh hùng, Dược huynh đừng quá coi nhẹ chính minh, huống chi có ai sáng lập ra danh môn vọng tộc, đều không phải là có xuất thân từ tán tu bước lên? Ngay cả mười hai vị tiên quân trong Tiên giới...Ách, hiện giờ hẳn phải là mười ba tiên quân mới đúng, có người nào không phải là xuất thân tán tu đâu? Cho nên trong hàng ngũ tán tu mới chính là nơi xuất hiện nhiều ngọa hổ tàng long ah!"
 
"Mười ba vị tiên quân?" Dược Thiên Sầu nhíu mày lầm bẩm, lộ ra diễn cảm khó hiểu.
 
"Dược huynh có điều không biết, trước mắt không nhiều người biết tin tức này." Đỗ Phong mỉm cười giải thích: "Năm xưa sau trận chiến cùng Vạn Kiếm Ma Quân, bởi vì có mấy vị tiên quân vẫn lạc, cho nên trống ra những chỗ đó. Sau này Tiên Đế mới đề bạt thêm mấy người bổ sung vào vị trí đó. Nào ngờ năm tháng qua đi, Cơ Vũ Tiên Quân từ nhân gian đã quay về, nhưng không thể xóa nàng ra khỏi hàng ngũ tiên quân, vì thế ngày hôm nay mới có mười ba vị đại tiên quân!"