Tinh Thần Châu

Chương 110: Quỷ Tướng Quân (một)

Phía sau lưng mọi người là một đỉnh núi lớn, tùy tiện ngửa đầu liền có thể rõ ràng nhìn thấy bầu trời đầy sao, mây đen bao phủ sườn núi trở xuống nhìn thật giống hai thế giới. Tôn trưởng lão của Phù Tiên Đảo bỗng nhiên chỉ vào phía dưới hô: "Đông Phương trưởng lão, các ngươi mau đến xem."
 
Chư vị trưởng lão đi qua thật nhanh, chỉ thấy mây đen dưới chân núi đang hạo hạo đãng đãng bốc lên, sát khí đỏ đen lượn lờ lúc ẩn lúc hiện. Trưởng lão của các môn phái khác cũng đồng dạng bị kinh động, bất chấp sự phân biệt giữa chính ma hai đạo, đều tụ tập bên cạnh người của Phù Tiên Đảo, nhìn vào sát khí đang trùng trời cao, vùng lông mày mọi người nhíu chặt lại.
 
Đông Phương Trường Ngạo chắp tay đứng sừng sững, ánh mắt dừng ngay chỗ mây đen cuồn cuộn thật lâu, một lúc mới trầm giọng nói: "Yêu nghiệt gì lại có khí thế lớn đến như vậy, chẳng lẽ là Quỷ Tướng Quân?"
 
Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán chậm rãi đi tới bên người hắn, sắc mặt trầm trọng nói: "Ngoại trừ tên Quỷ Vương kia, trong mấy ngàn dặm dưới núi này còn có ai có khí thế như vậy."
 
Đại La Tông, Vọng Nguyệt Tông, Huyết Ma Cung, Thi Thần Giáo bốn vị trưởng lão đầu lĩnh, cũng cùng đứng ngang với hai người, thần tình nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
 
"Nếu như thật là Quỷ Tướng Quân, những đệ tử sợ rằng một người cũng không về được." Đầu lĩnh trưởng lão Tô Càn Khôn của Đại La Tông trầm giọng nói. Lúc này mặc kệ dưới chân núi đệ tử thuộc chính hay ma, đều là tinh anh được chọn ra trong hàng đệ tử, cứ như vậy xong đời cũng xác thực đáng tiếc.
 
Trưởng lão đầu lĩnh Văn Trọng Bình của Huyết Ma Cung nhìn mây đen nói: "Nghe đồn trong Yêu Quỷ Vực vô biên vô hạn có mười đại Quỷ Vương và mười đại Yêu Vương, mỗi người tu vi cao thâm, Quỷ Tướng Quân đứng đầu, có người nói hắn đã từng là một vị đại tướng quân tay cầm quyền to, sau khi chiến bại tu luyện thành công. Vì vậy đã triệu tập những thủ hạ đã chết trận, trở thành một phương Quỷ Vương của Yêu Quỷ Vực. Đại danh của Quỷ Tướng Quân hình như đã tới như vậy! Thật không biết có người từng gặp mặt hắn?"
 
Đầu lĩnh trưởng lão Hoa Như Ý của Vọng Nguyệt Tông gật đầu nói: "Yêu Quỷ Vực, Quỷ Tướng Quân, sinh ra không gặp thời thế, sau khi chết thường đau đớn tiếc hận, tiếng ca trường hận hàng đêm đề. Đã có người truyền ra bài ca dao này, tự nhiên là có người gặp qua, chỉ là chúng ta không được biết mà thôi." Mọi người gật đầu lặng lẽ.
 
Lúc này, sáu đại môn phái đưa thần thức la bàn dựa sát vào nhau, không biết do nguyên nhân gì, chỉ thấy đại bộ phận quang điểm đều đang tụ tập chung một địa phương, một bộ phận tứ tán các nơi, theo lý thuyết hẳn nên phân tán mới đúng, nhưng từ sáu la bàn thần thức mà xem, đệ tử sáu đại môn phái không ngờ đại bộ phận đều đang ở cùng một vị trí, thật sự là kỳ quái. Bất quá hiện nay xem ra còn chưa có chuyện gì.
 
Đông Phương Trường Ngạo than thở: "Nhìn xem trước đã!" Mọi người cùng đưa ánh mắt nhìn xuống chân núi.
 
Mây đen đang bị sát khí đen đỏ lượn lờ giảo đến bốc lên, tiếng chấn động khi thiên quân vạn mã tiến lên đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, Dược Thiên Sầu bọn họ đưa mắt nhìn nhau không biết làm sao, lại thấy sườn núi trước mặt trong nháy mắt thành một mảnh đỏ rực, chiếu qua bên này cũng thấy được người, sau đó truyền đến vài tiếng chiến mã hí vang.

 
"Đắc đắc đắc…" Tiếng vó ngựa truyền đến, sườn núi phía trước xông lên một con chiến mã, một gã tướng quân thân mặc khôi giáp đang kéo cương ngựa nhiễu vài vòng nơi sườn núi, xa xa quan sát mọi người một phen, ánh lửa đỏ bừng đem người nọ xem ra càng thêm uy vũ bất phàm.
 
Dược Thiên Sầu nhìn sang Khấu Tuyết Hoa lại nhìn nhìn Cổ Thanh Vân, ngạc nhiên nói: "Đây là Quỷ Tướng Quân? Đây là quỷ sao? Sao ta nhìn xem rõ ràng là người nha!" Đáng tiếc cũng không có ai đáp lời hắn nói.
 
Người nọ đưa chân thúc vào bụng ngựa, phóng thẳng đến chỗ bọn họ, bốn vó tung bay, ngay lập tức kéo cương bật người dừng ngay trước mặt mọi người.
 
Dược Thiên Sầu há to miệng ngây ngốc quan sát hắn, tuấn mã cường tráng, kỵ sĩ khôi ngô, thắt lưng đeo chiến đao, thân mặc áo giáp sắt, mắt hổ lấp lánh hữu thần nhìn qua mọi người, cũng không làm mọi người cảm thấy có cử động gì bất an. Duy nhất có điểm khác người thường, trên người hắn hình như luôn luôn có hắc khí lượn lờ như có như không.
 
"Ngươi thật là quỷ?" Dược Thiên Sầu đưa tay chỉ vào tọa kỵ của hắn hỏi.
 
Ánh mắt vị tướng quân dừng trên người hắn một chút, hiển nhiên có chút vô cùng kinh ngạc, mắt lạnh đảo qua nhưng không nói gì. Đệ tử các phái nghe được lời hắn nói, nhất thời có cảm giác muốn phát cuồng, thực sự là phục hắn, cũng không nhìn đang ở lúc nào, cư nhiên nói gì cũng dám nói. Gương mặt tuấn lãng của Cổ Thanh Vân cũng co quắp một trận, hung hăng trừng mắt liếc hắn.
 
Kỳ thực điều này cũng không thể trách hắn, ở thế giới kiếp trước của hắn, sự hiểu biết đối với quỷ không phải như vậy, nếu không phải miệng máu thì là mặt xanh nanh vàng, dù sao phải có hình dạng dữ tợn, dáng vẻ kia chẳng khác gì con người, rõ ràng là một vị tướng quân đang khoái mã ngang dọc. Ở điểm này, hắn và chư vị sau lưng có sự hiểu biết khác biệt rất lớn.
 
Ánh mắt tướng quân rời khỏi trên người mọi người, chậm rãi đảo qua, mở miệng quát: "Có người sống tới đây, biết đại tướng quân đến, còn không mau đến quỳ lạy, trốn trốn tránh tránh muốn thế nào, hạn các ngươi trong nửa canh giờ phải đến triều bái tướng quân, bằng không giết không tha!" Thanh âm cuồn cuộn hướng bốn phía tản ra.
 
"Giá…" Hắn nói xong, liền phóng ngựa rời đi, lưu lại mọi người kinh ngạc khó hiểu.
 
"Khấu sư tổ, hắn nói đại tướng quân là ai? Chính là Quỷ Tướng Quân mà ngài nói hay sao?" Dược Thiên Sầu quay đầu nói.
 

Khuôn mặt Khấu Tuyết Hoa trắng bệch, gật đầu: "Hẳn chính là hắn."
 
"Chậc chậc!" Dược Thiên Sầu than thở: "Người này đã chết thành quỷ còn lộng một chức tướng quân để làm, thực sự là uy phong!" Ngụ ý thật ước ao.
 
"Nghe đồn Quỷ Tướng Quân lúc còn sống là một vị đại tướng quân tay cầm binh mã quyền to." Khấu Tuyết Hoa nói.
 
"Nga! Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu nói xong đi ra vài bước, cầm thanh kiếm cắm ra sau vỏ, vỗ vỗ mông xoay người cười nói: "Đi thôi! Chúng ta đi gặp xem vị Quỷ Tướng Quân trong truyền thuyết rốt cục lại có dáng dấp gì, cơ hội như vậy không phải ai cũng có thể gặp được. Được rồi, mọi người thu hồi vũ khí đi! Không có nghe người ta bảo chúng ta đến triều bái sao? Nếu đánh không thắng người ta, trong tay còn cầm vũ khí, chẳng phải là muốn chết."
 
Mọi người sắc mặt sợ hãi thu lại vũ khí, Cổ Thanh Vân thỉnh thoảng liếc Dược Thiên Sầu, hiện tại thực sự có điểm bội phục hắn, biết rõ đi vào chịu chết, còn có thể bằng phẳng tự nhiên như vậy, tự nhận không làm được như hắn.
 
Dược Thiên Sầu hoảng hoảng đi nhanh phía trước, phía sau mọi người đi theo cách xa mấy trượng. Vẫn đi tới bên sườn núi hắn mới ngừng lại, ánh lửa đập vào mặt, hắn thực sự bị chấn động, bên dưới sườn núi là một mảnh bình nguyên trống trải, một quân doanh so với trong phim điện ảnh còn đồ sộ hơn đang rõ ràng hiện ra trước mắt. Tùy tiện phỏng chừng sợ cũng phải có mấy vạn nhân mã, trách không được gọi là Quỷ Tướng Quân.
 
Đồ sộ! Tâm tình Dược Thiên Sầu kích động, ánh mắt rơi xuống đài gỗ ngay giữa quân doanh, nhấc chân chạy xuống sườn núi, hướng quân doanh đi đến. Đệ tử các phái sững sờ ngay sườn núi hồi lâu, thấy Dược Thiên Sầu đã sắp đi tới cạnh quân doanh, Cổ Thanh Vân đuổi theo, một đám người cũng đành bất đắc dĩ đi theo xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Bên ngoài quân doanh có một hàng rào vây quanh, trước cửa lớn có hai đội quân tốt đang đứng gác, Dược Thiên Sầu quan sát một phen, phát hiện những người này mới có hình dạng giống quỷ, sắc mặt sầm xuống, thần tình dại ra.
 
Vừa muốn giẫm chân bước vào quân doanh, hai gã quỷ tốt dùng thương ngăn cản, theo dõi hắn há mồm "thu thu…" gì đó một hồi lâu.
 
Lời quỷ nói lại là như vậy sao? Dược Thiên Sầu sửng sốt, nguyên lai những quỷ tốt này còn chưa nói được tiếng người, xem ra tu vi còn rất kém, lúc này chỉ chỉ những người đi theo phía sau cười nói: "Chúng ta đến đây triều bái tướng quân, thỉnh cầu thông báo một tiếng."
 
Lúc này trong doanh đi ra một gã quan quân, chính là người vừa cưỡi ngựa, chỉ nghe hắn quát: "Thả bọn họ tiến đến." Lúc này quỷ tốt thối lui sang một bên, tránh đường.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu